Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)

Chương 5: Đánh cuộc đi



Tình huống kiểu này tôi hoàn toàn không nghĩ tới.

Tôi cố chịu đựng, bóp huyệt thái dương để ngăn sự kích động, đợi một chút cho bình tâm rồi nói: "Tôi lặp lại lần nữa, hôm đó là do cậu hiểu lầm, tôi không hề có suy nghĩ đen tối gì với cậu cả, cái tôi gọi là cơ hội chỉ là...."

Cái chuyện nực cười này có lẽ đã khiến tôi nghẹn lời, không biết phải nói như thế nào về hai bài luận văn kia: "Thôi được rồi, chuyện đó không quan trọng nữa. Hiện giờ tôi đã đổi ý rồi, tôi sẽ không cho cậu "cơ hội" ấy nữa. Môn của tôi cậu trượt chắc rồi, kỳ sau tìm lớp học lại đi, bạn Thương ạ."

Nói rồi tôi không chờ cậu ta trả lời, mở cửa đi thẳng vào phòng ngủ.

Sau khi đóng cửa phòng lại, trong đầu tôi vẫn còn quanh quẩn câu nói ban nãy của Thương Mục Kiêu: "Em có thể chấp nhận quy tắc ngầm của thầy."

"Có thể cái gì chứ..." Tôi khẽ thở dài, sợ cậu ta nghĩ xằng bậy, cuối cùng quyết định khóa cửa phòng.

Sáng sớm hôm sau, nắng khẽ len qua khe hẹp của chiếc rèm cửa, đậu lên mí mắt tôi. Tôi nhíu mày, một lúc mới tỉnh táo hoàn toàn, mắt nhìn lên đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã tám rưỡi.

Sau khi rửa mặt xong, tôi cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, cảm thấy không ổn lắm, nên đã thay quần áo trước rồi mới mở cửa phòng bước ra ngoài.

Phòng khách quá yên tĩnh, trên ghế sô pha đã không còn thấy bóng dáng Thương Mục Kiêu nữa, xem ra hôm qua sau khi mưa tạnh cậu ta đã rời đi.

Nếu như người đã đi rồi, thì tôi đi thay lại đồ ngủ thôi.

Tôi làm một phần sandwich trứng gà, thêm cốc sữa bò, sau khi ăn xong, Dương Hải Dương gọi điện thoại đến hỏi tôi cuối tuần này có rảnh không.

Tôi nghĩ một hồi: "Có lẽ rảnh."

Cậu ấy nhẹ thở phào, nói: "Vậy thì tốt quá, hôm đó bạn gái tớ tới, đến lúc ấy sẽ giới thiệu cho cậu."

Tôi đang thắc mắc sao tự nhiên cậu ấy lại mời tôi đi ăn, thì ra là muốn giới thiệu bạn gái.

Tôi và Dương Hải Dương quen biết nhau đã hơn mười năm, là bạn học hồi cấp hai của tôi. Gia cảnh nhà cậu ấy cũng bình thường, học hành cũng không có thiên phú cho lắm. Sau khi tốt nghiệp trung học thì thi đậu cao đẳng nghề. Học xong cao đẳng nghề mới bắt đầu lăn lộn trong xã hội, trở thành một nhân viên bán bảo hiểm.

Tốt nghiệp cấp hai xong, tôi và cậu ấy không còn lui tới nhiều, nhưng rồi vì yêu cầu công việc nên Dương Hải Dương cứ ba ngày hai bữa lại gọi cho tôi một lần, chỉ để mời tôi mua bảo hiểm bên chỗ cậu ấy. Sau này cũng may nhờ có cái bảo hiểm đó nên lúc tôi gặp phải chuyện không may, gia đình cũng không tốn tiền gì nhiều, toàn bộ viện phí, thuốc men đều do công ty bảo hiểm chi trả.

Suy đi tính lại, cậu ấy còn là ân nhân của tôi nữa kìa.

