Tôi không chút nghĩ ngợi mà từ chối ngay, đồng thời vươn tay về phía Thương Mục Kiêu, ý bảo cậu ta trả tôi điện thoại.
"Thầy nghĩ kỹ chưa? Bắt xe ở đây giờ này khó lắm đấy."
Cậu ta đưa mắt ra màn mưa, hướng đến con xe Hummer (*) màu đen đang đậu cách đó không xa.
Chiếc xe đen sì, sững sững như một con quái vật khổng lồ, cảm giác tồn tại vô cùng lớn.
"Mất công đi cái xe lớn thế kia đến."
Tôi vẫn chìa tay về phía cậu ta, không hề suy chuyển.
Cậu ta xùy một tiếng, vứt điện thoại lại cho tôi, sau đó lui lại dựa vào tường.
Mưa vẫn rơi, không biết lúc nào mới có thể ngừng, nước mưa theo rãnh mãi hiên vẫn ngắt quãng đổ ào xuống, và vẫn chẳng có chiếc xe nào chạy qua.
Dường như toàn bộ taxi của Thanh Loan đều cố tình tránh đi qua nơi này, hoặc là tôi đã bị cho vào danh sách đen của cộng đồng taxi của thành phố lúc nào không hay cũng nên.
Thương Mục Kiêu đút hai tay trong túi, đứng dựa tường, mắt nhìn màn mưa thật lâu.
Tôi không biết vì sao cậu ta vẫn chưa đi, nhưng chỉ biết hiện giờ cậu ta chưa có ý định đi, không những không đi mà còn đang yên tĩnh như hòa làm một với không khí.
Tôi không biết cậu ta đang ngẩn người, hay đang ngắm mưa, hoặc làm một việc rất thiếu đạo đức, đó là thầm chê cười tôi.
Thời gian trôi qua, tôi đã dần mất hy vọng vào việc bắt được xe, nên chẳng còn buồn nhìn điện thoại.
"Em nói rồi, khu vực này rất khó bắt xe."
Chỉ là một hơi thở dài thoáng mệt mỏi, Thương Mục Kiêu như thể đã quan sát mọi phản ứng của tôi nãy giờ, còn cất giọng có phần hả hê.
Tính huống khó xử hôm nay của tôi, sau này sẽ tính sổ đủ với Thẩm Lạc Vũ.
"Lái xe tới đây." Tôi để di động vào trong túi áo khoác.
Thương Mục Kiêu nghiêng đầu nhìn tôi: "Hở?"
Giọng cậu ta kéo dài ra, hoàn toàn không nghe ra chút kinh ngạc nào, tôi biết rõ cậu ta đã nghe được rồi, cũng hiểu ý tôi, chỉ hỏi lại một lần với hàm ý châm biếm mà thôi.
Nói một lần hay hai lần đối với tôi chẳng có gì khác biệt.
Số lần nói dối của đàn ông ngoại tình là vô cực, nhượng bộ cũng như thế.
(ý thầy là nếu nhượng bộ lặp lại cho nó 1 lần thì lần sau cứ phải nhượng bộ hoài)
"Đi lái xe qua đây, nhanh đi." Tôi nhìn cậu ta, hất cằm về hướng con xe Hummer đang đỗ.
Thương Mục Kiêu đứng thẳng người, nở nụ cười chiến thắng, nhưng bước được hai bước, cậu ta lại lui về, chìa tay về phía tôi.
"Đưa cho mượn cái ô đi, em ghét trời mưa."
Cậu ta không giải thích gì nhiều, chỉ một câu nói nhưng lại khiến tôi không nhịn được mà suy nghĩ.
Tôi lấy chiếc ô đang treo bên xe lăn đưa cậu ta, chần chừ hỏi: "Không phải vì muốn mượn ô của tôi nên cậu mới phải đưa tôi về đấy chứ?"
Cậu ta cầm lấy cán ô, cười cười nhìn tôi: "Đúng thế thì sao?" Nói đoạn cậu ta bung dù, huýt sáo đi vào trong mưa.
Chiếc xe Hummer đã đậu sừng sững trước mặt tôi, Thương Mục Kiêu mở cửa xe sau, làm hành động nghênh đón.
Tuy rằng hai chân tôi vẫn còn chút cảm giác, nhưng xe của Thương Mục Kiêu quá cao, tự tôi không cách nào lên được.
Tôi nghi ngờ Thương Mục Kiêu biết rõ điều này, mà cố tình làm như vậy để cười cợt tôi.
