Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)

Chương 2: Chó con thích cắn bậy



"Em còn tưởng chiếc xe phía trước có bệnh gì mà sao đi chậm vậy, đến cả ông già còn đi nhanh hơn... hóa ra là thầy à." Thương Mục Kiêu rũ mắt xuống, lộ ra vẻ chán chường: "Lần sau thầy nên gắn cái bảng đi, đỡ cho người khác hiểu lầm."

Tôi ngẩn ra, chưa hiểu cậu ta đang muốn bảo tôi gắn bảng gì, rồi cẩn thận ngẫm lại câu trước, chợt nhận ra cậu ta đang yêu cầu tôi gắn bảng thông báo đại loại như "Chủ xe là người khuyết tật" hay "Chủ xe có bệnh".

Có lẽ cậu ta cũng không có ý kỳ thị tôi nhưng nó thật sự khiến tôi thấy khó chịu. Tôi chỉ chú ý an toàn thôi, vốn không hề liên quan đến việc khuyết tật hay không, dù không bị khuyết tật thì tôi cũng sẽ lái xe cẩn thận như vậy.

"Thật ngại quá..."

Nén lại cảm giác khó chịu, tôi giải thích với Thương Mục Kiêu là vì vừa rồi tránh con mèo hoang chạy qua nên tôi mới thắng gấp. Thương Mục Kiêu nghe xong chỉ khẽ gật đầu, trông cũng chẳng có vẻ gì là hứng thú với nguyên nhân sự việc, thẳng thắn bày tỏ nếu là cậu ta tông thì mọi trách nhiệm đều là của cậu ta.

"Có tông hỏng xe không?" Tôi hỏi.

"Của em vẫn ổn, chỉ tróc miếng sơn thôi, còn của thầy thì... khá là nghiêm trọng đấy." Thương Mục Kiêu kẹp mũ bảo hiểm dưới cánh tay, lôi điện thoại ra nhìn, không biết đang gửi tin nhắn cho ai.

Qua mấy giây sau, chuông điện thoại bỗng reo lên, cậu ta lập tức bắt máy, nét mặt vốn đang mất kiên nhẫn đột nhiên trở nên dịu dàng đến đáng sợ.

"Chị... Chỉ là sự cố nhỏ thôi, không có gì đâu... Em biết, em sẽ cẩn thận mà... Bánh ngọt chị muốn ăn em có mua rồi, chị chờ một lát nha..."

Nhìn gần mới thấy, trên tai phải của cậu ta có bấm lỗ, đeo một chiếc bông tai bằng một loại đá quý màu đen rất bé (*). Hơi nhích lên chút còn có nốt ruồi nhỏ, không chú ý sẽ cho rằng cậu ta bấm hai lỗ.

Tôi nhớ Thương Lộc cũng có một nốt ruồi đúng ngay vị trí đó, trước kia tôi vô cùng thích nốt ruồi này, cảm thấy rất có "khí chất".

Gen di truyền cũng thần kỳ thật, đến cả chuyện này cũng giống nhau được.

Sau xe dần xếp thành hàng dài, không ngừng bóp còi inh ỏi, sự cố của chúng tôi đã bắt đầu gây hỗn loạn, nếu cứ tiếp tục chỉ e là cảnh sát cũng phải đến mất.

"Thế này..." Tôi vừa định nói chi bằng chạy đến chỗ nào đó rộng rãi tí rồi bàn bạc thì Thương Mục Kiêu đã cúp máy, đưa tay về phía tôi.

Tôi thắc mắc nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trước mặt, không hiểu ý của cậu ta cho lắm.

"Cho em số điện thoại của thầy." Cậu ta nói, "Em sẽ bảo người đại diện bên bảo hiểm liên lạc lại với thầy."

Ra là vậy.

Tôi nhận lấy điện thoại, nhập số của mình vào rồi trả lại.