Sau khi tôi bị liệt, Dương Hải Dương thường xuyên hỏi thăm tình hình của tôi, nếu rảnh lại gọi tôi đi ăn. Mấy năm trôi qua, thế là cậu ấy đã trở thành người bạn thân nhất của tôi. Lúc cậu ấy kết hôn, tôi được làm phù rể, con cậu ấy ra đời, tôi lại làm bố nuôi. Có điều về sau vợ của Dương Hải Dương nói cậu ấy không có bản lĩnh, chỉ có thể làm một nhân viên bán bảo hiểm quèn này mãi nên đã cao chạy xa bay với một gã đàn ông khác, đến tận bây giờ vẫn không thấy tăm hơi. Đợt ấy tôi phải bồi cậu ta say xỉn xuyên đêm.

Dương Hải Dương vừa uống vừa khóc, vừa nôn vừa quát tháo, náo loạn suốt cả đêm, hôm sau cậu ấy lập tức đến công ty bảo hiểm hộp đơn xin thôi việc, rồi mang số tiền tích góp bao nhiêu năm trời đi mở một quán bán tạp hóa nhỏ, nói muốn gây dựng sự nghiệp.

Hôm nay, đã ba bốn năm trôi qua, quán tạp hóa đó đã biến thành một cửa hàng tiện lợi lớn, cuộc sống của Dương Hải Dương và con gái cũng ngày càng sung túc hơn. Trước đây tôi còn hỏi cậu ấy rằng có nghĩ tới việc tái hôn không. Nhưng cậu ấy lúc đó vẫn còn trong trạng thái mất niềm tin vào hôn nhân, lại sợ con gái phải chịu ấm ức nên đã nói thẳng là không. Không ngờ bây giờ cách thời điểm tôi hỏi chỉ mới chưa đầy một năm mà đã có bạn gái để giới thiệu với tôi rồi.

Bởi vậy mới thấy, đúng là không thể tin tưởng lời nói của đàn ông mà.

Sau khi hẹn thời gian và địa điểm, Dương Hải Dương cúp máy. Tôi vừa hạ di động xuống khỏi tai đã thấy mấy tin nhắn chưa đọc, đầu tiên là Thẩm Lạc Vũ hỏi tôi hôm qua tham gia buổi nói chuyện với nhóm hỗ trợ tâm lý thấy thế nào.

Suy nghĩ một chút, tôi trả lời ba chữ: "Không tệ lắm."

Tiếp sau đó là tin nhắn từ một dãy số lạ: "Cảm ơn thầy tối qua đã cho em ngủ nhờ. Ghế sô pha nhà thầy nằm rất thoải mái, hẹn gặp lại nhé, thầy Bắc"

Không cần phải nghĩ, tin nhắn này chắc chắn là của Thương Mục Kiêu.

Tôi nhíu mày, đang muốn xóa tin nhắn đi thì ngón tay đặt trước màn hình di động lại hơi do dự, cuối cùng tôi chỉ tắt máy rồi vứt một bên.

"Anh Bắc, có chuyện không hay rồi." Tôi vừa mới tới trường đã bị Dư Hỉ Hỉ kéo tuột vào phòng làm việc.

Vẻ mặt cô ấy vô cùng lo lắng, khác hoàn toàn với nét vui cười thường ngày, Dư Hỉ Hỉ nói cho tôi nghe về chuyện ngoài ý muốn đó....

Nghiêm Doanh đã tố cáo với nhà trường rằng tôi lấy việc đánh trượt môn cô ta để uy hiếp và quấy rối tình dục.

Dư Hỉ Hỉ dùng tốc độ như chạy trốn để đẩy tôi đến văn phòng của chủ nhiệm.

Mới vào cửa, nhìn qua đã thấy Phó trưởng khoa nhân văn – Khương Nghị, chủ nhiệm Đổng Lập và trưởng giáo vụ khoa Trần Kỳ Tuyết đều đã có mặt. Nghiêm Doanh thì đang nắm tay Trần Kỳ Tuyết khóc như hoa lê sau mưa.

