Edit by Lơ
Beta by Bluerious
________________
Vào tháng 4, chỉ còn chưa đầy 100 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Giáo viên nào cũng kị những vụ tai nạn xảy ra với học sinh trong lớp của mình, nhưng Đinh Huy thì không được yên.
Anh đến gặp Tần Miểu ở bệnh viện ngay trong đêm, xoa dịu người nhà của hắn ta và giải thích với cha mẹ của Tống Tông Ngôn.
Ngày hôm sau, Đinh Huy đến trường, Văn Khâu và Tống Tông Ngôn không ngoài dự đoán được “mời” vào văn phòng dạy dỗ nửa tiếng.
Khi kỳ thi đến gần, nhà trường cũng quan tâm đến cảm xúc của học sinh, những vấn đề lớn hay nhỏ cuối cùng đã được giải quyết thông qua thương lượng của một số phụ huynh.
Vết bầm trên khóe miệng Tống Tông Ngôn từ từ mờ đi sau hai ba ngày, lúc ăn cơm cũng khó mở miệng, Văn Khâu mua rất nhiều sữa chua và kẹo, mỗi ngày nhét một ít vào ngăn bàn hắn.
Ngoài ra, Văn Khâu cũng rất thích bỏ mấy mẩu giấy vào mũ áo khoác của người kia.
Đầu tiên là do Trữ Văn Hinh muốn hỏi cậu câu trả lời trong bài thi Hóa học nên ném mẩu ghi chú vào mũ của cậu.
Văn Khâu bỗng tìm ra cách mới, bắt đầu ném những mẩu giấy vào mũ của Tống Tông Ngôn.
Trên giấy chủ yếu là mấy lời vô nghĩa — Chép những lời âu yếm ngọt ngào, hoặc là một vài câu than vãn không liên quan.
Cậu học hành không giỏi, nét chữ thì rất đẹp, nét chấm bút cuối tựa như cánh bướm đang cố gắng xuyên vào tim.
Đối mặt với sữa chua, kẹo và ghi chú cứ năm lần bảy lượt đưa tới, Tống Tông Ngôn đáp lại một lần, như thể bất lực, đáp lại những câu dông dài của cậu: “Mỗi ngày ném những thứ này làm gì?”
Lần đầu nhận được lời đáp, Văn Khâu vui vẻ trả lời ngay.
Nhưng hôm sau Tống Tông Ngôn không mặc áo khoác có mũ nữa, hôm sau nữa cũng vậy.
Văn Khâu nắm chặt mẩu giấy hai ngày không ném được, trong lòng nói quả thực là hồ ly ngàn năm, người kia không chịu theo mình mà.
Vào buổi tối, Tống Tông Ngôn trở lại phòng ngủ và thấy trong túi áo khoác có một mẩu giấy không biết đã được bỏ vào lúc nào, còn tặng kèm thêm một viên kẹo bơ đường đã chảy bớt.
Mẩu giấy đã trở nên nhàu nát và chữ viết hơi méo.
Dưới câu hắn hỏi: “Mỗi ngày ném những thứ này làm gì?” Văn Khâu đáp: “Tớ đang theo đuổi cậu đó, cậu không thấy sao?”
Cậu không muốn làm bạn, chỉ muốn làm bạn trai.
Tất cả lời muốn nói đều được tiết lộ trên một mẩu giấy.
Tống Tông Ngôn ném mẩu giấy vào ngăn kéo và không trả lời.
Ngày hôm sau, Văn Khâu ném một mẩu giấy lên tiếng phàn nàn về việc hắn không đáp lại lời của cậu, chua chát khó hiểu, thậm chí còn chua hơn cả kẹo bơ cứng vào đêm hôm trước, cậu viết—- “Tôi gắng hết sức chạy về phía ánh trăng trong nước, người lại là trăng trên trời cao.”
Tống Tông Ngôn: “.….”
Văn Khâu có vẻ thích thú với những trò nhỏ này, cứ một thời gian lại có.
Tống Tông Ngôn tuy được rất nhiều người theo đuổi nhưng cũng có rất ít người ném giấy và bánh kẹo không biết mệt mỏi như này, cách làm tuy nhỏ nhặt nhưng cứ mãi như thế, nhẹ nhàng tiến vào lòng hắn.
Nhưng Tống Tông Ngôn vẫn chưa định đáp lại, hắn còn chưa nghĩ được nhiều thứ, người vốn dĩ luôn ghét trốn tránh giờ lại vì Văn Khâu mà làm trái hết lần này đến lượt khác.
Hơn nữa, kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra, bây giờ không phải là lúc để hắn nghĩ.
Tống Tông Ngôn cất các mẩu giấy và đồ ngọt vào ngăn kéo, ngừng suy nghĩ về nó.
Vốn dĩ hắn định ném tất cả những thứ này vào thùng rác, nhưng cuối cùng không hiểu vì sao tất cả đều lặng lẽ nằm trong ngăn kéo.
Một lần hắn không để ý rồi mở ngăn kéo ra, bạn cùng phòng là Đại Bân nhìn thấy, ánh mắt đối phương như tia X-quang, to miệng thở dài: “Cậu thích kẹo đến vậy à, còn để đầy ngăn kéo.”