Cậu ta chẳng thèm liếc lấy một cái, đút thẳng điện thoại vào túi quần, đội mũ bảo hiểm lên xong cất lời: "Trước cứ vậy đi, em còn có việc gấp, có vấn đề gì thì cuối tuần đến trường nói tiếp."

Tôi khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, tiếp tục khởi động xe rồi lái đến giao lộ. Vừa rẽ qua góc cua, từ sau đã có một cái bóng xanh trắng tăng tốc lướt qua, thân xe nhẵn nhụi nhanh chóng biến mất trước khi tôi kịp nhìn kỹ.

Đêm đó, có một người đàn ông tự nhận là đại diện bên phía bảo hiểm của Thương Mục Kiêu gọi điện cho tôi, hẹn tôi khi nào rảnh thì đến địa điểm chỉ định để xem xét tổn thất, phí sửa chữa sẽ do bên công ty bảo hiểm bọn họ chi trả.

Đuôi xe của tôi đúng như lời Thương Mục Kiêu nói, hư hỏng thật sự khá nghiêm trọng, toàn bộ cản sau đều bị bóp méo, lung lay như sắp đổ. Tông như vậy mà cái xe kia chỉ tróc miếng sơn? Chẳng biết phải nói là chất lượng của xe cậu ta quá tốt hay chất lượng của xe tôi quá kém nữa.

Cuối cùng, chúng tôi hẹn cuối tuần này sẽ xem xét tổn thất. Sau khi mang xe đến địa điểm kiểm tra, nhân viên công tác quan sát xe của tôi rồi bảo có lẽ phải thay toàn bộ cản sau, mui sau cũng cần sơn lại. Tôi hỏi anh ta mất bao lâu mới sửa xong, anh ta bảo ít nhất hai tuần.

Vừa nghĩ đến hai tuần không dùng xe là tôi lại thấy đau đầu.

Mà cơn đau kéo dài vô hình này cũng gián tiếp ảnh hưởng đến sinh hoạt của tôi, chẳng hạn như cảm xúc. Ngay cả Dư Hỉ Hỉ cũng nhận ra gần đây tâm trạng tôi không tốt, càng trở nên ít nói hơn, đến "tám" chuyện cũng không dám nữa.

Thứ tư, Thẩm Lạc Vũ đến thăm tôi, mang theo không ít vật dụng hằng ngày, biết tôi không có xe thì không tiện đi lại nên cố ý đi chợ mua đồ ăn lấp kín cả tủ lạnh giúp tôi.

Thấy con bé bỏ sức bỏ tiền ra như vậy, tâm tình mấy nay của tôi cũng tốt hơn khá nhiều. Kể cả khi con bé nói mấy lời nhàm tai, hay mấy chuyện trên trời dưới đất tôi cũng không còn mất kiên nhẫn như trước nữa.

"Tiểu Giới, lần trước em có nói với anh về cái nhóm hỗ trợ ấy, anh xem xem thứ bảy có rảnh không thì tham gia thử đi?" Thẩm Lạc Vũ làm hai đĩa Spaghetti đơn giản, một cho nó một cho tôi.

"Nhóm hỗ trợ gì?" Tôi xoắn xoắn sợi mì, không nhớ rõ lắm vụ nhóm hỗ trợ mà con bé nói. Đại khái là lần đó tôi bảo nó dông dài, nghe cho có lệ, lọt từ tai này sang tai kia luôn.

"Thì chính là... nhóm hỗ trợ tâm lý Hướng Đến Lạc Quan ấy."

Cái tên này, hình như tôi có ấn tượng.

Tôi ngẩng đầu lên, nói: "Anh không có vấn đề tâm lý."

Thẩm Lạc Vũ vốn không tin: "Anh bi quan chán đời như thế mà bảo không có vấn đề à?"

Tôi chỉnh lại: "Đây không phải là vấn đề tâm lý mà là quan điểm triết học của anh."

Con bé làm ra vẻ "không còn lời nào để nói".

