Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1169





“Được, tính tiền đi.” Lý Phàm cười nói.

Nhân viên phục vụ ngơ ngác, anh ta lấy làm lạ liếc nhìn Lý Phàm, cho rằng có phải đầu óc Lý Phàm bị rút gân hay không, đây chính là ba trăm ba mươi triệu, anh ta cũng không tin Lý Phàm có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy.

Anh ta cho là Lý Phàm chắc đang khoác lác, cố ý nói như vậy mà thôi.


Nhân viên phục vụ dí dỏm nói: “Anh có nhiều tiền như vậy sao?”
Lý Phàm mỉm cười im lặng, cũng không trả lời.

Trần Cường thúc giục: “Đừng phí lời với tên này nữa, chờ lát nữa quét thẻ không thành công, xem anh ta làm thế nào.”
Lúc này, nhân viên phục vụ mới bắt đầu quét thẻ.

Trần Cường cố ý nói: “Bây giờ cậu hãy dập đầu với tôi ba cái, tôi sẽ cho cậu ba trăm ba mươi triệu, thế nào, như vậy cậu cũng không cần bị đánh cho gãy xương.”
Nghe vậy, mọi người đều bật cười lớn, còn có người hô lên: “Như vậy có phải quá thua lỗ hay không?”
“Tất nhiên không lỗ, có người dập đầu với tôi ba cái, tôi cho ba trăm ba mươi triệu cũng không quá đáng nhỉ, hơn nữa chút tiền nhỏ đó tính là gì.” Trần Cường tiếp tục nói, anh ta đang cố ý làm mất mặt Lý Phàm trước mặt Tần Tuyết Hàn.

Lát nữa, Lý Phàm thật không có tiền phải dập đầu với anh ta ba cái, anh ta tin tưởng bất kỳ cô gái nào cũng sẽ không thích một người đàn ông kém cỏi như thế, đến lúc đó, nói không chừng Tần Tuyết Hàn sẽ rời khỏi Lý Phàm.


Cứ như vậy, ít nhất chẳng những có thể khiến Tần Tuyết Hàn chán ghét Lý Phàm, cũng có thể nhục nhã Lý Phàm một phen, đúng là chuyện tốt vẹn cả đôi đường.

Sau đó thái độ nhân viên phục vụ chợt trở nên phức tạp, anh ta liếc nhìn Lý Phàm mấy lần, sau đó vội kính cần trả lại thẻ ngân hàng cho Lý Phàm, trong lòng rất hoang mang.

Trần Cường lại không nhìn ra có vấn đề gì bất thường, anh ta nói với nhân viên phục vụ: “Có chuyện gì thế, có phải thằng nhóc này đang nói láo hay không?”
Nhân viên phục vụ chợt cười khổ, anh ta nhìn Trần Cường như nhìn một kẻ ngốc, nói: “Đây là khách quý, tôi không cho phép anh nói với khách quý như thế.”
“Khách quý?” Lần này Trần Cường cảm thấy mờ mịt, còn chưa đến nửa phút mà sao nhân viên phục vụ đã đổi giọng xưng hô Lý Phàm là khách quý, hơn nữa còn vì Lý Phàm mà mạnh miệng với mình.

Có lẽ tiền trong thẻ của Lý Phàm nhiều hơn anh ta, nghĩ vậy, Trần Cường không khỏi thầm bác bỏ trong lòng, đánh chết anh ta cũng không tin đây là sự thực.

Lý Phàm thu thẻ ngân hàng lại, sau đó nhìn về phía Trần Cường nói: “Thật xin lỗi, tôi có tiền, cũng không cần dập đầu với anh để vay tiền.”
Nghe Lý Phàm giễu cợt lại như vậy, anh ta cảm thấy rất không thoải mái, anh ta vốn muốn làm ra vẻ với Lý Phàm, để Lý Phàm biết sự lợi hại của mình, nào ngờ Lý Phàm lại nói như vậy.


Anh ta cảm thấy hết sức bất ngờ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không dám tin là thật.

Dù kế hoạch của Trần Cường đã thất bại, nhưng anh ta vẫn không nuốt trôi cục tức này.

“Hừ, không nhìn ra trên người cậu còn có ba trăm ba mươi triệu, chỉ sợ cậu đã phải gom góp khắp nơi để tiết kiệm đi.” Trần Cường vẫn không quên giễu cợt.

Tần Tuyết Hàn không nhìn được nữa, thản nhiên nói: “Trần Cường, anh có thể rời đi được rồi chứ, anh đang quấy rầy chúng tôi ăn cơm.”
Nhân viên phục vụ theo bản năng ngăn cản Trần Cường, nói với Trần Cường: “Mời anh trở lại chỗ ngồi đi, đừng quấy rầy những người khác dùng cơm nữa.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.