Thiết Lập Tính Cách Là Tra Nam - Phụng Hiếu Nam Thần

Chương 30



Kết quả viện thí đã được công bố, đạt tiểu Tam nguyên cũng là chuyện đại sự, mà Trình Tấn cũng Lâm Chiêu vẫn không thể trở về nhà. Dù viện thí đã kết thúc, nhưng vẫn phải đi đến thư viện để học.

Cũng sắp đến Tết, hiện tại bọn họ không thể xin nghỉ về quê sau đó lại chờ thêm mấy tháng đến Tết được, như vậy sẽ làm lỡ rất nhiều thời gian.

Trong thời này, gấp rút lên đường không phải chuyện thoái mái gì, chỉ mỗi việc đi đường cũng đã tốn rất nhiều thời gian. Trình Tấn có tự tin với khoa cử, những sẽ không tốn thời gian cho chuyện như vậy, nói không chùng thư viện cũng không cho phép hắn xin nghỉ như vậy.

Cũng bởi vậy mà khi thi xong, Trình Tấn vẫn như cũ đi đến thư viện học tập, cũng bởi vì thành tích của hắn, mà danh tiếng trong thư viện cũng cao hơn. Mà Trình Tấn chưa có về nhà, việc hắn thi đỗ đã gây ra không ít náo động ở Trìnhh gia thậm chí là cả ở trên trấn, đây chính là tiểu Tam nguyên, cái danh này đặt ở tỉnh thành không có bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng ở trấn, thôn thì thật sự là lần đầu tiên xuất hiện.

Tên của Trình Tấn, e là toàn bộ người ở trấn đều biết.

Khắp nơi đều có người nhắc tên của hắn.

Mà ở trong Trình gia lại càng náo nhiệt hơn, Huyện lệnh đến nhà chúc mừng, người người nối nhau tặng quà lễ không dứt, dù Trình Tấn không có ở nhà, nhưng Trình gia vẫn đặt tiệc ở trong thôn, mời mọi người đến ăn mừng. Cả nhà ở trong thôn đều sướng run lên, đi đâu cũng được người khác nịnh hót, một ít tâm tư bị đè nén cũng bắt đầu trỗi lên.

Trình Tấn ở bên này không biết chuyện trong nhà, hắn thanh thản đều đặn đến thư viện đọc sách, ở kiếp trước hắn ở thư viện Bạch Lộc không được bao lâu, việc học tập là không có điểm dừng, ở thư viện có nhiều đại nho, rất đáng giá để hắn ở lại học tập, Trình Tấn cũng không cảm thấy ở lại thư viện sẽ lãng phí thời gian, trái lại còn nhân cơ hội này mà thỉnh giáo các lão Phu tử.

Đợi khi thời tiết trở lạnh, chuẩn bị đón Tết đến, thư viện cho học sinh nghỉ.

Kỳ nghỉ rất dài, dù sao đa số sĩ tử đều là người ở địa phương khác.

Trình Tấn cùng Lâm Chiêu cũng khởi hành về nhà, thời điểm đi ngang qua trấn tương đối tiện đường nên đã đi đến Lâm gia một chuyến, nhưng không thể ở lại quá lâu, chính là do tục lệ ở đây như vậy, Trình Tấn không để ý đến loại chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng hắn cũng không muốn phải rước thêm phiền toái vào người, chờ về đến nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi đến đây một cách chính thức sẽ tốt hơn. Thấy bọn họ đến người Lâm gia cũng rất kinh hỉ, Lâm phụ dẫn hắn vào thư phòng hàn huyên hồi lâu, Lâm Chiêu đi gặp mặt Lâm mẫu cùng Liễu di nương.

Sau khi ở lại dùng cơm trưa xong, hai người tiếp tục trở về nhà.

Trên đường đi Trình Tấn không nhịn được hỏi: "Lâm Tử Tu đâu? Sau ta không nhìn thấy hắn?"

Bọn họ đến Lâm gia, từ đầu đến cuối Lâm Tử Tu đều không lộ diện.

Biểu cảm Lâm Chiêu cũng có chút xoắn xuýt: "Em nghe di nương nói sau khi hắn trở về thì rất trầm mặc, thường xuyên nói chuyện một mình, không thể nói chuyện với người khác."

Chớ nhìn lúc trước hắn cùng Lâm Chiêu đấu đá đến mức vui sướng, hai người luôn lườm nguýt nhau, nhưng mấu chốt là do y thích Trình Tấn. Từ sau khi cùng Trình Tấn thành thân, tuy rằng Lâm Chiêu không được tính là không có nhu cầu gì, nhưng mà nhiều chuyện khác y đều có thể nhượng bộ trước mặt Trình Tấn.