"Là mẹ em bảo em đến khuyên anh, nếu lần này em lại tay trắng trở về thì mẹ sẽ đích thân đến cửa đó. Hai năm nay sức khỏe của bà ấy đã chẳng ổn rồi, anh nhẫn tâm nhìn bà vì chuyện của mình mà lao tâm khổ tứ ư?"

Nếu nó dùng tấm thân tình thì tôi có thể mạnh dạn từ chối. Nhưng cô là trưởng bối mà tôi vô cùng kính trọng, chỉ cần bà ấy "ra trận" là tôi không thể nào nói "không" được.

Tôi im lặng một hồi, vẫn chưa từ chối thẳng thừng: "Gần đây cô thế nào rồi?"

"Bệnh cũ thôi, hễ thời tiết lạnh tí là lại ho." Thẩm Lạc Vũ chọc chọc vào đĩa mì của mình, thành khẩn nói: "Bà ấy lo cho anh lắm đó."

Hồi còn trẻ cô từng mắc bệnh phổi, sau này dù được chữa khỏi nhưng cũng chưa dứt hoàn toàn, chỉ cần bị kích thích nhẹ là rất dễ tái phát. Năm đó, lúc tôi gặp nạn, bà ấy cũng vì tôi mà nước mắt thành sông, tôi không muốn bà lại vì chuyện của tôi mà sầu não.

Bà đã là một trong số rất ít người chịu quan tâm đến tôi rồi.

Mấp máy môi, tôi buông nĩa xuống, cuối cùng đành thỏa hiệp.

"Được rồi, anh đồng ý."

Sau khi Thẩm Lạc Vũ rời đi, tôi bèn thu dọn bát đũa, tự rót một ly Trockenbeerenauslese (*) thích hợp trước khi ngủ rồi đi đến trước giá đỡ CD ở phòng khách.

(*)Trockenbeerenauslese (TBA) là một trong những loại rượu vang Riesling (nho trắng) của Đức. Đây là lọai rượu quý hiếm nhất, được làm từ những trái nho khô tự nhiên trên cây. (Từ "Trocken" nghĩa là "khô" "Trockenbeerenauslese" có nghĩa là chùm nho trên cây đang khô cuống)

Rút trong góc ra DVD "Ngược chiều gió", tôi mở hộp, cho DVD vào máy.

Ngồi trong phòng khách tối mịt, quan sát hình ảnh không biết đã chiếu đi chiếu lại bao nhiêu lần trên màn hình, tôi chọn cách tua nhanh đến đoạn muốn xem.

Trong kho thóc nóng ẩm, một người đàn ông cởi trần ngậm lấy điếu thuốc, người phụ nữ thì đang tán tỉnh anh ta. Anh ta ôm cô nàng vào lòng, khói thuốc trong miệng từ từ nhả ra, tạo nên khung cảnh chuyển động tuyệt đẹp, làn khói mập mờ vây kín gương mặt cả hai.

Móng tay khẽ ấn vào cơ bắp bóng loáng, mạch máu thô to nổi trên làn da màu đồng, đập lên từng nhịp.

Ham muốn bùng nổ, tỏa ra hormone đậm nồng.

Bộ phim này khiến người xem thích nhất là phần hình ảnh, nhưng tôi chỉ mê mỗi phân đoạn này.

Đạo diễn chắc có lẽ rất thích Thương Lộc. Thích năng lực bộc lộ cảm xúc của ông ấy, đồng thời cũng thích kỹ năng diễn xuất của ông đến từng chân tơ kẽ tóc. Nhìn cận cảnh gương mặt, từng giọt mồ hôi, từng nhịp hô hấp đều đạt đến hoàn hảo, cả cái nốt ruồi trên vành tai kia, cũng toát ra sức quyến rũ đến cực hạn của nam chính.

Nhìn vào nốt ruồi nhỏ ấy, trong đầu tôi bỗng hiện lên một gương mặt trẻ hơn. Tôi khẽ nhíu mày, nhanh chóng gạt bỏ hình ảnh không đúng lúc kia sang một bên.

