Edit by Lơ
Beta by Bluerious
___________________
Tin nhắn ấy chắc sẽ chẳng bao giờ được đáp lại.
Có lẽ Tống Tông Ngôn sẽ không trả lời tin nhắn của cậu, đó là điều mà Văn Khâu đã biết, cậu quay người lại, vùi mặt vào ga trải giường, thậm chí không cảm thấy buồn bã tí nào.
Kể từ khi Tống Tông Ngôn nói “Đàn ông và đàn ông, thật kinh tởm đúng không?” là cậu đã phải học cách quen dần.
——Khi bạn thích một người, thì bạn phải học được cách chấp nhận niềm đau vĩnh hằng.
Văn Khâu cũng chẳng nghĩ nhiều, ném điện thoại lên gối, xuống lầu với một nửa số cam muối còn lại trên đĩa.
Cậu gõ cửa hai lần và kiên nhẫn chờ đợi, phải gần hai, ba phút sau mới có người ra mở cửa.
Căn phòng nhỏ không có gì đáng giá, liếc mắt một cái đã thấy được toàn bộ.
Khâu Vân Thanh điều khiển xe lăn lùi về phía sau một chút: “Cháu về rồi à?”
“Dạ, dì Vân.” Văn Khâu mỉm cười đóng cửa lại, một tay đẩy xe lăn một tay cầm đĩa, “Bà nội nói đang dịp chuyển mùa, bảo cháu sang đưa chút gì đó cho dì.”
Khâu Vân Thanh nhìn lướt qua món mà cậu cầm: “Cảm ơn bà ấy giúp dì.”
“Dì ăn nhanh đi, nguội đấy.” Văn Khâu nhìn quanh rồi đứng trước máy tính, “Muộn thế này rồi mà dì vẫn làm việc à?”
“Sửa sang lại xíu, kiểm tra lỗi chính tả.”
“Cháu giúp dì nhé.” Cậu ngồi xuống, đọc lại đống tài liệu dày đặc.
“Mãi mới được nghỉ, cháu nghỉ ngơi chút đi.” Khâu Vân Thanh vội vàng cản cậu, “Dì bật TV cho mà xem.”
“Cháu ko xem đâu.” Văn Khâu phất tay, “TV bây giờ có gì hay.”
“Vậy chơi game đi.”
“Dì không muốn cho cháu học tập thêm xíu sao” Văn Khâu giả bộ bất lực, “Cháu kiểm tra giúp dì, còn học được thêm vài từ đơn.”
“Đó là tiếng Đức.” Khâu Vân Thanh nhìn thấu cậu, “Cháu nhớ thêm có ích gì đâu.”
Văn Khâu ngồi trước máy tính, xe lăn của Khâu Vân Thanh vừa cồng kềnh vừa khó sử dụng, cô cũng chẳng thể tranh được với cậu, bèn mặc kệ.
Văn Khâu vừa đọc vừa nói chuyện với cô, cậu nói rất vui, âm cuối vút cao, lúc nào cũng có thể chọc cô cười được.
Những câu nói nổi tiếng trên phim, idol giới trẻ, trận tennis mới,… cái gì cậu cũng biết.
Khâu Vân Thanh đáp lại cậu với giọng cười.
Cô đã bước vào tuổi trung niên, có lẽ vì quanh năm không đi ra ngoài gặp người khác nên sở thích dường như đã dừng lại ở tuổi đôi mươi.
“Những idol nổi tiếng bây giờ dì chẳng biết ai nữa.” Khâu Vân Thanh nói: “Cháu thì sao, dạo này học hành tấn tới chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Văn Khâu ho hai tiếng.
“Cháu cũng ho à?”
“Vâng.
Nếu không thì tại sao bà lại làm cái này? Vừa tốn công vừa khó ăn.”
“Đừng để bà nghe thấy.”
“Tai bà đã kém đến vậy rồi sao mà nghe được.” Văn Khâu chẳng kính già yêu trẻ tí nào, “Nhưng vẫn còn thính lắm nha.
Cháu vừa nói xấu bà xíu là bà nghe được liền.”