Có Trình Tấn ở bên, còn lại những thứ khác y đều không quan tâm.

Tỏ ra như vậy nhưng Lâm Chiêu tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt, có thể làm được y sẽ làm, nhưng cũng sẽ không có tình đi theo người khác làm chuyện xấu.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Tử Tu trở nên như vậy, trong lòng y có cảm giác gì đó không thể nói thành lời, một người xấu xa như vậy, sao đột nhiên lại trở nên như vậy? Chuyện lộ đề thi kia cũng không điều tra đến chỗ Lâm Tử Tu, đến làm chuyện xấu còn không sợ hãi kia mà.

Trình Tấn suy tư, xem ra là ký ức Lâm Tử Tu đã khiến hắn có bệnh gì, cụ thể như thế nào thì đến lúc nhìn xem một chút. Bởi vì trước khi Lâm Tử Tu hôn mê đã nói với Lâm Thiên Hoa "Hắn nói là thật", Trình Tấn cảm thấy khả năng cao Lâm Tử Tu là bị gài ký ức giả, thực ra bản thân với bọn họ chẳng có thâm thù đại hận gì.

Cho nên phải đi xem xem có chuyện gì.

Đương nhiên đó là chuyện sau này, chuyện bây giờ là phải trở về nhà.

Xa nhà một thời gian dài như vậy, Trình Tấn cũng rất nhớ nhà.

Tuyết từ tối hôm qua vẫn còn rơi, trên dọc đường đều một màu trắng xóa, đi đến trong thôn, trên đường cũng không còn thấy bao nhiêu người, chờ đến khi đi đến cửa lớn, cách một khoảng thật xa Trình Tấn đã nghe thấy trong viện có tiếng ồn áo, lúc đó sắc mặt Trình Tấn cứng đờ lại.



Cửa lớn không khóa, Trình Tấn đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trong viện có mấy tiểu hài tử chạy quanh, trong phòng còn nghe thấy nhiều âm thanh xa lạ đang cùng mẹ hắn nói chuyện. Vừa thấy có người đến, Trình Ba ở trong viện nhìn thấy người liền vội vã hô lên: "Bà nội, tiểu thúc về rồi."

Hô xong liền chạy vọt đến trước mặt Trình Tấn cười hì hì: "Tiểu thúc, ngoài trời lạnh lắm, hai ngừi mau về phòng sưởi ấm đi, còn hành lý cứ để đó con và đại ca đưa vào cho." Đứa cháu lớn Trình Ngạng vừa nghe gọi lên đáp lại.

Trình Tấn cũng không khách khí, đúng thật hắn có mang theo một ít đồ ở tỉnh thành mang về: "Đều đang ở trong xe ngựa đấy, hai tên tiểu tử các ngươi đem để xuống dưới đi, quà lễ cũng để hết ở trong, đều là Chiêu Chiêu mua cho các ngươi đó."

Khụ khụ, tất cả đồ bên trong đúng là đều do Lâm Chiêu mua, nhưng mà lúc lựa chọn đều là do Trình Tấn chọn, Lâm Chiêu chỉ là mua một ít đồ khác, rất chi phong phú. Trong long Lâm Chiêu hiểu rõ, ai mà không thích được tặng quà chứ, mọi chuyện cứ dùng tiền là nhanh nhất, đặc biệt là đối với người trong Trình gia, chỉ cần tặng đúng nơi, cho dù ngày thướng y có không làm nội trợ đi nữa thi hai vị tẩu tử cũng không có ý kiến gì, dù ở Trình gia không bao lâu nhưng Lâm Chiêu sống cũng tương đối thuận buồm xuôi gió.

Trình Ngạn cùng Trình Ba nghe vậy cũng rất vui mừng, đồ mang về từ tỉnh thành nhất định là tốt hơn so với đồ trên trấn nhiều.

Bọn họ cảm ơn Lâm Chiêu, sau đó liền đi khuân đồ, cùng về với họ còn có gã sai vặt bên người Lâm Chiêu, cùng vs hai người hỗ trợ nhau chuyển đồ.

Người trong phòng biết tin Trình Tấn trở về, Trương thị cùng những người khác đi ra rất nhanh, Trương thị nhanh chóng đi đến trước mặt Trình Tấn, trên mặt đầy ý cười: "Tấn nhi."

"Nương." Trình Tấn một bên đỡ lấy Trương thị, đôi mắt liếc nhìn qua đám người, có người khuôn mặt xa lạ, cũng có chút quen mắt: "Những người này là?"

