Thiết Tha

Chương 1: Chương 1





Edit by Lơ
Beta by Bluerious, Cẳm
_____________
Cửa sổ bị đẩy ra, gió lạnh lùa vào ngay tức khắc.

Bạn nữ ngồi trước nhận ra, lập tức quay đầu lại, giọng điệu khó chịu: “Vui lòng đóng cửa lại, tôi thấy lạnh.”
Văn Khâu mỉm cười nhưng giọng nói lại không mấy thân thiện: “Nhưng mà tôi nóng.”
Hai người tranh chấp một lúc, biết Văn Khâu sẽ không định đứng lên đóng cửa sổ, cô gái liếc xéo cậu một cái rồi tự vươn tay ra dập cửa thật mạnh, tạo ra tiếng động khá lớn.
Đám học sinh đang học bài nhìn sang, thấy Văn Khâu và cô gái kia có xích mích thì túm tụm lại xì xào bàn tán.
Tuy không nghe rõ chuyện họ đang nói, nhưng chắc cũng chẳng phải lời hay ho gì.
Văn Khâu nhún vai, cũng không định mở cửa sổ lại nữa mà cúi đầu nhìn tờ đề của mình.

Cô gái ngồi trước như vừa thắng đậm một trận, hừ mũi đắc ý rồi quay lên làm bài tiếp.
Có tận mấy chục người ngồi trong lớp nên hệ thống sưởi hoạt động hơi kém, làm cho không khí trở nên ngột ngạt.

Văn Khâu vẽ bậy vài nét trên đề, chờ tiếng xì xào và ánh mắt tò mò xung quanh mình dần biến mất mới lấy kẹo cao su trong túi bỏ vào miệng, nhoài người nằm trên bàn xoay bút, sau đó chậm rãi quay sang nhìn người ngồi bên cạnh.
Nhiệt độ trong phòng lúc này là 23 độ, Tống Tông Ngôn chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, tay áo xắn lên, lộ ra cẳng tay đẹp đẽ.

Ánh mắt men theo cánh tay dần hướng lên, đường cong vai cổ nuột nà, rồi đến cằm, môi, sống mũi cao và đôi mắt đen láy…
“Hey, Tống Tông Ngôn.” Văn Khâu huých vào phần tay lộ ra của hắn.

Tống Tông Ngôn đang làm bài thì ngừng lại, ngòi bút dừng ở một câu trắc nghiệm: “Cái gì?”
“Nhìn nè.” Văn Khâu dùng lưỡi uốn kẹo cao su để thổi bong bóng, nhưng bong bóng màu trắng kia chỉ được hai giây là vỡ, cậu lại cuốn vào miệng, vùi nửa mặt vào lòng bàn tay rồi cười nhẹ với người kia.
Tống Tông Ngôn nhìn hành động nhàm chán của cậu, đến lông mày còn không thèm nhếch lên, lạnh lùng quay đầu làm bài tiếp.
Văn Khâu cũng tự thấy trò này nhảm nhí nhưng lại không hề xấu hổ, chỉ tiếp tục nhai kẹo cao su.
Cậu nhai mỏi cả hàm rồi chuông mới reo.

Văn Khâu ngẩng mặt lên, ban nãy cậu vừa chợp mắt một lát nên giờ vẫn hơi mơ màng.
Liếc mắt thấy Tống Tông Ngôn bên cạnh đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị về ký túc xá.

Văn Khâu đứng phắt dậy, ghế phát ra tiếng “cộp”, lại có vài đôi mắt nhìn về phía cậu.

Văn Khâu lùa hết đồ đạc trên bàn vào cặp rồi gọi với theo: “Chờ tớ đi cùng với!”
Tống Tông Ngôn phớt lờ cậu, coi như lời kia không phải nói với mình mà vẫn điềm nhiên sải bước.

Văn Khâu đuổi theo sau, đến cầu thang thì bắt kịp hắn rồi cùng đi.
Tống Tông Ngôn đến sân thể dục, hắn đã quen chạy bộ sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối.

Văn Khâu cũng vào sân cùng nhưng Tống Tông Ngôn chỉ coi cậu như không khí.
Ấy thế mà chạy xong một vòng, Văn Khâu đang ngồi chống cằm trên khán đài thấy hắn thì chụm tay lại làm loa hét lên: “Cố lên.”
“Đừng đi theo tôi.” Giờ Tống Tông Ngôn mới nói với cậu một câu.