"Tiểu Dư, cô ra ngoài trước đi." Khương Nghị vừa thấy tôi đến đã vẫy tay ý bảo tôi qua đó.

Xe lăn dừng lại trước bàn trà, bộ dạng của Nghiêm Doanh trông hết sức sợ sệt, thấy tôi lập tức co rúm lại, muốn nép vào lòng Trần Kỳ Tuyết. Trần Kỳ Tuyết vuốt nhẹ lưng cô ta, ánh mắt nhìn tôi như nhìn mấy đống đồ bỏ đi, lại còn là thứ đồ vừa độc hại vừa phế phẩm.

Tam đường hội thẩm, quả nhiên không ổn.

"Tình hình sơ lược thì có lẽ Tiểu Dư đã nói với cậu rồi." Đổng Lập gõ gõ ngón tay trên mặt bàn đá cẩm thạch, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Gọi cậu tới đây là muốn nghe lời giải thích từ phía cậu. Tôi và trưởng khoa Khương đều cảm thấy cậu không phải loại người đó."

"Chủ nhiệm Đổng, cả hai đều là sinh viên của anh, tôi biết là anh khó xử nhưng cũng không được bất công như thế chứ?" Trần Kỳ Tuyết cắt lời Đổng Lập, lời nói ngập mùi thuốc súng: "Đâu thể đánh giá người khác qua vẻ ngoài, không ai lại viết hai chữ "cầm thú" lên mặt mình bao giờ cả."

Nói đến hai chữ "cầm thú", ánh mắt Trần Kỳ Tuyết sáng quắc liếc về phía tôi, ý chỉ mặt rõ ràng.

"Được rồi, mọi người đều nói rồi, trước nghe Bắc Giới nói xem thế nào đã." Khương Nghị là người lớn tuổi nhất ở đây, lời nói cũng có trọng lượng hơn: "Không thể bất công, nhưng cũng không thể đổi trắng thay đen, cô thấy có đúng không giáo vụ khoa trưởng?"

Trần Kỳ Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Tôi trầm ngâm một lát, rồi kể lại đầu đuôi chuyện này một lần: "Từ lúc khai giảng đến giờ Nghiêm Doanh chưa lên lớp điểm danh buổi nào, dựa trên quy định quá năm lần bỏ tiết sẽ bị cấm thi, tôi đã gửi quyết định tước bỏ tư cách dự thi của em ấy..."

Nói đến đoạn Nghiêm Dư muốn hối lộ tôi để được thi kết thúc học phần, cô ta tựa vào Trần Kỳ Tuyết khóc muốn nhỏ máu hai con mắt, sau đó khí thế bừng bừng phản bác lại tôi.

"Em không có! Rõ ràng là thầy, thầy tìm đến em nói muốn cho em một cơ hội đi thi, chứ em không hề định dùng thủ đoạn hối lộ dơ bẩn ấy! Là thầy, thầy gọi em tới, rồi bắt lấy tay em, còn quá đáng bắt em quỳ xuống để... để..." Nói đến đây, cô ta như kiểu không tìm được từ ngữ phù hợp, hoặc không thể mở miệng nói tiếp, nhưng chi tiết rõ ràng như vậy, người ngồi ở đây đều đã trưởng thành hết, vừa nghe đã đoán được phần sau câu chuyện.

Cái gì là trỏ hươu nói ngựa, đổi trắng thay đen, cuối cùng hôm nay tôi cũng được tận mắt chứng kiến.

"Vậy em làm sao?" Tôi bình tĩnh hỏi.

Trần Kỳ Tuyết nhìn tôi như nhìn quái vật, còn không dám tin tôi có thể hỏi như vậy."