"À phải rồi." Trương thị còn đang kiểm tra tình trạng của con trai, nghe hỏi vậy liền vội nói: "Ta còn chưa kịp nói với con, đây là bà ngoại con, còn có gia đình nhà dì cả và dì hai, bốn đứa kia đều là con của họ. Nhà bà ngoại đáng thương lắm a, năm nay gặp phải hạn hán, đến cơm còn không có mà ăn, không thể làm gì được nên là đến nhà chúng ta."

"Bà ngoại ạ." Mặt Trình Tấn ngơ ngác gọi.

Nói thật, hắn biết ở đời này có một đoạn thời gian cả nhà sắp ăn tết thì nhà ngoại sẽ mang người tới, sao đó là náo loạn cuộc sống ở Trình gia, không ít chuyện dính líu tới những người này. Nhưng những chuyện chi tiết như thế nào thì hắn không biết, chẳng hạn như hắn không biết người tới lại là bà ngoại.

Ở kiếp trước của hắn, tuy người nhà bên ngoại cũng có tới, nhưng lúc đó bà ngoại của hắn đã qua đời, hai người dì đến nhà cũng không gây ra bao nhiêu lớn gì, cuối cùng cũng bị mẹ hắn tính toán đưa đi.

Vậy mà đời này....

Bà ngoại nắm lấy tay Trình Tấn, cười hiền hòa: "Đây là Tấn nhi phải không, đã thi đậu thành tú tài rồi, ta nghe nương của con nói con học hành rất giỏi, vậy là phần mộ Trương gia ta có khói xanh* rồi."

*Ý chỉ người nào đó đột nhiên phát tài, thăng quan tiến chức hay được việc gì đó hết sức may mắn. Có thể mang hàm ý tích cực hoặc tiêu cực

Trình Tấn cười lúng túng, đối với người bà xa lạ này cũng không có bao nhiêu tình cảm, ở kiếp trước vở kịch này cũng sẽ xuất hiện, cho nên hắn đối với nhà ngoại cũng không có cảm tình gì.

Hắn chào hỏi từng người, sau đó giới thiệu Lâm Chiêu với họ, hai người dì cũng kêu con gái lại chào hỏi lại hắn, trong số đó có một người tuổi tác xêm xêm hắn, giọng nữ cao vút gọi hắn: "Anh họ~"

Trình Tấn: "..."

"Chào em họ." Trình Tấn nói: "Cha mẹ, bà ngoài, hai dì cùng vào nhà trước thôi, bên ngoài này gió to tuyết lớn, đừng để bị lạnh."

"Đúng vậy, chúng ta mau vào trong đi."

"Tấn nhi đi đường mệt mỏi, nhanh đi nghỉ ngơi đi con."

Đoàn người đi vào trogn phòng, lực chú ý luôn để trên những thứ Trình Tấn mang về, Trình Tấn cũng không nghĩ tới.... lại có nhiều người như vậy, những người này cũng chẳng ngại ngùng gì, trái lại là bộ dáng muốn xem, cho nên hắn cũng chỉ có thể lấy đồ ra trước mặt bọn họ.

Hắn đồng thời ra hiệu cho Lâm Chiêu, nói: "Đa số đều là do Lâm Chiêu chọn, y mua nhiều đồ lắm, ta cũng không rõ ràng hết được."

Trương thị làm chủ trong nhà, đương nhiên là người đầu tiên quyết định, có vài thứ chỉ cần xem qua bên ngoài cũng đoán được dành cho ai.



Động tác của Lâm Chiêu nhanh chóng, y đi đến trước mặt Trương thị và Trình phụ, cười ngọt ngào với Trương thị: "Cha, mẹ, đây là áo bông mà Trình Tấn mua cho hai người đấy ạ. Đây là thứ vừa xuất hiện trên tỉnh thành, được làm từ sợi cây bông, mặc vào có thể giữ ấm, hai người nhanh thử xem có vừa người không."

"Còn có ủng da này, bên trong có lớp lông xù, đạp tuyết cũng sẽ không bị lạnh."

Cây bông này mây năm qua không ai biết còn có thể làm quần áo, cũng ít người làm được, là do năm nay có một vị thương nhân đi ngang qua manh đất trồng không ít cây bông liền nảy sinh ý nghĩ bất chợt, thành quả ra được nhiều quần áo giữ ấm rất tốt, cho nên mới lập tức được lưu hành, không những vậy giá cả cũng không rẻ.

Trương thị còn tính xem những món khác, nhưng vừa nghe là do con trai tự mình mua cho liền bỏ mấy món kia xuống, Lâm Chiêu nói xong liền săn sóc giúp Trương thị mặc vào thử.

Thấy trương thị đã mặc vào, Lâm Chiêu lại lấy ra vòng tay, dây chuyền vàng mà mình mua ra: "Nương à, đây là mấy món trang sức con mua ở tiệm vàng bạc trong thành, tiệm này là..."

