Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)

Chương 20: Chẳng là gì cả



Trước khi vào đại học, tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của mình lại có vấn đề cả.

Cái bình thường đối lập với cái không bình thường. Những người khác thường sẽ chỉ nhận ra họ khác biệt như thế nào khi gặp những người bình thường.

Tôi vẫn luôn nhớ rằng khi Lư Phi Hằng biết chuyện suốt mười tám năm cuộc đời của tôi không có niềm vui, không có bạn bè, chỉ có học và học, cậu ấy đã có biểu hiện ngạc nhiên đến kỳ lạ - lúc đó tôi nghĩ nó "kỳ lạ", bây giờ ngẫm lại, có thể lúc đó cậu ấy chỉ đang thương xót cho tôi.

Lần đầu tiên tôi xem phim của Thương Lộc cũng là ở trường đại học, tôi xem "Ngược chiều gió" với một vài người trong phòng ngủ. Không biết có phải là do hội chứng vịt con (*) hay không, sau đó tôi xem phim của người khác cũng cảm thấy không bằng Thương Lộc, còn lén mua áp phích của ông ấy giấu dưới gầm giường.

(*) Hội chứng vịt con: những gì nhìn thấy, cảm nhận, trải nghiệm lần đầu tiên mà làm người ta thích, trong tiềm thức họ sẽ tin những thứ đó là chuẩn nhất và tốt nhất.

Lư Phi Hằng cũng thích Thương Lộc, thường hay xem đi xem lại phim của Thương Lộc với tôi. Những bộ được xem lại nhiều nhất đều nóng bỏng, để lộ thân hình và khuôn mặt điển trai của Thương Lộc.

Đáng lẽ tôi phải nhận ra rằng sở thích của chúng tôi giống nhau đến vậy, làm sao cậu ta là thẳng cho được.

Đáng tiếc, dù mới 30 tuổi nhưng Thương Lộc đã rời khỏi làng giải trí. Chỉ có vài tác phẩm, xem đi xem lại, xem đến thuộc cả lời thoại.

Nếu hồi đó ông ấy không rút lui sớm đến thế thì giờ cũng đã thành ảnh đế.

Điều đáng tiếc cho nhiều người hâm mộ là Thương Lộc đã từ bỏ sự nghiệp diễn xuất chuyển hướng sang kinh doanh ở thời điểm đỉnh cao huy hoàng nhất. Không có gì lạ khi rất nhiều người mong đợi Thương Mục Kiêu sẽ kế thừa nghiệp diễn xuất của bố mình. Điều này không liên quan gì đến sở thích, nó giống như một... loại tình cảm hơn.

Nhưng quan hệ cha con của họ quá tệ, nên hẳn là không có chuyện đó đâu.

"Ăn hết bông cải đi."

Trên bàn ăn yên tĩnh, một giọng nữ nghiêm nghị cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi đang lan đến tận chân trời, kéo tôi trở về thực tại.

Bàn ăn hình vuông, bốn người ngồi một bên, Bắc Nham ở đối diện tôi, mặt ủ mày ê nhìn miếng bông cải xanh duy nhất còn trong bát.

Nó không thích ăn rau từ khi còn bé, nó thường để dành rau đến cuối cùng rồi giả vờ ăn chúng trước mặt bố mẹ, nhưng thực ra nó chỉ cho vào miệng rồi nhổ ra ngoài cửa sổ khi nó trở về phòng.

Đây là một kế hoạch vô cùng xuất sắc, nhưng gia đình tôi sống ở tầng một, ngoài cửa sổ là vành đai xanh của tiểu khu, lúc đó, mẹ tôi luôn cảm thấy rằng hè có nhiều ruồi bọ quá nên ra kiểm tra. Lúc bà đi ra đó xem thử, chiêu trò của thằng bé mới lộ tẩy ra.

Mẹ rất tức giận vì nó lừa dối, sau khi lạnh mặt dọn sạch vành đai xanh, bà chỉ nấu đồ chay cho nó suốt một thời gian dài. Bà muốn sửa tính kén ăn của nó, nhưng nó không thích là không thích, dù lớn lên bao nhiêu tuổi thì cái tính ghét ăn rau của nó vẫn khắc sâu trong xương tủy.

"Dạ." Bắc Nham miễn cưỡng nhét bông cải vào miệng, nhai rất mạnh.