Gương mặt của Văn Khâu được ánh đèn trên sân thể dục chiếu vào, còn lờ mờ thấy được vết hằn do ngủ trong giờ tự học lúc nãy, cậu xoè tay nói với vẻ vô tội: “Tớ quên mang chìa khoá.”
Tựa như đang nói, cũng chẳng phải tôi muốn đi theo cậu.
Tống Tông Ngôn nhìn chằm chằm Văn Khâu mấy giây, không nhìn ra cậu đang nói thật hay đùa, bèn ném chìa khoá cho cậu.
Văn Khâu không bắt được, chùm chìa khoá rớt xuống đất, cậu ngồi xổm xuống nhặt, nhặt xong cũng chẳng còn lý do gì để ở lại, nhanh chóng cầm cặp chạy đi.
Tống Tông Ngôn chạy bộ xong về ký túc xá, đúng lúc gặp phải Văn Khâu trên hành lang.

Người kia lấy được chìa khoá của hắn xong cũng chẳng về ký túc ngay mà đến siêu thị trong trường.
Hành lang của ký túc xá không tính là hẹp, vậy mà đám con trai thấy Văn Khâu thì vội né ngay, người nào người nấy cứ như sợ không thể dính chặt thân mình lên tường.
Văn Khâu thấy Tống Tông Ngôn từ sau hành lang đi tới thì quơ quơ túi ni lông trong tay: “Tớ đi siêu thị mua đồ uống, mua luôn cho cậu nè.”
“Nhìn Văn Khâu kìa.” Đám người đứng trên hành lang đều nghe thấy, có tên lắm chuyện đứng kề sát Tống Tông Ngôn, trêu chọc: “Đúng là chàng vợ tâm lý.”
Văn Khâu cũng nghe được lời này nên lúc đi qua còn cười tủm tỉm nói: “Tôi còn thừa mấy chai, cho cậu nè.”
Tên kia nhảy về phía sau ngay lập tức, dán chặt lấy tường kéo dãn khoảng cách, bộ dạng muốn né còn không kịp: “Thôi đi, tao đếch muốn làm gay.”
Những kẻ đứng xem nghe vậy thì cười rộ lên, không hẳn là cười ác ý, nhưng có lẽ cũng chẳng khác là bao.

Văn Khâu làm như không nghe thấy, cất bước về phòng.
Tên kia thấy cậu đi rồi thì tiến đến vỗ vai Tống Tông Ngôn: “Tống Tông Ngôn, vất vả cho cậu rồi.”
Ký túc xá nam trường Trung học số Tám vốn là phòng 4 người, nhưng hiện giờ phòng 802 chỉ còn lại hai người họ.
Vốn dĩ lúc Văn Khâu come out trước toàn trường, cả đám người chung phòng trước đây chẳng ai muốn ở cùng cậu nữa, nhưng lượng phòng trống không còn nhiều nên phải có một người ở cùng, cuối cùng chỉ có Tống Tông Ngôn trước kia khá thân với cậu lựa chọn tiếp tục chung phòng.
Cửa ký túc đóng lại, Văn Khâu cười khẩy nói: “Là gay đi chăng nữa thì cũng đếch có hứng thú với tất cả đàn ông trên thế giới này, chúng nó sợ cái quái gì cơ chứ?”

Tống Tông Ngôn không đáp lại, lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Văn Khâu đặt nước khoáng trên bàn Tống Tông Ngôn.

Lúc này hắn mới liếc nhìn: “Tôi không uống.”
“Cố tình mua cho cậu đấy, tớ không uống nước không có vị, cậu biết mà.” Văn Khâu lại nói: “Không uống thì vứt đi.”
Tống Tông Ngôn định quăng nó vào thùng rác thật, Văn Khâu thấy vậy thì kéo tay hắn: “Cậu vứt thật đấy à?”
“Bỏ ra.” Tống Tông Ngôn giằng tay ra.
Văn Khâu cười hì hì rồi lại khoác hờ tay hắn: “Không bỏ thì sao.