Xem phim xong, tôi ném ly rượu đã uống sạch vào bồn rửa chén, do tác dụng của cồn, cơn buồn ngủ dần rõ hơn. Tôi tắt màn hình, điều khiển xe lăn đi vào phòng ngủ.

Đêm đó, có lẽ vì uống rượu, hoặc cũng có lẽ vì xem lại "Ngược chiều gió" mà giấc mơ của tôi vô cùng hỗn loạn. Nội dung giấc mơ tôi không nhớ rõ lắm, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt rã, như thể phải vật lộn cả đêm với ai đó.

"Thầy à, em thật sự có lý do chính đáng mà, em không phải cố tình cúp tiết của thầy đâu. Thầy cho em xin thêm một cơ hội với ạ, để em còn thi học kỳ... em không thể rớt tín chỉ nữa đâu ạ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kết quả tốt nghiệp mất."

Số lượng sinh viên biết tin mình sắp rớt tín chỉ đến cầu xin tôi không ít, đa phần là quấy rầy đòi hỏi, hết lời ngon ngọt, đến lúc nhận ra tôi quá khó dụ cũng đành từ bỏ.

Nhưng hôm nay lại không giống vậy.

Tôi gõ gõ bàn phím máy tính, không ngẩng đầu lên. Nữ sinh thấy tôi không để ý tới, bèn vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt tôi.

"Thầy ơi, thầy cho em thêm cơ hội với." Cô ta hạ mình, quỳ xuống bên xe lăn của tôi, thảm thiết cầu xin.

Đầu tôi càng lúc càng đau.

Thu nhỏ tab lại, tôi lùi về dựa người vào thành ghế, rũ mắt nhìn xuống: "Cúp học đủ năm lần là đã bị hủy bỏ tư cách thi, đằng này em không chỉ cúp năm lần đâu em Nghiêm à. Từ lúc khai giảng đến nay, em còn chưa từng lên lớp của tôi lấy một lần. Em không phải sinh viên năm nhất, hẳn phải biết điều tối kỵ của tôi chứ."

Nữ sinh co rúm người lại, ánh mắt hiện lên vẻ trốn tránh: "Em có nỗi khổ tâm mà thầy. Lúc nghỉ hè em mắc... mắc bệnh trầm cảm, từ đó không thể điều chỉnh được cảm xúc, uống thuốc bao nhiêu cũng không hiệu quả, đến tận khi khai giảng cũng không có chuyển biến tốt. Tại... tại em phát bệnh nên mới nghỉ học, thật sự không phải em cố tình không lên lớp đâu ạ."

Tôi khẽ gật đầu: "Vậy thì gửi tôi xem hồ sơ bệnh án. Nếu em thật sự bị trầm cảm thì tôi sẽ cho em một đường lui."

"Em, em không tìm thấy, em không nhớ nó nằm đâu nữa..." Nghiêm Doanh ngẩng đầu lên. Đôi mắt được trang điểm kỹ càng ngấn đầy nước, bắt đầu làm loạn: "Thầy à, em thật sự không có gạt thầy. Em thật, thật sự bị bệnh, vô cùng nặng, thầy à... thầy thông cảm cho em đi mà..."

Trên đùi khẽ có cảm giác, tôi cúi đầu nhìn xuống, tay cô ta đang trượt trên đầu gối tôi.

Tôi nhíu mày, chưa rõ ý đồ của cô ta lắm.

"Xin thầy giúp em với, chuyện gì em cũng tình nguyện làm..." Nữ sinh cắn môi, lộ ra dáng vẻ đau khổ đáng thương, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, nổi bật lên làn da trắng ngần.

Rõ ràng có nhan sắc thanh thuần nhưng lời nói và hành động lại toát ra nét phóng túng lõi đời. Sự tương phản có khi lại khiến người ta cảm thấy kích thích, nhưng cũng có khi sẽ khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Và tôi là trường hợp thứ hai.