Tôi ngồi im, cả buổi không thèm động đậy, khoang xe tối om như đang ngoác miệng hung tợn với tôi, dù cảm giác nào cũng đều đang nói cho tôi biết: lựa chọn của tôi không phải là ý hay.
"Thầy cần giúp không?" Cuối cùng Thương Mục Kiêu đã giỡn đủ, quyết định không làm cây nấm hình người bám trên cửa xe nữa, chủ động mở lời giúp đỡ tôi.
Tôi đưa mắt nhìn "cái miệng tối om dữ tợn" kia rồi lại nhìn về phía Thương Mục Kiêu, đây không phải lựa chọn tốt, ai cũng biết, nhưng tôi lại không thể không tự chui đầu vào lưới.
"Làm phiền cậu, đỡ tôi một chút." Tôi đưa tay ra, lại một lần nữa rơi vào thế yếu, rồi giật mình phát hiện mình ngày càng quen với cảm giác ấy.
Cho dù có thêm sự giúp đỡ của Thương Mục Kiêu nhưng quá trình vẫn không dễ dàng cho lắm.
Mười hai năm trước, một cuộc tai nạn giao thông nghiêm trọng đã khiến tôi bị tổn thương cột sống, phần thân dưới bại liệt, kể từ đó, hai chân của tôi bắt đầu biến thành vật trang trí. Tôi đã chấp nhận sự thật này, cũng biết rõ nửa đời sau này tôi sẽ phải làm bạn cùng xe lăn đến chết.
Hai năm đầu sau tai nạn, bác sĩ đã xây dựng cho tôi chương trình tập luyện phục hồi chức năng tích cực, mặc dù không thể giúp tôi đi lại như người bình thường nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể đứng lên một lúc, hoặc có thể chống gậy đi vài bước trong phòng.
Tôi cảm thấy điều đó cũng không tốt hơn chút nào cả, nhưng bố mẹ tôi kiên trì, tôi cũng chỉ có thể cố gắng làm theo những bài tập thống khổ ấy, cuối cùng lại chấm dứt trong thất bại. Tôi và bố mẹ lần đầu tiên hiểu thấm thía một đạo lý, rằng không phải mọi nỗ lực đều sẽ được đền đáp. Nhưng cái khiến tôi cảm thấy bị dày vò hơn cả không phải sự uể oải chán chường do thất bại mà là những thất vọng không thể che giấu trên khuôn mặt bố mẹ mình.
Công cuộc phục hồi chức năng kết thúc, tôi không cố gắng thêm gì nữa, bố mẹ tôi ban đầu thì tức giận, càng về sau càng hết hi vọng với tôi, toàn bộ quá trình cũng không quá hai tháng.
Sau này nghĩ lại, có thể trong vòng hai tháng đó, họ đã suy nghĩ rõ ràng, rằng thay vì lãng phí thời gian trên người một phế nhân như tôi, thì họ có thể sinh thêm đứa nữa, nuôi dạy lại một lần còn đáng tin hơn, vì vậy năm thứ hai sau tai nạn, Bắc Nham được sinh ra.
"Thầy như vậy em không đi được."
Sớm biết có ngày hôm nay, năm đó tôi sẽ cố gắng vật lý trị liệu hơn.
Sức nặng toàn thân tôi đều dồn lên vai Thương Mục Kiêu, cậu ta bị tôi bám đến lệch cả người, cậu ta xoay người, chống tay lên xe lăn, giọng bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Vậy cậu có cách nào tốt hơn à?" Hai tay tôi níu lấy cổ Thương Mục Kiêu, cố gắng để bản thân không ngã xuống, giây thứ hai sau khi tôi nói hết câu, cả người tôi chợt nhẹ bẫng, chưa kịp phản ứng gì đã bị bế xốc lên.
Tôi khiếp sợ nhìn cậu ta, không nói được lời nào.
"Cách này cũng khá được." Cậu ta mỉm cười, vững vàng đặt tôi xuống ghế sau.
Ngồi xuống được ghế, trái tim tôi mãi mới khôi phục lại nhịp đập bình thường.
"Cái này của thầy gập lại thế nào?" Thương Mục Kiêu xem xét xe lăn của tôi, hỏi.
Tôi định thần lại, chỉ cậu ta cách gấp xe lăn, cũng may cậu ta nhanh chóng nắm được cách làm, gập xe lăn lại rồi nhét vào cốp sau.