Cậu cũng đâu có sợ.”
“Tôi không sợ.” Nét mặt Tống Tông Ngôn lộ rõ vẻ khó chịu, lời nói cũng chẳng chút khách sáo, “Nhưng tôi cũng không muốn ở gần một tên gay như vậy.”
Văn Khâu chậm rãi chớp mắt rồi buông tay: “Ồ.”
Tống Tông Ngôn nhíu mày nhìn cậu, ném chai nước khoáng vào thùng rác rồi quay người bước vào phòng tắm.
Ký túc xá ngắt điện lúc 11 giờ thì 10 rưỡi đã có người đứng ở dưới lầu của khu ký túc xá gọi Văn Khâu.

Người này vừa cất là cả khu ký túc như vỡ òa, đám con trai không có việc gì làm ùa ra như ong vỡ tổ để hóng chuyện.
“Văn Khâu, ra đây nào.” Người bên dưới lại gọi lần nữa.
Cả đám cứ nhìn chằm chằm xuống dưới bàn tán sôi nổi, có tên gan lớn còn hét lên: “Cậu chủ Tôn lên ngồi xíu đã! Văn Khâu còn phải chải chuốt trang điểm nữa, anh từ từ thôi chứ.”
Người ở dưới lầu cười: “Được, lên liền đây.

Có ai xuống đưa tôi lên không? Quản lý ký túc chỗ các cậu là phiền nhất, mỗi lần tôi tới đều phải dông dài cả buổi, thêm hai bao thuốc lá nữa mới được mở cửa cho.”
Từ lần gọi đầu tiên Văn Khâu đã nghe thấy rồi, hiển nhiên Tống Tông Ngôn cũng vậy, nhưng hắn vẫn ngồi yên lặng đọc sách chẳng nói chẳng rằng.
Văn Khâu xuống giường thay đồ, cậu cởi quần áo chẳng có chút e dè nào, làn da trắng nõn phô ra dưới ánh đèn.


Sau gáy cậu có một hình xăm chữ S.

Hình xăm màu đen trên nước da trắng trẻo uốn lượn theo đường xương sống, nhìn thoáng qua trông chẳng khác gì một con rắn đang trườn bò.
Nhưng nó đã bị che đi một cách nhanh chóng.

Văn Khâu quay đầu liếc Tống Tông Ngôn một cái, thế mà người kia chẳng thèm nhìn cậu dù chỉ một lần.
Người bên ngoài có vẻ sốt sắng, gõ cửa liên hồi, Văn Khâu mặc đồ xong thì đi ra mở cửa, Tôn Thế Lâu vừa vào đã hít một hơi: “Sao em thơm vậy?”
Đó là hương nước hoa Văn Khâu mới xịt, Tôn Thế Lâu ghé sát lại gần ngửi: “Mùi này được đấy.”
Văn Khâu cười, đẩy anh ta ra: “Sắp đến giờ đi ngủ rồi cậu mới tới tìm tôi.”
“Không phải giờ này đến mới đúng à?” Tôn Thế Lâu lại gần ôm eo cậu, “Trăng lên đầu cành liễu, hẹn người lúc nửa đêm*.”
*Câu gốc là “月上柳梢头,人约黄昏后.” nhưng Tôn Thế Lâu nói là “月上柳梢头, 人约夜半后”
“Đừng có mà làm bẩn thơ.” Văn Khâu chế nhạo anh ta.
Tôn Thế Lâu ngồi trên ghế xoay, quan sát phòng ký túc, thấy Tống Tông Ngôn đang ngồi trên giường đọc sách thì đứng lên hỏi: “Học sinh giỏi ơi, cậu đang đọc gì vậy?”
Tống Tông Ngôn chẳng thèm đáp lời.

Cũng may Tôn Thế Lâu tuy không học vấn cũng chẳng có nghề nghiệp gì, chỉ là một tên nhà giàu ăn chơi trác táng, nhưng được cái tính tình khá tốt, bị lờ đi cũng không giận, còn nhiệt tình mời gọi: “Cậu có muốn cùng ra ngoài chơi không?”
Văn Khâu nói: “Đi nào, đừng làm phiền người ta đọc sách.”
Hai người vừa ra đến cửa thì người trong phòng bỗng mở miệng nói: “Chìa khoá.”
Đôi tay đang định đóng cửa bỗng đờ ra.
“Tớ mang rồi, không cần cậu để cửa đâu.” Văn Khâu xoay người, quơ quơ chìa khóa trong tay, đôi mắt cong như mảnh trăng khuyết, “Ừm… Mà có khi đêm nay cũng chẳng về đâu.”
___
Gợi ý nhỏ: Chữ S liên quan đến tên của một người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.