Kẻ ngạo mạn luôn cho rằng mình có thể thống trị thế giới nhờ nhan sắc.

Năm ngón tay dần lướt lên trên, trông thấy sắp đến bộ phận không thể miêu tả, tôi liền chặn tay cô ta lại, bị chọc cho tức đến bật cười.

"Em có biết mình đang làm gì không vậy?"

Cô ta luống cuống nhìn vào tôi, định rút tay về: "Em, em chỉ..."

"Tính hối lộ một người khuyết tật sao? Để em phải thất vọng rồi." Tôi mạnh tay hất cô ta ra, lạnh giọng nói: "Tôi không muốn tốn thời gian. Trước khi tôi gọi bảo vệ đến, mời em ra khỏi văn phòng."

Nghiêm Doanh tựa như pho tượng trắng bệt, ngẩn người cả buổi không có động tĩnh.

Lúc tôi nghĩ xem có nên gọi bảo vệ thật không thì ngoài cửa truyền đến tiếng "cốc cốc". Tiếp đó, cửa phòng vốn đang khép hờ bị ai đó đẩy mà từ từ mở ra hơn phân nửa.

Tôi với Nghiêm Doanh không hẹn mà cùng nhìn sang, người bên ngoài vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa, cũng kinh ngạc nhìn vào trong: "Ngại quá, em không biết bên trong có người." Bảo ngại quá mà hoàn toàn không có ý định tránh đi. Thương Mục Kiêu nghiêng người dựa lên thành cửa, có vẻ rất hứng thú quan sát tôi và Nghiêm Doanh, như thể đang xem một vở kịch giáo dục.

Có người thứ ba ở đây, Nghiêm Doanh có to gan đến mấy cũng không dám tiếp tục làm chuyện xằng bậy, vội vã đứng lên đi ra cửa. Lúc lướt qua Thương Mục Kiêu, cũng không dám liếc nhìn cậu ta lấy một cái.

"Không ngờ thầy cũng được thích như vậy nha." Sau khi Nghiêm Doanh rời đi, Thương Mục Kiêu bước vào phòng, xoay tay đóng cửa lại: "Em nhận được điện thoại của trợ giảng, bảo thầy tìm em có việc. Sao, xe của thầy có vấn đề gì à?"

Cuối cùng cũng thoát khỏi sự quấy rối của Nghiêm Doanh, tôi âm thầm thở phào một hơi, ấn hai lần nước rửa tay khô trên bàn, xoa xoa hai tay với nhau, nói: "Chuyện vừa rồi đừng truyền lung tung ra ngoài. Chuyện tôi tìm cậu không có liên quan đến xe của tôi, mà liên quan đến học phần của cậu."

Không biết lúc nãy Thương Mục Kiêu đi đâu, quần áo nhăn nhúm cả người thì thôi, còn dính nước đỏ như rượu nữa, trên mặt còn ngập tràn mệt mỏi, như thể mất ngủ cả đêm vậy.

"Học phần của em?" Cậu ta đặt mông ngồi la liệt trên salon tiếp khách, chẳng thèm chào hỏi tôi lấy một câu, quen thuộc đến quá phận: "Học phần của em thì sao?"

Tôi điều khiển xe lăn chầm chậm đi đến trước mặt cậu ta, nói: "Bởi vì tuần trước cậu không nộp bài tập, cộng với trốn học hai lần, tôi tính thử thì thấy bài kiểm tra cuối kỳ cậu cần phải đạt trên chín mươi điểm mới không bị rớt tín chỉ. Mà chuyện này vốn không có khả năng."

Cậu ta xoa trán, từ từ khép hai mắt lại, hỏi: "Làm sao thầy biết chắc chắn em sẽ không làm được?"

Chóp mũi phảng phất mùi rượu, càng khẳng định suy đoán của tôi. Hẳn là cậu ta vừa trải qua một đêm cuồng hoan, bây giờ vẫn còn say rượu chưa tỉnh.