Tôi thấy nó ăn khổ sở quá nên cố ý nói hộ nó: "Em nó không thích thì đừng ép nó ăn."

Bố tôi không nói chuyện, có thể là do đi làm trong nhà nước, nên ngày thường trông ông luôn rất nghiêm túc, không hay nói đùa, ở nhà cũng không nói nhiều. Từ trước đến giờ, ông đã quen để mẹ quyết định mọi việc trong gia đình, đối với mấy việc giáo dục con cái này, nếu không quá cần phải xen vào ông sẽ không xen.

Ông luôn cho rằng giữa vợ và chồng chỉ có thể có một người nói, một khi cả hai cùng nói thì mâu thuẫn sẽ nổ ra.

"Không được, dinh dưỡng không cân đối thì làm sao cơ thể khỏe mạnh được, bắt buộc phải ăn." Mẹ tôi vẫn cứng rắn như cũ, không một chút nhượng bộ nói.

Mấy chục năm nay bà chưa bao giờ béo, khi còn trẻ mặt vẫn có da có thịt, trông cũng không gầy quá, nhưng khi về già thì da chùng xuống, mỡ biến mất, người gầy đi trông thấy, đôi mắt trông cũng lớn đến lạ thường, mỗi khi căm tức lườm ai, người đó cũng cảm thấy e ngại.

Bắc Nham bị bà làm cho sợ hãi, nuốt vội miếng bông cải xanh chưa nhai được bao nhiêu xuống, sau đó nó bất động tại chỗ, hai mắt mở to, hai tay ôm lấy cổ, mở miệng nhưng không phát ra âm thanh nào.

Tôi nhận ra ngay có gì đó không ổn.

Động tác của nó thật sự rất đáng sợ, bố mẹ lập tức lo lắng, đặt đũa xuống, vây quanh nó vỗ lưng và rót nước.

Khuôn mặt Bắc Nham bị nghẹn đến tím tái, trông như không thở được, chắc chắn là bị mắc nghẹn bông cải xanh rồi.

"Tiểu Nham, đừng làm mẹ sợ." Giọng mẹ như chực khóc, thật sự hoảng hốt.

"Đi, anh lái xe, đi bệnh viện mau." Bố vừa nói vừa đứng dậy tìm chìa khóa xe.

Trong nhà chỉ còn mình tôi vẫn giữ bình tĩnh, tôi nhớ trước đây có đọc trong sách hướng dẫn sơ cứu, trường hợp thức ăn bị hóc vào khí quản này cần phải dùng đến phương pháp sơ cứu Heimlich. Nếu sơ cứu muộn có thể gây tổn thương não vĩnh viễn.

"Chờ đã, chúng ta phải đẩy dị vật trong thực quản em ra trước..."

Không ai nghe tôi nói gì cả, mẹ tôi không ngừng vỗ vào lưng Bắc Nham, nước mắt lưng tròng, miệng cứ lặp đi lặp lại câu: "Con đừng bị gì mà, con đừng bị gì mà...... "

Bố choáng váng quay qua quay lại tìm chìa khóa, nhưng càng gấp càng không tìm được, bố lấy điện thoại di động ra gọi xe cấp cứu.

Thấy còn chần chừ nữa sẽ muộn, tôi mím môi đẩy mẹ ra. Tôi kéo Bắc Nham qua,để nó ngồi trên đùi tôi, quay mặt ra đằng trước. Sau đó, tôi nắm chặt bàn tay áp vào bụng trên của nó, còn tay kia thì nắm chặt cổ tay còn lại, hướng lên trên ấn mạnh và nhanh.

Sử dụng không khí còn lại trong phổi để tạo thành dòng khí đẩy dị vật ra, chỉ cần ấn hai cái, Bắc Nham đã "ọe" một cái phun ra. Thức ăn thừa theo vạt áo nó chảy lên tay, lên người tôi, miếng bông cải xanh suýt giết chết nó cũng nằm trong số đó.

Không còn bị dị vật chèn vào khí quản, nó thở hồng hộc, mềm nhũn ngã xuống, được mẹ đỡ lấy, kéo vào lồng ngực hôn liên tục.

"Sao rồi? Sao rồi?" Bố cầm điện thoại di động vội vàng chạy tới, sắc mặt cũng không khá hơn Bắc Nham là bao.