Tống Tông Ngôn lặng im đóng ngăn kéo lại.
Văn Khâu bị từ chối một cách âm thầm mấy lần, nhưng không cảm thấy đau lòng, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào bộ dạng thờ ơ của Tống Tông Ngôn trong lớp, cậu chỉ nghĩ được một câu – Cậu ấy mở miệng mình mất nước, im lặng vô tình cũng xiêu lòng.
Một tuần sau, Tần Miểu quay lại, Đinh Huy thay đổi vị trí cho cả ba người, mặc dù học chung một lớp nhưng họ dường như cách nhau vạn dặm.
Sau khi đi học lại, Tần Miểu trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, sống mũi và khóe mắt bị thương, cả ngày đều đeo kính râm.
Các thầy cô hiểu tâm trạng của hắn ta, sau khi nói vài câu trong lớp nhưng hắn ta nhất quyết không tháo ra nên cũng đành thôi.
Hắn ta đeo cặp kính kia trong khoảng 7, 8 ngày.
Sau đó hắn ta xin học ngoại trú, thuê nhà bên ngoài và không ở trong trường nữa.
Mọi người không mất nhiều thời gian để nhận ra một số thay đổi của hắn – Không chỉ im lặng, Tần Miểu còn bắt đầu nhuộm tóc và thay đổi phong cách ăn mặc, tóc hắn ta chói sáng như cầu vồng.
Đinh Huy yêu cầu hắn nhuộm đen lại, đúng là hắn ta làm theo, nhưng kèm theo đó là xoăn tít…
Như là đang đấu với ai đó, một cách yên lặng nhưng không chịu thua.
Đinh Huy đã giảm được bảy tám cân do mấy đứa con hoang này phá phách, cũng may là đám thanh niên này sắp lớn cả rồi, mặc dù một số đứa nổi loạn nhưng ít nhất không từ bỏ việc học của mình.
Thậm chí Văn Khâu và Tần Miểu còn tiến bộ hơn trong kỳ thi tháng đó.
Văn Khâu và Tần Miểu gặp nhau ở hành lang mấy lần, Trương Phong Dương đang tựa vào vai Văn Khâu cùng nhau đi toilet, lòng có hơi căng thẳng, siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào mỗi cử động của Tần Miểu, cứ như sợ hắn ta trả thù cho cú đấm Văn Khâu để lại trên sống mũi.
Kết quả, Tần Miểu không nhìn, coi như không thấy Văn Khâu, cứ như vậy đi ngang qua.
“Thằng nhóc kia sao vậy? Tính tình của nó thay đổi rõ rệt.” Trương Phong Dương ngạc nhiên, “Bởi vì cậu đấm cậu ta? Nên cậu ta không thèm care cậu.
Cậu có thấy cậu ta nhuộm lại tóc không, nhưng lần này màu tương đối trầm.”
Ánh mắt Văn Khâu rất sắc bén, khi đi ngang qua, cậu thoáng thấy một vết sẹo cong queo sắp mờ trên sống mũi Tần Miểu.
Họ từng rất thân, là bạn tốt và là đồng đội tốt của nhau.
Cho đến hôm nay lại dường như chưa hề quen biết nhau.
Văn Khâu thản nhiên nhắc đến sự thay đổi của Tần Miểu trên mẩu giấy ném vào mũ của Tống Tông Ngôn.
Ngày hôm sau, trên bàn của cậu có thêm một tập đề thi, có lẽ Tống Tông Ngôn muốn bảo cậu học hành chăm chỉ và đừng nghĩ về nó nhiều như vậy nữa.
Tập đề do bà Tống lấy từ trường khác, bà nói rất khó lấy nên hắn đã làm thêm một bản cho Văn Khâu.
Tại sao lại làm thêm một bản cho Văn Khâu?
Văn Khâu hiểu rõ, Tống Tông Ngôn làm sao có thể thực sự “vô tình” với cậu.
Hắn vô tình làm cậu xao xuyến, giả vờ vô tình càng khiến cậu rung động.
Độ khó của tập đề nằm ngoài khả năng của Văn Khâu, khiến cậu sống không bằng chết.
Nhưng khi Tống Tông Ngôn nhỏ giọng giảng lại câu sai cho cậu, cậu lại thấy tập đề khó nhằn này khiến mình vô cùng vui vẻ.
Không phải là thích tập đề, chỉ là niềm vui giữa cái khổ, ai mà chả mong.
Những ngày vùi đầu vào bài vở, giờ học cứ thế trôi qua thật chậm.
Tính từ sáng đến tối là hàng nghìn giây, từ mất ngủ đến rạng sáng là trăm lần lỡ mộng.
Vài tháng trôi qua thật nhanh, chớp mắt cấp 3 cũng trôi qua nhanh như một cái búng tay.
Nhìn lại, mọi thứ tựa như một trận mưa lướt qua tuổi thanh xuân, đôi lúc thì thấy dài, lắm lúc lại thấy nhanh, khi nhận ra thì đã trôi qua mất rồi..