Di chuyển đến trước máy uống nước, tôi lấy ly giấy rót ít nước ấm, đặt lên bàn trà, đẩy nhẹ về phía Thương Mục Kiêu.

"Vì chưa một ai có thể đạt được trên chín mươi điểm môn tôi cả." Nói cách khác, với tình hình hiện tại thì thành tích của cậu ta "chết chắc rồi".

Thương Mục Kiêu nghe vậy bèn khựng lại, chậm rãi mở hai mắt ra.

Loại cảm giác như sắp bị xé thành từng mảnh lại xuất hiện rồi.

Cậu ta nhìn chằm chằm tôi cả buổi, hỏi: "Vậy, thầy gọi em đến đây làm gì?"

Tôi đan mười ngón tay trước mặt vào nhau, bình tĩnh nhìn cậu ta, đáp: "Nếu tôi thật sự muốn đánh rớt cậu thì đã không gọi cậu đến rồi. Cậu có muốn thêm một cơ hội không?"

Thương Mục Kiêu thả tay xuống, nhíu mày nhìn tôi, không nói tiếng nào.

Tôi siết chặt tay, đến tận lúc này cũng không dám tin mình lại quyết định như vậy. Việc này không giống tôi của thường ngày. "Đại ma vương" trong lời mọi người nói mới là tôi, còn ngồi ở đây, dường như là một người hoàn toàn khác.

"Tôi không hay làm vậy, nhưng nếu là cậu, tôi nghĩ có thể cho thêm một cơ hội." Nói xong câu này, tôi hoàn toàn hết đường lui rồi.

Sắc mặt Thương Mục Kiêu không rõ lắm: "Cho em một cơ hội? Tại sao cơ? Bọn họ bảo xưa nay thầy chưa bao giờ nhân nhượng bất kì ai mà."

"Cậu thì khác."

Thương Mục Kiêu nghe vậy liền sững người, không phản ứng ngay lập tức, chỉ đảo tầm mắt mang đầy ẩn ý qua nửa thân dưới của tôi. Ánh mắt đó rõ ràng không có sức nặng gì nhưng lại quái dị đến mức khiến tôi cảm nhận được cơn "nhói" trên từng lớp da.

Tôi cau mày, vừa định hỏi cậu ta đang nhìn gì thì Thương Mục Kiêu đã thu ánh mắt ngả ngớn kia lại, mỉm cười nói: "Thầy lúc nào cũng dùng chiêu này à? Không ngờ người như thầy lại nghĩ được mấy chuyện như vậy đấy. Mặc dù trước giờ em không đặt yêu cầu cho "nửa kia", nhưng mà... không được, em không thích bạn tình của mình nằm yên trên giường như cái xác đâu."

Cậu ta khiến tôi hoang mang chớp mắt một cái. Chiêu này? Mấy chuyện như vậy? Bạn... tình?

Chờ đã, không phải cậu ta đang nghĩ...

Tôi nhanh chóng nhận ra cậu ta đã hiểu lầm rồi. Thương Mục Kiêu hiểu lầm rằng tôi đang ám chỉ cậu ta phải làm gì đó với tôi mới có thể đổi lấy "một cơ hội". Có khi cậu ta còn hiểu lầm chuyện tôi với Nghiêm Doanh nữa.

Tôi nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, thậm chí còn không chắc rốt cuộc việc bị Thương Mục Kiêu hiểu lầm thành một tên giáo sư "không đứng đắn" hay bị cậu ta nhục mạ như "cái xác trên giường" cái nào mới đáng giận hơn.

Tôi chỉ muốn... cậu ta giao bù cho tôi hai bài luận án thôi mà.

"Thôi, em còn có việc, thầy đi tìm người khác chơi đi. Muốn đánh rớt hay đuổi học em sao cũng được, em không quan tâm." Cậu ta nhấp một ngụm nước trong ly, bóp ly giấy thành một nắm, ném vào thùng rác dưới bàn rồi đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.

"Tôi không..."