Đối với Trương thị, Trình Tấn là con ruột, dù có mưa miếng vải cũng là tốt, mà chính bản thân Lâm Chiêu hiểu rõ, y không lấy ra vàng bạc là không được, nhưng chuyện này y cũng chẳng để tâm, y có tiền, cho dù sau này y có ra sao, có cùng Trương thị cãi nhau thì người trong thôn cũng không thể nói y không biết hiểu thuận được.

Quà của hai đứa cháu kia cũng có, bên chi thứ hai cũng có nhiều quà cho tiểu hài nữ bốn tuổi.

Lâm Chiêu ngẫm nghĩ lại vẫn là nên dời một phần gửi biếu bà ngoại, dù sao người ta cũng đang ở đây, không đưa cũng không hay lắm. Còn về phần của hai dì cùng em gái họ kia, lúc nãy y đã thấy rõ ý định của cô em họ, chỉ sợ là có một tay của dì vào trong.

Đã làm vậy còn muốn y phải biếu quá, nghĩ cũng tốt quá.

Đương nhiên là không thể nào!

Hai dì nhìn chỗ quà kia, sắc mặt có chút khó coi, họ nghĩ vì sao các bà cũng ở đây, nói thế nào thì bên Trình Tấn cũng sẽ chia cho họ một ít, không nghĩ tới lại không có được một chút nào.

Một đứa nhỏ đứng nhìn mọi chuyện, sau đó không nhịn được mà xông tới, nắm lấy ống quần Lâm Chiêu, giơ tay đấm tới: "Cho ta, cho ta, người xấu kia đưa quà cho ta."

"A!" Lâm Chiêu không kịp phòng bị mà la lên, sức tay của tên nhãi con này cũng không nhỏ, một đánh lên người Lâm Chiêu còn rất đau.

Trình Tấn cũng bị biến cố này làm hết hồn, hơi nhướng mày, vừa định ngăn lại thì thấy Lâm Chiêu đẩy nó đi, bàn chuyện vô ý làm loạn, cố tình gây sự thì chính Lâm Chiêu không bao giờ thua người nào, y hét lớn, không hề có một chút cảm giác tội lỗi nào vì bắt nạt trẻ con: "Có cho hay không cho thì sao, đồ là do ta mua, ta không cần phải đưa cho mày."

Đây chính là đệ đệ ruột của cô em họ kia, y không phải là đứa mất não, sao phải tặng đồ cho em trai của tình địch chứ, làm vậy chính là khiến bản thân tức chết.

Nhóc mập nói: "Đồ của ngươi gì chứ, là của anh rể ta, sớm muộn gì người cũng bị bỏ, lúc đó sẽ không ai thèm ngươi."

"!!!!!!"

Trong nháy mắt Lâm Chiêu tức điên lên, suy đoán cô em kia có ý đồ với Trình Tấn là một chuyện, chính bản thân y sẽ cảm thấy chẳng có gì uy hiếp cả, dù sao y lớn lên đẹp như vậy, sao có thể so sánh với cô gái kia. Thế nhưng bị tên nhãi con nói như vậy, liền có thể biết rõ cả cái nhà kia chính là vì Trình Tấn mà đến tận đây!

Tốt lắm, lại còn điều động cả nhà, cả nhà bên ngoài còn cùng nhau hiệp lực, đúng là không biết xấu hổ!

Đây là người nhà ngoại của Trình Tấn, Lâm Chiêu có thể đoán được đằng sau có âm mưu gì rồi.

Lúc này y muốn xông tới đánh tên mập này, lại bị Trình Tấn ôm lấy cản lại, y giương nanh múa vuốt: "Chàng đừng có cản em, em phải đánh chết tên nhãi này, sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ. Chúng ta cũng đã thành thân rồi, nó còn không biết nhìn lại bộ dạng của tỷ tỷ nó, còn muốn đến để câu dẫn chàng, muốn làm cái gì, muốn hoàn thành xuân thu đại mộng à."

Người nhà họ Trương đứng bên cạnh, dì cả đem con mình ôm vào lòng, tuy không thích việc Lâm Chiêu nói con gái lớn nhà mình như thế, nhưng bà biết lúc này không nên nói gì thì hơn. Bà cười làm lành: "Ngươi đừng nghe đứa nhỏ nói bậy, nó còn nhỏ thì biết cái gì chứ, đều là nói lung tung."

"Nói lung tung gì chứ. Bởi vì nó còn nhỏ không hiểu, cho nên là học từ mấy người chứ gì?"

Còn 8 chương nữa sẽ kết thúc thế giới 1.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.