"Em bị thầy cậy chức lạm quyền, chỉ có thể cúi đầu... nhưng em không tự nguyện, là thầy ép buộc em." Giọng Nghiêm Doanh mãnh liệt, hai mắt như muốn phóng hỏa, kế hoạch quả thật tinh vi: "Sau khi trở về, em càng nghĩ càng không chịu được, loại con sâu làm rầu nồi canh như thầy, nếu em cứ im lặng mặc thầy tiếp tục ở lại trường, không biết sẽ lạm dụng thêm bao nhiêu sinh viên nữa, nên em đã quyết định tố cáo thầy với nhà trường, cho thầy hỏng hết thanh danh!"

Cả đoạn này được mỗi câu cuối là thật lòng, cô ta làm như vậy, đúng thật là muốn khiến tôi thân bại danh liệt mà.

Tôi nhìn Nghiêm Doanh, nhìn những ác ý như muốn trào ra khỏi mắt cô ta, quả thực muốn vỗ tay khen ngợi kế hoạch này.

"Bạn Nghiêm, có biết vì sao tôi phải ngồi xe lăn không?"

Đáng tiếc tuổi trẻ, lên kế hoạch hại người mà lại quên tìm hiểu chút kiến thức y học.

Nghiêm Doanh sững sờ: "Em làm sao mà biết..."

"Bởi vì thần kinh tủy sống của tôi bị tổn thương dẫn đến cảm giác ở thân dưới không đến được đại não, não cũng không thể điều khiển chúng." Tôi nhìn cô ta đang chưa hiểu lắm, đành nói thêm: "Có thể em không biết, trạng thái cương cứng cũng do não bộ điều khiển, tuy rằng tôi vẫn còn một chút cảm giác ở thân dưới nhưng đường dẫn truyền phản xạ từ trung tâm não bộ đến cơ quan sinh dục đã hỏng hoàn toàn. Nói một cách ngắn gọn thì tôi đã không còn chức năng tình dục."

Lời vừa nói ra, đừng nói là Nghiêm Doanh, biểu cảm của cả ba người đang ngồi ở đây đều thay đổi.

"Thầy..." Nghiêm Doanh không thể tìm được lý do thuyết phục nào để phản bác lời tôi, đối với một người đàn ông bất lực chỉ qua lời kể của một cô gái mà dũng mãnh ngóc đầu thì phải gọi đó là kỳ tích của cả nền y học cũng nên.

Một người đàn ông đứng trước mặt mọi người thẳng thắn thừa nhận bản thân bất lực trong mắt mọi người là một việc nhục nhã đến thế nào, kỳ thật tôi không để ý lắm, nhưng nhìn sắc mặt mọi người ngồi đây phải nói họ đang vô cùng lúng túng.

"Tôi cũng có thể cung cấp hồ sơ bệnh án của mình." Tôi bổ sung, thấy biểu cảm của họ đã kém lại càng kém hơn.

"Tôi lấy danh dự của mình đảm bảo, Bắc Giới không phải loại người như thế. Hiện giờ thì mọi người vui chưa, giáo vụ Trần, cô còn muốn điều tra gì nữa?" Đổng Lập là người nóng nảy, nếu không phải còn phó trưởng khoa Khương ngồi đây, chắc ông ấy đã đập bàn lâu rồi.

Sắc mặt của Trần Kỳ Tuyết cũng không được khá cho lắm, lúc trước thái độ của cô ấy là bảo vệ Nghiêm Doanh, bây giờ lập tức rút tay lại, lạnh lùng nói: "Điều này khác lời kể của em một trời một vực luôn đấy bạn Nghiêm ạ."

"Em không nói dối..." Nghiêm Doanh còn muốn ngụy biện: "Thật mà, thầy cô hãy tin em."

Nghiêm Doanh muốn kéo tay Trần Kỳ Tuyết, nhưng lại bị cô ta chán ghét tránh ra. Giáo vụ khoa Trần là người như vậy, yêu ghét rõ ràng, trong mắt không thể chứa nửa hạt cát. Dư Hỉ Hỉ nói tính cách của Trần Kỹ Tuyết sẽ dễ đắc tội với người khác, nhưng tôi lại cảm thấy, tính cách này cũng khá tốt, tốt hơn những kẻ miệng nam mô bụng chứa một bồ dao găm.

