Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1: CHÚ ƠI CHÁU ĐAU QUÁ.



“Tiểu thiếu chủ, bốn năm rồi, cậu nên về rồi, Long Quân bảo tôi đưa cậu về Long Môn.”

“Long Môn bây giờ loạn trong giặc ngoài, Long Quân bệnh tình nguy cấp, đại thiếu chủ bây giờ hôn mê bất tỉnh, chỉ có cậu mới có thể dẫn dắt Long Môn.”

Bên ngoài cửa tiệm Spa Đình Mỹ, có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu, bên cạnh cửa là một ông lão đang đứng nói chuyện với Lý Phàm bằng khuôn mặt bình thản.

Lão già này mặc một thân đồ vest lịch sự, đội một chiếc mũ màu đen, chống một cây gậy màu vàng đen.

“Bốn năm rồi, cảm ơn ông ta vẫn còn nhớ đến tôi.”

Khóe môi Lý Phàm nhàn nhạt nở nụ cười lạnh, ánh mắt lặng lẽ, đã không còn bất kỳ hoang tưởng nào đối với cái Long Môn đó từ lâu rồi.

“Ban đầu, ba nghe lời của người phụ nữ đó, nhẫn tâm đuổi tôi và mẹ ra khỏi Long Môn, không phải vì tôi là con riêng, là con hoang mà người người đều nói sao! Bao nhiêu năm như vậy rồi, ông ta có khi nào quan tâm đến sống chết của tôi và mẹ qua chứ?”

“Bây giờ, ông ta bảo tôi về thì tôi phải về ư? Lý Phàm tôi, không lẽ là một con chó của Long Môn bọn họ? Kêu là tới, đuổi là đi?”

“Tôi đã lập gia đình rồi, tôi không cần bất kỳ sự thương xót của ai, đặc biệt là Long Môn! Về hết đi, đừng quấy rầy đến tôi nữa!”

Lý Phàm lạnh giọng nói, sải bước quay người đi vào trong tiệm spa, để lại lão già thở dài liên miên ở ngoài cửa.

Long Môn, một tổ chức thần bí lớn nhất trên thế giới, nắm giữ nguồn tài nguyên về y tế, khoáng sản đỉnh cao nhất thế giới, sở hữu nguồn tài phú giàu có nhất!

Quyền thế ngập trời!

Không ai dám chọc vào, là gia tộc truyền thừa lâu nhất!

Nội bộ Long Môn, môn chủ là Long Quân, dưới trướng là 8 đại Long Vương, mỗi người đều là đầu đàn nắm giữ một phương, tài phú quyền thế đều là một tay che trời!

Và những cao thủ đánh nhau, bậc thầy công phu siêu phàm trong phạm vi toàn thế giới, đều là môn đồ của Long Môn, đều nghe lệnh của Long Quân!

Lý Phàm đẩy cửa ra, một đám nhân viên tiệm spa đều đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

Lý Phàm, làm ở đây 4 năm rồi, hoàn toàn là một nhân vật nhỏ thấp cổ bé họng.

Bây giờ, anh vậy mà lại được nói chuyện cùng với người đi xe Roll Royce, thật khó tin….

Bên này, Lý Phàm mới đi được vài bước thì điện thoại trong túi quần liền rung lên.

Nhìn cuộc gọi đến, là bà xã Cố Họa Y.

“Alo, bà xã, có chuyện gì vậy?” Lý Phàm mỉm cười hỏi.

Cố Họa Y ở Hán Thành này là mỹ nhân nổi tiếng, có danh xưng là một trong tứ đại nữ thần của Hán Thành.

Đương nhiên, bây giờ người thường khi nói về Cố Họa Y, đều mỉa mai, cười nhạo cô vì đã gả cho một tên phế vật kiếp nhược không ra gì!

“Lý Phàm! Mau đến bệnh viện nhân dân thành phố mau! Xuyến Xuyến xảy ra chuyện rồi!”

Bên đầu dây kia, thanh âm của Cố Họa Y nghe rất sốt sắng.

“Được! Anh qua đó ngay!”

Lý Phàm không có chút chần chừ nào, nói một câu với quản lý xong liền nhanh chóng chạy ra cửa, lái chiếc xe điện của mình, phóng nhanh đến bệnh viện.

Nhà họ Cố, là hào môn loại B ở Sở Châu Hán Thành, bốn năm trước, Lý Phàm vì một sự cố tình cờ mà quen biết với Cố Họa Y, đã vào ở rể nhà họ Cố.

Lúc đó, hôn lễ của anh và Cố Họa Y đã chấn động cả Hán Thành, bởi vì đó là một hôn lễ nghèo kiết hủ lậu nhất trong lịch sử hào môn của Hán Thành.

Bởi vì, Lý Phàm, là một tên nghèo nàn không có bối cảnh.

Nhà họ Cố cũng vì vậy mà trở thành câu chuyện cười trong miệng của đám hào môn thế gia Hán Thành.