Sau khi nói cho cậu ta biết địa chỉ nhà, Thương Mục Kiêu mở bản đồ rồi tìm đường đi, sau đó hai chúng tôi không trao đổi câu nào nữa, bất kể là những chuyện nó khi ở nhóm tư vấn hay là về "cơ hội" gì đó.
Mưa càng lúc càng lớn, dần dần to như trút nước, trong xe ngoại trừ tiếng cần gạt nước hoạt động theo đúng quy luật thì không còn tiếng động nào khác.
Tôi mở di động xem dự báo thời tiết, đêm nay xác suất có mưa to lên đến 80%, có lẽ trận mưa này khó có thể tạnh ngay được.
Đi đường hết nửa tiếng đồng hồ, sau khi đậu xe dưới tầng hầm, Thương Mục Kiêu đẩy tôi đến tận cửa thang máy.
Lúc xuống xe, cậu ta vẫn bế tôi xuống như lúc lên vậy, có điều lần này tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, còn kịp nói với cậu ta một lời cảm ơn.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên chính là, sau khi ôm tôi xuống xe xong cậu ta không đi về ngay mà lại khóa cửa xe lại, sau đó mắt to mắt nhỏ nhìn nhau với tôi.
"Làm gì?" tôi nhíu mày hỏi.
"Em hơi khát nước, có thể lên nhà xin thầy một cốc không?"
Giọng điệu cậu ta không khác gì đứa trẻ con chạy vào cửa hàng tiện lợi hỏi chủ quán rằng có McFlurry không vậy, như thể đó là một lẽ đương nhiên.
"Xin lỗi, không được." Tôi từ chối một cách gọn gàng trực diện, sau đó điều khiển xe lăn đi về phía thang máy. Đi một đoạn, quay đầu nhìn qua, tôi phát hiện Thương Mục Kiêu vậy mà lại đi theo.
Tôi quay xe, nhìn thẳng cậu ta, nhắc lại một lần: "Tôi nói, không được."
"Em nghe thấy rồi." Thương Mục Kiêu đút hai tay vào túi áo, bộ dạng trông hơi vô lại.
Tôi thậm chí còn nghe ra ý trong câu nói của cậu ta rằng: em nghe thấy rồi, nhưng nghe thấy thì sao? Thầy có thể đánh gãy chân em để em không đi theo thầy nữa được à?
Tôi không thể.
Tôi nhìn cậu ta một lát, không biết phải làm thế nào, đành dứt khoát mặc kệ cậu ta.
Thương Mục Kiêu thì cứ đi theo tôi như thế, thẳng từ lúc vào thang máy, lên lầu rồi đến trước cửa nhà.
Lúc tôi mở khóa vân tay, cậu ta lại đứng dựa vào cửa nhìn tôi.
"Thầy không đề phòng chút nào sao?" cậu ta bày ra vẻ khó tin: "Lỡ đâu em muốn giết người cướp của thì sao?"
Tôi dừng lại động tác mở cửa, nhìn cậu ta với vẻ kỳ quái.
"Cậu đi con xe cả triệu tệ (*) mà còn muốn cướp tiền tôi?"
(*) Con Hummer của thằng Cú tùy dòng giá dao động từ 2 đến 4 tỷ vnd)
Có lẽ Thương Mục Kiêu cảm thấy lý do này không thể nào nghe lọt tai được, nên đổi lại: "Vậy cướp sắc."
Tôi mở cửa ra, nghe cậu ta nói vậy phải bật cười.
"Mấy hôm trước cậu còn bảo tôi đừng hòng đụng chạm đến cậu còn gì?"
Vào nhà, tôi bật hết điện trong phòng khách lên, vừa quay đầu lại, quả nhiên Thương Mục Kiêu đã tự tiện bước vào theo. (lì vãi cú =)))
"Nhà của thầy...ít đồ thế." Cậu nhà nhìn ngó tứ tung, nói vậy đã rất khách sáo rồi, tôi vốn tưởng cậu ta sẽ dùng từ "bần hàn" để hình dung cơ đấy.
Căn nhà này chỉ mình tôi ở, tổng cộng có năm mươi mét vuông, một phòng khách, một phòng ngủ, không gian chỉ có hạn mà xe lăn lại không thể hoạt động nếu trong nhà có quá nhiều đồ đạc, thế nên nhà của tôi chỉ có những vật dụng thực sự cần thiết.
"Uống nước xong thì đi ngay." Tôi không đáp lời, vào trong bếp rót một cốc nước. lúc trở lại phòng khách thấy Thương Mục Kiêu đang nghiên cứu kính viễn vọng của tôi.