"Bắc Giới ạ, việc này cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không ai để lộ ra ngoài." Khương Nghị nhìn mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt sắc như chim ưng dừng trên người Nghiêm Doanh, hàm ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng. "Chuyện ngày hôm nay chỉ được tồn tại khi còn ở trong căn phòng này thôi, có hiểu không?"

Chuyện có thể bị đồn thổi ra ngoài hay không, tôi cũng không quan tâm cho lắm.

Chỉ có 10% những người bị liệt nửa thân dưới vẫn có thể may mắn giữ được khả năng tình dục mà thôi, tôi tuy rằng không thuộc cái 10% ấy nhưng cũng không có điều gì tiếc nuối lắm, tôi có thể sống sót sau trận tai nạn đã là kỳ tích rồi, cả xe bốn người, mà ba người họ lại không được hưởng sự may mắn ấy.

"Vậy nhà trường cứ làm theo trình tự, cái gì nên điều tra thì hãy điều tra, ai có lỗi thì nên bị kỷ luật." Tôi đề nghị: "Tôi mặc dù không có...năng lực thực tế trong chuyện đó, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng tôi dùng lời nói để quấy rối Nghiêm Doanh, đúng không giáo vụ khoa trưởng?"

Sắc mặt Trần Kỳ Tuyết khá khó nói, có thể cô ấy không ngờ tôi lại đưa ra đề nghị như vậy.

"Cũng được." cô ấy suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Việc này đã lan truyền trong trường học rồi, nếu cứ im lặng chấm dứt như vậy thì mọi người sẽ không thể biết được chân tướng. Điều tra rõ ràng cũng tốt, phải trả lại trong sạch cho người vô tội."

Ngay sau khi ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm khoa, Dư Hỉ Hỉ đã xông tới hỏi han ân cần, làm như tôi ở trong đó phải chịu cực hình không bằng.

"Tức chết em, mấy đứa trên diễn đàn bình luận như mình được chứng kiến tận mắt ấy, còn nói đại ma vương biến thành đại dâm vương..." Dư Hỉ Hỉ che ngực, tức giận đến nỗi mất hết cả hình tượng: "Nhất định là những đứa bị anh đánh trượt môn trước đây thổi phồng tin tức tiêu cực, em đã liên lạc với nhân viên kỹ thuật để xóa mấy bài ấy rồi, anh Bắc, anh có muốn chặn hoàn toàn không?"

"Em càng chặn, người ta chỉ càng cảm thấy anh có tật giật mình thôi." Với tư cách là "nhân vật chính" của sự kiện lần này, tôi hình như còn bình tĩnh hơn Dư Hỉ Hỉ gấp mấy lần: "Thoải mái đi, thả lỏng tinh thần, tin tưởng trường học, chờ có thông báo đi."

Kết quả là thông báo chưa thấy đâu mà Thương Mục Kiêu đã tìm tới trước.

Vừa vào cậu ta đã kê mông lên bàn làm việc của tôi, câu trước câu sau đã tự quyết định: "Xe của thầy chưa sửa xong phải không? Trước khi xe của thầy được sửa xong, em sẽ chịu trách nhiệm đưa thầy về nhà, thầy thấy sao?"

Tôi gõ bàn phím, không để ý tới cậu ta, qua một hồi, con trỏ chuột chợt di chuyển, tắt luôn tab làm việc của tôi.

Tôi thở dài trong lòng, không còn cách nào khác, đành ngẩng đầu nhìn cậu ta.

"Cảm ơn, nhưng không cần." Dứt lời tôi lại cầm lấy con chuột, nhưng bàn tay vừa đụng tới đã bị Thương Mục Kiêu đè lại.

Cậu ta chậm rãi cúi người, bên môi mang ý cười như có như không: "Chuyện của thầy em đã nghe nói tới rồi, muốn em giúp không?"

Chuyện của tôi không nhiều lắm, gần đây nhất chỉ có chuyện kia...