Bốn năm nay, Lý Phàm sống cẩn thận dè dặt ở nhà họ Cố, cho dù bị mỉa mai trào phúng, bị đối đãi thậm tệ, anh cũng đều nhẫn nhịn.

Ở rể, đương nhiên là có giác ngộ của ở rể.

Càng huống hồ, Lý Phàm cần có sự giúp đỡ của nhà họ Cố, bởi vì mẹ cần tiền để chữa bệnh.

Cửa bệnh viện, Lý Phàm nhìn thấy Cố Họa Y đã đứng đợi từ lâu, cô đang trong cơn bực bội, cũng trông rất lo lắng.

Nhìn thấy Lý Phàm đến, sắc mặt cô lạnh lẽo, nhấc bước đi qua đó, giơ tay lên.

Chát!

Tiếng bạt tay giòn giã, vang lên ở cửa bệnh viện, thu hút sự chú ý của người qua đường.

“Sao anh lại lâu như vậy chứ!”

Đôi con ngươi như sóng mây của Cố Họa Y, lấp lóe ánh sáng nước mắt, trong ánh mắt toàn là sự phẫn nộ!

Lý Phàm khẽ sững sờ, nhìn bà xã như vậy, cấp thiết mà hỏi: “Bà…Họa Y, chuyện gì vậy, Xuyến Xuyến sao rồi?”

Cố Họa Y để mặc cho nước mắt tuôn ra, vùi đầu vào lòng của Lý Phàm, khóc nấc lên, nói: “Xuyến Xuyến…Xuyến Xuyến bị bệnh máu trắng rồi.”

Giây phút này, người đàn ông đã sống kiếp nhược bốn năm, người đàn ông khiến cho mình và nhà họ Cố trở thành câu chuyện cười ở Hán Thành, đã trở thành chỗ dựa duy nhất của Cố Họa Y.

Thịch!

Nghe thấy lời này, sắc mặt Lý Phàm chợt khựng lại, đôi đồng tư co lại, run rẩy đôi môi mà hỏi: “Bệnh…bệnh máu trắng? Sao có thể?”

Xuyến Xuyến, đương nhiên là con gái của Lý Phàm và Cố Họa Y, mới ba tuổi.

Trong phòng bệnh, lúc này đã có đầy người nhà họ Cố vây quanh.

Ồn cụ Cố ngồi ở đầu giường, đang ở bên cạnh cô bé nhỏ đáng yêu lanh lợi ở trên giường bệnh, trong mắt toàn là thần sắc yêu thương.

Xung quanh đều là con cháu của nhà họ Cố.

Lúc này nhìn thấy Lý Phàm và Cố Họa Y đi vào, một câu quát mắng trực tiếp nổ vang trong phòng bệnh!

“Lý Phàm! Thằng phế vật này còn có mặt mũi đến đây nữa ư, cút ra ngoài đi!”

Mẹ vợ Vương Cẩn Mai, mặt mày tràn đầy sự căm hận, hai tay khoanh trước ngực mà mắng!

Thằng con rể vô dụng này, ở đâu cũng là cái thứ chó gây mất mặt!

“Ha ha, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Lý Phàm à, một tên bùn nhão không có tích sự gì như cậu đến đây làm gì?”

Ở bên cạnh, một tiếng mỉa mai truyền tới, người nói chuyện là con trai của con cả nhà họ Cố, Cố Tuấn Hào.

Anh ta đã luôn không thích Lý Phàm, một tên phế vật không làm nên sự tích gì, dựa vào đâu có thể trở thành con rể nhà họ Cố chứ.

Hơn nữa, vì anh mà nhà họ Cố đã mất hết mặt mũi ở Hán Thành!

“Đúng đó, một thứ rách nát đến đây làm gì?”

“Haiz, dù sao cũng là ba của Xuyến Xuyến, đến thăm cũng là đúng thôi.”

“Im miệng! Bà nhỏ tiếng chút, không thấy ông cụ đang ở đây sao? Bà đừng quên, trước mặt hay đằng sau gì, Xuyến Xuyến chỉ có thể gọi cậu ta là chú thôi.”

Nói đến đây, đám người nhà họ Cố trong phòng bệnh, ai cũng cười lạnh một cái.

Một người đàn ông tới mức như Lý Phàm, thật sự là đã đủ lắm rồi, ngay cả con gái của mình, cũng không thể nhận.

Quá là phế vật rồi!

Lúc này Cố Họa Y tiến lên trước, nói với ông cụ: “Ông nội, Lý Phàm đến rồi.”

Ông cụ nhà họ Cố tóc bạc đầy đầu, mặc một bộ Đường trang màu trắng, buông bàn tay nhỏ bé mềm mại của Xuyến Xuyến ra, không nhìn Lý Phàm lấy một cái mà chỉ nói với quản gia ở bên cạnh: “Đưa cậu ta ký tên.”