Khâu Vân Thanh mỉm cười, cô gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, tuổi càng tăng da càng kém sắc, lúc cười lên còn lộ nếp nhăn nơi khoé mắt, nhưng trong giọng nói lại đầy ắp tình cảm của cô gái trẻ: “Cha cháu cũng vậy đấy, lúc trước vừa làm xong nhiệm vụ là lăn ra ngủ, ai kêu cũng không tỉnh, nhưng vừa nói xấu cái là ông ấy tỉnh rụi liền, làm mọi người sợ chết khiếp.”
Bên ngoài trời đang mưa, hạt mưa đập vào kính, tường cũng thấm ẩm.
Giai đoạn đông chí cứ mưa mãi không dứt.
Văn Khâu nói: “Chắc là do di truyền.”
Đĩa đựng cam giờ đã sạch bách.
Cả đời bà cụ chưa bao giờ nấu ăn ngon nên công thức trị ho cũng vậy.
Đó là món ăn ít được yêu thích nhất khi người đó vẫn còn ở bên.
Khi ông ốm và ho, ông sẽ nuốt vài viên thuốc và trùm kín mít để ngủ, bà cụ thường xuyên lôi ông ra khỏi chăn để mắng: “Uống nhiều thuốc đó vậy mà được à?” Rồi bắt con trai mình ăn hết bài thuốc nóng hổi này.
Khâu Vân Thanh khẽ thở dài, di chuyển xe lăn vào bếp rửa bát.
Văn Khâu không đi giúp, cậu ngồi trước máy tính sửa lại đoạn văn đã dịch.
Tiếng nước trong phòng bếp vang lên hồi lâu, thời gian ở góc dưới bên phải máy tính nhảy từ 20:30 đến 20:45, từ phòng bếp vang lên tiếng xe lăn.
Văn Khâu gõ bàn phím vài cái, lưu lại tài liệu, nhẹ nhàng nói: “Xong rồi.”
“Dì cảm ơn.” Khâu Vân Thanh đặt đĩa lên bàn, “Làm phiền bé đẹp trai rồi.”
“Anh đẹp trai anh đẹp trai, đừng hạ thấp sắc đẹp của cháu chứ.” Văn Khâu cười gian xảo, “Dì buồn ngủ chưa? Cháu đưa dì vào phòng ngủ.”
Khâu Vân Thanh bị trêu thì xấu hổ, đưa đĩa cho cậu: “Chẳng kính già yêu trẻ gì cả.
Nhanh về đi.”
Văn Khâu cười, cậu bước đến cửa thì Khâu Vân Thanh nhớ ra điều gì đó: “Nhân tiện, gần đây bà của cháu kêu tức ngực còn cả đau tim, dì đã hẹn với bác sĩ vào tháng sau.”
“Dạ, vậy lúc đó cháu về đi với bà.” Văn Khâu vẫy tay.
Trước 4 giờ chiều chủ nhật phải quay về trường, bà cụ đang nghe đài, tiếng vặn to hết nấc, Văn Khâu tạm biệt bà, bà nhắm mắt nên chẳng nghe thấy.
Cậu bất đắc dĩ đeo cặp xuống lầu.
Hôm nay trời mưa lớn hơn chút, Khâu Vân Thanh đang đứng dưới mái hiên chăm sóc hoa và cây cảnh cô để ở tầng một, thấy cậu rời đi bèn nhắc nhở: “Lên lầu thay giày trước khi đi.
Cẩn thận nước mưa làm hỏng giày đấy.”
Văn Khâu ậm ừ vài tiếng, nhưng không nghe lời, mở ô lao vào trong mưa.
Vừa bước chân vào trường, điện thoại đã reo lên, Đinh Huy chỉ đạo: “Em đang ở trường à? Đến văn phòng giúp tôi chấm bài, sau đó ghi điểm.”
Văn Khâu, người vừa đặt được chiếc cặp xuống: “Anh đúng là thánh đoán.”
“Ha ha.”
“Nhưng em còn phải tự học, kiểm tra và làm bài tập.”
Đinh Huy vạch trần cậu: “Em mà có chí như vậy, tôi có nằm mơ cũng tỉnh vì cười.”
Văn Khâu leo lên tầng ba của tòa nhà giáo viên, lấy chìa khóa của giáo viên tổ Toán bên cạnh.