"Đừng có đụng linh tinh." Tôi kiềm chế cất lời nhắc nhở, rồi đặt cốc nước xuống bàn trà.
"Sao không nhìn thấy gì hết vậy?" Cậu ta nhìn qua kính viễn vọng một hồi lâu mà không thấy được gì, cuối cũng cũng thấy vô bổ mà chịu buông tha cho "món đồ chơi" ấy, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha.
"Hôm nay trời mưa, mây dày như vậy cậu không nhìn thấy gì cũng bình thường." Tôi minh oan cho cái kính viễn vọng của mình.
"Thế nếu trời đẹp thì sẽ nhìn được cái gì?" Thương Mục Kiêu cầm cốc nước lên, hỏi.
"Thấy sao trời."
"Sao trời?"
"Đây là kính thiên văn."
Cậu ta gật đầu, không có hứng thú lắm.
Bỗng nhiên, túi áo khoác của cậu ta rung lên, Thương Mục Kiêu nhíu mày lấy di động ra nhìn, do dự vài giây cuối cùng mới nghe máy.
"Chị."
Tôi còn nhớ lần trước lúc cậu ta nhận điện thoại của chị mình, thái độ chuyển biến rất mãnh liệt. lần này lại ỉu xìu như chó nhà có tang.
"Em biết... trời mưa...em đang ở ngoài, ở..." Cậu ta liếc nhìn tôi, mặt không đổi sắc nói: "Ở nhà bạn ạ, người ta mời em. Không phải, không phải nhà bọn Doãn Nặc, là bạn mới quen ạ."
Tôi nhớ cái tên Doãn Nặc này, là một sinh viên có tên trong danh sách lớp tôi, chắc cậu ta và Thương Mục Kiêu này là bạn.
Tầm năm phút đồng hồ sau Thương Mục Kiêu mới cúp điện thoại, nhìn di động trong tay một hồi, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạt mưa rơi nghiêng đập vào lớp thủy tinh trên cửa, biến ánh đèn mờ nơi xa thành những vệt màu lốm đốm.
"Em ghét trời mưa."
"Tôi cũng ghét trời mưa."
Thương Mục Kiêu nhướn mày, nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ.
"Trời mưa không có sao trời." Tôi chỉ vào chiếc kính viễn vọng rồi lại nhìn bầu trời: "Tuy rằng tôi không có cách nào chu du khắp thế giới, nhưng lại có thể bay lượn cùng vũ trụ."
"Nghe rất có ý tứ." Cậu ta đáp lời cho có lệ, nằm dài trên ghế sô pha, hai tay khoanh lại: "Em ngồi đợi một lát, hết mưa sẽ đi ngay."
Biết ngay mà, uống nước chỉ là viện cớ thôi.
Tôi thấy đã hơn mười giờ khuya, đành điều khiển xe lăn để đi ngủ trước, mặc kệ Thương Mục Kiêu.
"Lúc đi đừng quên đóng cửa.".
Khi tôi đi đến trước cửa phòng ngủ, bàn tay khó khăn lắm với chạm đến tay nắm cửa, thì sau lưng truyền đến giọng nói của Thương Mục Kiêu.
"Giáo sư Bắc, em đổi ý rồi."
Tôi quay đầu nhìn cậu ta.
Thương Mục Kiêu từ từ nhắm mắt lại, lưng vẫn dựa trên ghế sô pha, cái ghế này là Thẩm Lạc Vũ mua cho tôi, tuy rằng nó vô dụng với tôi nhưng Thẩm Lạc Vũ là một người có khả năng thuyết phục vô cùng đáng nể, nói ghế này ngồi vào thì như ngồi trong mây, đã ngồi thì không muốn đứng dậy nữa.
Tôi không biết có phải Thương Mục Kiêu đang ở trạng thái như vậy không, nhưng giọng nói của cậu ta đúng thật là đang buồn ngủ, tâm trí còn chẳng tỉnh táo nữa.
"Em nghĩ mình có thể chấp nhận được quy tắc ngầm của thầy." Cậu ta cất giọng lười biếng, chậm chạp mở mắt. khác với giọng điệu của mình, hai mắt Thương Mục Kiêu hoàn toàn không có vẻ buồn ngủ, thậm chí là vô cùng tỉnh táo.
Cậu ta thế mà đang thực sự hối hận khi trước đó đã không đồng ý "cơ hội" mà tôi đưa ra.