Tôi lấy khăn giấy trên bàn lau tay, nhìn Bắc Nham đang khóc thật lớn, nói: "Không có vấn đề gì lớn. Nếu còn lo lắng bố mẹ có thể đến bệnh viện kiểm tra lần nữa."

Bố tôi sửng sốt một lúc, ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, sau đó giải thích sự việc với nhân viên tổng đài, nói không cần xe cứu thương nữa.

Không ai còn tâm trạng tiếp tục ăn sau khi xảy ra sự cố như thế này. Bố đi thay quần áo và tắm rửa cho Bắc Nham, còn mẹ thì thu dọn đồ ăn thừa trên bàn.

Tôi dùng khăn giấy lau vết bẩn trên quần một chút, rồi rửa tay trước bồn rửa mặt, nhưng cảm giác nhớp nháp vẫn còn đọng lại khiến tôi hơi buồn nôn.

"Cảm ơn con vừa nãy." Mẹ đặt một chồng chén bát vào bồn rửa, đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi cũng không biết mẹ sẽ có lúc mất kiểm soát như thế.

"Nó là em trai con, chẳng lẽ con có thể nhìn nó chết sao?" Tôi nói nhỏ, lau sạch bọt nước trên tay, ném khăn giấy vào thùng rác, quyết định đi xem tình hình Bắc Nham một chút rồi đi về ngay.

"Quần của con..." Mẹ tôi đột nhiên ngăn tôi lại, liếc ngang qua vết mờ trên đầu gối của tôi. "Con có muốn nhờ bố thay cho con không?"

Đầu ngón tay tôi hơi co lại, tôi lắc đầu uyển chuyển từ chối ý tốt của bà.

Bà không nài nỉ nữa, vặn vòi nước, quay lưng về phía tôi bắt đầu rửa bát. Chúng tôi còn có thể nói gì với nhau nữa, vậy là đã xong rồi.

Bắc Nham trải qua sinh tử cũng bị sợ hãi rất nhiều, sau khi tắm xong, nó ủ rũ co mình trong chăn bông, trông rất mệt mỏi.

"Vẫn khó chịu à?" Tôi hỏi.

"Không khó chịu đâu. Anh hai, anh ngầu quá xá. Nếu không có anh, em đã chết rồi." Có lẽ vừa mới nôn xong, giọng nó lúc này vẫn còn hơi nghèn nghẹn, không còn trong trẻo như bình thường, gương mặt tròn trình cũng tái nhợt.

Tôi nhét lại chăn bông cho nó, nói, "Lần sau ăn uống cẩn thận. Bố mẹ lớn tuổi rồi, em có chuyện gì họ không chịu nổi đâu."

Bắc Nham bĩu môi nói nhỏ: "Vâng ạ".

Tôi thấy nó không sao cả, chuẩn bị đi thì đột nhiên nó thành thần bí bí gọi tôi lại, thì thầm nói: "Anh hai, con cún không sao chứ?"

Liếc mắt về phía cửa, tôi đưa cho nó xem bức ảnh gần đây của con chó con bác sĩ Hạ gửi cho tôi qua điện thoại.

"Nó đang hồi phục tốt, nhưng chỗ gãy xương không dễ lành lắm, cần ở lại nuôi dưỡng một thời gian."

"Tuyệt vời..." Bắc Nham xem đi xem lại bức ảnh mấy lần rồi mới trả lại điện thoại cho tôi, nói nhỏ: "Anh hai, em cảm ơn."

Trái tim tôi dịu lại, tôi đã nở nụ cười chân thành đầu tiên suốt ngày hôm nay. Xoa xoa đầu nó mấy cái, tôi chào tạm biệt nó, quay người bước ra khỏi phòng.

Khi bố thấy tôi đi khỏi, ông chủ động tiễn tôi xuống nhà.

Hai người chúng tôi không nói gì suốt đoạn đường, cuối cùng trước khi tôi rời đi, ông cũng không nhịn được mở miệng nói: "Bắc Giới, lúc trước có người giới thiệu cho mẹ con một cô gái. Cô ấy khoảng hai mươi tuổi, rất tốt về mọi mặt, nhưng học vấn không cao, tay hơi bị tật... "

Tôi đã nghĩ rằng tai nạn của Bắc Nham là điều tồi tệ nhất trong bữa tối của gia đình này rồi, nhưng hóa ra đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Tôi kìm nén sự tức giận, ngắt lời ông: "Con thế này, bố còn muốn cho con lấy vợ?"