Văn phòng tổ Vật lý của trường trung học không có ai, có một chồng giấy kiểm tra gọn gàng và tờ đáp án trên bàn của Đinh Huy.
Đây không phải lần đầu tiên Văn Khâu giúp anh chấm bài, cậu ngồi xuống bắt đầu “công việc” một cách quen thuộc.
Đầu tiên cậu chọn ra một cái tên quen thuộc từ một đống bài thi, sau đó trầm trồ trước nét chữ của người kia.
Hoá ra bài này giải vậy cũng được nữa.
Văn Khâu chống cằm viết vào bài thi với vẻ thích thú, mất khoảng mười phút để sửa lại một bài, cuối cùng là công đoạn tính điểm – Điểm của Tống Tông Ngôn quá dễ tính, hầu như không có điểm trừ.
Lách cách, cửa mở.
Văn Khâu sửa xong một bài thi thì đi rót một cốc nước, tủ trà đặt cạnh cửa sổ, hạt mưa làm vệt nước đọng trên kính khiến cậu không nhìn rõ khung cảnh dưới lầu.
“Cậu cũng tới à?” Văn Khâu quay lại, thấy Tống Tông Ngôn đang đứng ở cửa, chiếc ô nhỏ giọt của hắn đặt ngay ngắn trên bệ cửa sổ.
“Ừm.” Tống Tông Ngôn thấy cậu thì ngừng bước, rồi lập tức đi tới, “Là cái này hả?” Hắn chỉ vào đống bài thi.
Văn Khâu gật đầu: “Quả nhiên là anh Đinh cũng gọi cậu, sao lại đến muộn thế?”
Tống Tông Ngôn chỉ đến muộn hơn cậu vài phút, nhưng người kia dường như luôn đến sớm hơn hắn.
Tống Tông Ngôn không giải thích, đêm qua em gái sốt cao, hôm nay cô bé làm nũng không cho hắn đi nên hắn đến trường muộn hơn thường lệ một chút.
Tống Tông Ngôn cầm lấy một nửa số bài thi, ngồi xuống, nói với thái độ và giọng điệu nghiêm túc: “Cậu chấm bao nhiêu rồi…”
Hắn chợt im bặt.
Chỉ có một bài thi được sửa lại, đặt trên bàn một cách ngay ngắn.
Văn Khâu không hề xấu hổ, đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, chỉ vào điểm số mà cậu viết tay: “Lần này nhất định cậu lại là người đứng đầu.”
Tống Tông Ngôn mím môi.
“Tớ không thiên vị cậu đâu, điểm thật trăm phần trăm, không giả dối tí nào.”
Tống Tông Ngôn im lặng không đáp, cầm bút cúi đầu nghiêm túc chấm điểm.
Hắn làm việc rất quy củ, từng nét bút tựa như đo, nhìn rất đẹp mắt.
Văn Khâu thì ngược lại, cậu chấm bài rất tuỳ tiện, nhìn thoáng qua rồi vạch một nét bút, mấy lần suýt thì rách giấy.
“Này, cậu có biết hôm nay anh Đinh có chuyện gì không, sao lại không đến?” Văn Khâu khua tay phá tan sự im lặng.
Tống Tông Ngôn đang đếm điểm, một lúc sau mới trả lời: “Tôi không biết.”
“Vậy thì khi nào anh ấy mới đến?”
“Ngày mai.”
“Còn buổi tự học tối nay?”
“Tôi sẽ giảng về bài kiểm tra.”
“Thầy Tống.” Văn Khâu đổi giọng, nói một cách trêu chọc.
Thầy Tống đang chấm một bài kiểm tra với nét bút như trên mây, người này đã mắc lỗi rất nhiều, có thể thấy đã không viết bài kiểm tra một cách nghiêm túc.
Hắn hơi ngẩng đầu, hiện tại chủ nhân bài thi đang vừa chấm bài vừa trả lời tin nhắn, không biết cậu đang tán gẫu cùng ai, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Tống Tông Ngôn cảm thấy mắt mình như bị bọ bay vào, bèn không nhìn nữa, cúi đầu viết một số điểm kém lên bài thi..