"Cậu muốn giúp tôi thế nào?" Tôi thật sự hơi tò mò.

"Hôm đó em ở ngoài cửa, thầy và con nhỏ đó có làm gì hay không chẳng lẽ em lại không biết?"

Nói cũng phải.

Tôi gật đầu nói: "Vậy phiền cậu... làm chứng cho chuyện này."

"Nhưng em có một yêu cầu." Bàn tay đang đè lên tay tôi của Thương Mục Kiêu chợt trở nên dịu dàng, ngón cái ám muội vuốt vuốt mu bàn tay tôi, nụ cười trên môi cậu ta lại có một chút hồn nhiên.

Thương Mục Kiêu cười rất hợp, điểm này khác với Thương Lộc, ông ấy theo đuổi hình tượng lạnh lùng, vai diễn từng đóng rất ít khi tươi cười, mà lúc cười cũng khá là khó coi.

"Yêu cầu gì?" Tôi nhìn khuôn mặt ấy, không khỏi có hơi dao động.

"Ngủ với em."

Tôi mất vài giây mới ý thức được cậu ta đang muốn nói điều gì. Không phải là mời tôi một bữa cơm, không phải là cho tôi qua môn, mà là "ngủ với em"?

Như thể bị lửa thiêu tới, tôi rụt mạnh tay về, giọng khó tránh khỏi gắt gỏng: "Đi ra ngoài."

Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt dò xét, thấy thái độ của tôi khá nghiêm túc, Thương Mục Kiêu giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, tỏ vẻ bản thân chỉ đang nói đùa.

"Xem ra lúc trước là em hiểu lầm thầy thật, vậy đổi lại đi, em sẽ làm chứng cho thầy, thầy phải cho em theo đuổi thầy nhé, thấy thế nào?"

Không được.

"Không biết điều!" Tôi dùng cụm từ lúc trước cậu ta nói với tôi để đáp trả nguyên vẹn.

Thương Mục Kiêu ngẩn người, hiển nhiên còn nhớ rõ những lời này, nụ cười dần biến mất, cậu ta đứng thẳng lên, hai chân nhảy xuống sàn.

"Đánh cuộc đi."

Tôi nhíu mày, không biết cậu ta lại định làm gì.

"Đánh cuộc là...em sẽ theo đuổi được thầy." nói xong Thương Mục Kiêu cong cong khóe môi, nụ cười thật vô lại: "Thua thì em sẽ không quấn lấy thầy nữa."

Đây là cá cược không dùng tiền à?

Có nhiều khi tôi thực sự ngưỡng mộ những người trẻ tuổi này, họ tự tin như vậy, tự tin đến mức, khiến người ta nhịn không được mà muốn xem xem, lúc thất bại mấy người trẻ đó sẽ có dáng vẻ như thế nào.

"Một tháng." Tôi đưa ra một kỳ hạn, coi như đã chấp nhận cá cược.

Thương Mục Kiêu cười lớn, lập tức hiểu được ý nghĩa của câu trả lời "một tháng" đó.

"Được."

Cậu ta nhìn thời gian trên di động, nói: "Bây giờ em đã có thể đưa thầy về được chưa, phải kèm theo một điều kiện, không được cố ý tránh né em."

Nếu đã là cá cược, thì cũng phải công bằng.

Tôi nhìn báo cáo chưa xong trên máy tính, lại liếc nhìn Thương Mục Kiêu, cuối cùng chọn tắt máy.

"Đi thôi."

Tôi điều khiển xe ra ngoài.

Qua mấy ngày, phòng Giáo vụ ra thông báo, sẽ kỷ luật Nghiêm Doanh vì tội vu cáo. Sau đó cách nửa buổi, lại thêm một thông báo khác, kỷ luật Nghiêm Doanh về việc bỏ quá số tiết quy định, vì quá nhiều văn bản kỷ luật, phía ban giám hiệu trường đã quyết định đuổi học Nghiêm Doanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.