Bố mấp máy môi, có vẻ như đã bị thái độ của tôi xúc phạm, vẻ mặt không khỏi trầm xuống.

"Cô gái kia đồng ý. Cô ấy biết... hoàn cảnh của con, nói cùng lắm thì sau này muốn có con có thể đi làm thụ tinh ống nghiệm. Cả bố và mẹ đều nghĩ cô ấy khá tốt, phù hợp với con. Con ba mươi hai rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện tương lai."

Thật là buồn cười.

Đương sự là tôi còn chưa biết gì, thì họ đã bàn với cả nhà gái chuyện cưới hỏi, thậm chí còn nghĩ về cách để sinh con sau này.

Trong lồng ngực tôi dường như có một ngọn lửa bị bao quanh bởi những bức tường băng, tôi muốn bùng lên thiêu rụi mọi thứ, nhưng lại yếu ớt đến cả bức tường băng cũng không thể đốt xuyên qua. Tôi chỉ có thể nhìn chính mình dần lụi tàn, sống một cuộc sống bế tắc, cẩu thả và tạm bợ.

"Bố đang hỏi ý kiến ​​của con hay là chỉ thông báo cho con?"

"Bắc Giới, chúng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho con."

Tôi "ha" một tiếng, lạnh mặt nói: "Cảm ơn, nhưng không cần, một mình con vẫn sống tốt." Dứt lời, tôi không thèm nhìn tới ông, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Về nhà tắm rửa xong, tôi muốn uống một chút rượu rồi xem một bộ phim trước khi đi ngủ, nhưng trước đó tôi nhận được một cuộc gọi từ Thương Mục Kiêu, làm gián đoạn tàn bộ kế hoạch của tôi.

"Bây giờ mới tám giờ, chắc thầy chưa đi ngủ đâu nhỉ?" Có tiếng nhạc yếu ớt vọng ra bên cậu ta, sau đó cũng không còn âm thanh nào khác.

"Không."

"Em đang ở quán bar, thầy tới được không? Em mời thầy uống rượu."

Lấy một ly rượu trong tủ, tôi nói: "Tôi không thích chỗ đông người, nếu đến đó thì phải tự lái xe, cũng không uống được".

Cậu ta trầm thấp cười rộ lên: "Không phải loại hộp đêm như vậy, chỗ này yên tĩnh lắm. Không uống rượu được em có thể mời thầy uống nước trái cây."

Hôm nay tôi thực sự mệt mỏi, cũng đã tắm xong. Rượu bia ở đâu cũng có thể uống được, tôi có thể uống tại nhà, không cần phải đi xa chỉ để uống nước ép. Hơn nữa, tại sao tôi phải đi khi cậu ta gọi? Tôi và cậu ta chỉ là...

"Thầy ơiiiiiiiiii" Cậu ta cố tình kéo dài âm cuối, gọi tôi bằng một giọng ngọt như bọc mật ong, "Tới đây đi, em hát cho thầy nghe."

Đột nhiên, suy nghĩ của tôi bị mắc kẹt, những mối liên hệ tồi tệ chớp nhoáng xuất hiện trong đầu.

Tôi và cậu ta chỉ là...

"Em có thể hát "Twinkle Little Star" và "Lullaby and good night". Thầy muốn nghe bài nào?" Tôi không biết có phải do hút thuốc hay không, mấy từ cuối giọng cậu ta có vẻ khàn khàn.

Xuyên qua ống nghe của chiếc điện thoại, tôi dường như cũng ngửi thấy hơi thở đậm mùi nicotine. Mạnh mẽ, nghẹt thở, khiến người ta choáng váng.

Chỉ là......

"Em gửi địa chỉ qua di động thầy nha, em chờ thầy đó." Cậu ta không cho tôi cơ hội từ chối, nói xong thì cúp điện thoại ngay.

Sau đó là một tin nhắn ghi địa chỉ gửi đến, tôi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay càng lúc càng siết chặt.

Chỉ là gì?

Chẳng là gì cả!

"Rầm!"

Bực mình đập lên tủ bát một cái, tôi về phòng ngủ thay quần áo rồi lại ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.