“Vâng thưa ông chủ.”

Tên quản gia đó đi tới trước Lý Phàm, lấy ra một bản văn kiện, sắc mặt lạnh lùng nói: “Đây là thư thỏa thuận ly hôn của cậu và cô Họa Y, ký rồi thì ông cụ sẽ chữa trị cho cô chủ nhỏ Xuyến Xuyến. Cậu yên tâm, về tủy của cô chủ nhỏ Xuyến Xuyến, ông cụ đã tìm được rồi, phí chữa trị cũng không cần cậu lo.”

Nghe thấy lời này, đôi mắt Lý Phàm đầy thần sắc, nhìn tên quản gia đó với sự khó hiểu và phẫn nộ, rồi lại nghiêng đầu nhìn sang ông cụ, nói: “Ông nội, Xuyến Xuyến là con gái của cháu, tại sao không dùng tủy của cháu?”

“Cậu im miệng!”

Ông cụ quát, đôi con ngươi lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào Lý Phàm, trong tay nắm lấy cây gậy: “Cậu cũng xứng làm ba của Xuyến Xuyến sao? Mau ký đi, từ nay về sau, cậu và nhà họ Cố tôi không còn bất kỳ quan hệ nào nữa! Nhớ, nó tên là Cố Xuyến Xuyến, là họ Cố, không phải họ Lý!”

Nghe thấy lời này, Cố Họa Y cũng sốt sắng, nói: “Ông nội, cháu không ly hôn với Lý Phàm đâu, anh ấy dù gì cũng là ba của Xuyến Xuyến, cháu hy vọng ông suy nghĩ lại đi ạ.”

Cố Họa Y dù gì cũng gả cho Lý Phàm bốn năm rồi, trong bốn năm, sống dưới cùng một mái nhà, nói không có tình cảm thì chính là giả.

Nghe thấy câu nói này của Cố Họa Y, đáy lòng của Lý Phàm cũng sững sờ.

Hóa ra, cô đã công nhận người chồng là mình, công nhận mình là ba của Xuyến Xuyến.

Chát!

Ông cụ hất tay tát lên mặt Cố Họa Y một cái, tức giận quát: “Mày đáng đánh lắm! Khi nào mà tới phiên này nói chuyện rồi vậy? Nếu như không phải mày gả cho một thằng phế vật thì nhà họ Cố ta sao lại trở thành trò cười của Hán Thành chứ?!”

Một đám người nhà họ Cố ở bên cạnh cũng lũ lượt nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng hiện lên nụ cười khẩy.

Đôi mắt Cố Họa Y đỏ hoe, ôm lấy bờ má, rụt rè đứng ở một bên.

Nhìn thấy Cố Họa Y bị đánh, trái tim Lý Phàm như bị thắt lại, siết chặt nắm đấm của mình.

Người phụ nữ của anh, sao lại bị người khác ức hiếp như vậy!

Sau đó, ông cụ Cố trừng khuôn mặt đã đỏ bừng của Lý Phàm, lạnh giọng nói: “Không có sự đồng ý của tôi, bệnh viện sẽ không dùng tủy của cậu, tôi cũng đã mua toàn bộ tủy thích hợp với Xuyến Xuyến rồi, cậu không ký vào thỏa thuận ly hôn thì tôi sẽ không chữa trị cho Xuyến Xuyến! Hơn nữa, phí chữa trị cũng phải hơn 600 triệu, cậu bỏ ra được số tiền đó không?”

Nghe thấy lời này, đáy lòng Lý Phàm run lên một cái, lão già thật nhẫn tâm!

Vậy mà lại lợi dụng Xuyến Xuyến ra để ép mình và Cố Họa Y ly hôn!

Im lặng.

Trong lòng Lý Phàm nhiều hơn là sự phẫn nộ!

Cố Họa Y cũng len lén nhìn Lý Phàm vài cái, khóe mắt đỏ bừng, nơi góc mắt đã lóe qua vài giọt lệ long lanh, trong lòng vừa thất vọng, vừa mong đợi.

Điều cô thất vọng là, ông xã mình trong lúc này lại không có bất kỳ hành động gì cả.

Điều cô mong đợi là, ông xã mình có thể phản kháng, có thể biện giải, có thể gánh trách nhiệm của cái nhà này, gánh vác trách nhiệm của chồng, của cha!

Đúng vào lúc này, Xuyến Xuyến ở trên giường bệnh mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt to to linh động, lúc này như mất đi sắc thái, nhìn sang Lý Phàm đang đứng hứng chịu nước bọt của đám người ở bên cạnh, lẩm bẩm kêu một tiếng: “Chú ơi…cháu đau quá…”

Chú, con gái chỉ có thể gọi mình là chú….

Lý Phàm là thiếu chủ của Long Môn!

Là Long Quân tương lai!

Nhưng mà ngay cả con gái ruột của mình cũng không thể nhận nhau!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.