Tôi định giải thích, toan níu tay áo lại lúc cậu ta đi ngang qua tôi.

Và đó thật sự là một quyết định ngu ngốc.

Cậu ta hoàn toàn không có ý khoan nhượng, đầu ngón tay vừa khẽ chạm vào, cậu ta đã nắm lấy cổ tay tôi, sức lực mạnh đến mức tôi có ảo giác như sắp bị bóp nát.

"Đừng có không biết điều." Khóe môi cậu ta còn cong lên, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến người khác cho rằng nó mang ý cười.

Không biết điều.

Có thế nào tôi cũng không nghĩ đến cậu ta lại nói với tôi câu ấy.

Tôi chịu đau, cắn răng nói từng chữ: "Buông ra. Cậu thật sự hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó."

"Hiểu lầm?" Thương Mục Kiêu cúi người, đôi mắt tựa thú dữ nhìn thẳng tôi: "Nhưng thầy nhìn xem ánh mắt em có giống hiểu lầm không."

Hương rượu quyện với nước hoa, còn có cả mùi mồ hôi, một hỗn hợp mùi hương kì dị, xông thẳng vào khoang mũi, quét qua đại não, khiến lồng ngực người ta như bị chèn ép, đầu váng mắt hoa.

Tôi khó chịu, đẩy cậu ta ra.

Thương Mục Kiêu buông tay, thuận thế lui về sau, đút hai tay vào túi quần, ánh mắt nhìn tôi như đang nhìn một kẻ đáng khinh.

Bên môi treo một nụ cười trào phúng, cậu ta lùi đến cạnh cửa, kéo ra, nói: "Được rồi, để dành "cơ hội" của thầy cho người khác đi, em không cần. Hy vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại, giáo sư Bắc." Nói rồi, cậu ta rời khỏi văn phòng, mạnh tay đóng sầm cửa lại.

Sau tiếng đóng cửa, bốn bề quay về yên tĩnh như trước. Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa, nếu không phải cổ tay vẫn còn nhưng nhức thì tôi còn nghi ngờ có phải vừa nãy chỉ là một giấc mơ hoang đường hay không.

Tuy nói cuộc sống luôn được thúc đẩy bởi một chuỗi những ham muốn không cách nào thỏa mãn, đầy rẫy những đau khổ và truy đuổi khát khao. Nhưng tôi thật sự trong sạch, không hề có suy nghĩ đen tối nào đối với Thương Mục Kiêu. Tôi dám đảm bảo rằng nếu có gì vượt quá quan hệ thầy trò thì cùng lắm cũng chỉ vì Thương Lộc thôi, "yêu ai yêu cả đường đi lối về" mà.

Chuyện này cũng phi lý thật... Chẳng lẽ làm người xấu nhiều rồi, đến khi làm kẻ tốt lại không ai tin ư?

"Đúng là chó con thích cắn bậy." Không ngừng xoa xoa chỗ đau ở tay, tôi quả thật bị chọc tức đến bật cười rồi.

Nhận được lời chúc của cậu ta, tôi cũng hy vọng sau này sẽ không còn gặp mặt nữa.

Nhưng mà, hình như gần đây số phận rất "quan tâm" tôi thì phải, cứ luôn dùng trăm phương ngàn kế để lén lút "tặng" tôi bất ngờ. Cái trước còn chưa kịp "tiêu hóa" đã đến thêm cái rồi.

Buổi tối hai hôm sau, tôi đến nhóm hỗ trợ tâm lý mà Thẩm Lạc Vũ đã đăng ký giúp tôi. Còn chưa ngồi nóng chỗ, một bóng người cao lớn đã bước vào.

Tôi không biết người nọ nhìn thấy tôi sẽ có biểu cảm gì, chứ tôi thì không vui vẻ gì cho cam.

Thành phố này có nhiều nhóm hỗ trợ như vậy, Thẩm Lạc Vũ chọn lựa tỉ mỉ, lại chọn ngay trúng nhóm có Thương Mục Kiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.