*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Phàm nghe được tiếng trách mắng của Cố Bội Sam, phản ứng đầu tiên chính là cũng may bản thân nhanh trí, kêu Hoàng Phúc Khánh chuẩn bị cho mình một bộ quần áo để thay.
Nếu không vẫn mặc bộ quần áo vừa rồi, sợ rắng khó mà giải thích được.
Lý Phàm quay đầu nhìn sang, liền thấy Cố Bội Sam tức giận đến thở hổn hển, dẫn theo mấy người bạn thân hùng hổ xông tới chỗ mình.
“Sao anh lại ở đây?”
Cố Bội Sam lúc này đã tức không chịu được, trong bụng lửa giận phừng phừng, còn đang lo không có chỗ xả đây!
“Vì sao tôi lại không thể ở đây chứ, đường lớn thế này còn không cho người ta đứng nữa à” Lý Phàm nói rất đương nhiên.
“Đường lớn? Đây là cổng tòa nhà Hải Yến đó, là nơi cái đồ vô dụng như anh có thể đến hay sao? Anh không xứng xuất hiện ở đây! Anh có biết những người đi vào đây đều là người có thân phận thế nào không!”
Cố Bội Sam đầy một bụng lửa giận, trông thấy Lý Phàm chẳng khác nào trông thấy cái ống trút giận, chuẩn bị phát tiết hết tức tối tích tụ trong người ra ngoài.
“Đứng ngoài đường thôi cũng phải xem có thân phận gì nữa à? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy, tôi lại không vào trong tòa nhà Hải Yến, quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ”
Lý Phàm nhăn mày, sắc mặt hơi lạnh, phản bác.
Đám bạn thân bên cạnh cũng đầy bụng tức giận, bọn họ là một nhóm với nhau, cùng Cố Bội Sam có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hôm nay Gố Bội Sam mất hết mặt mũi như thế, bọn họ cũng mất mặt theo, lúc này đều coi Lý Phàm là cái ống trút giận.
“Cái tên ở rể vô dụng nhà anh mồm miệng cũng sắc bén phết nhỉ, thế mà dám phản bác lại lời của Bội Sam cơ à, lẽ nào bám được vào phú bà nào đó nên cánh cũng cứng rồi? Chắc không phải là đứng ở đây chờ phú bà từ tòa nhà Hải Yến đi ra đấy chứ!”
Một cô nàng đứng bên cạnh, lúc này hai tay khoanh trước ngực, đầy mặt cười nhạo nói.
“Các cậu xem bộ quần áo tên vô dụng kia mặc kìa, hình như là Givenchy bản số lượng có hạn đấy, bộ đồ này chắc cũng phải tiền tỷ ấy chứ, Bội Sam, cái tên vô dụng này của nhà các cậu xem ra ngoại tình thật rồi, chắc chắn là đi làm trai bao cho phú bà nào đó rồi”
Một cô nàng khác ăn vận trang điểm đẹp đế cũng phối hợp nói.
“Tôi thấy cái bộ đồ Givenchy này không đúng lắm đâu, trông cứ như là hàng giả ấy, họ Lý vô dụng kia, anh mau nói cho chúng tôi biết, anh lấy bộ đồ này ở đâu, nếu như không nói rõ ràng thì chúng tôi sẽ lan truyền tin anh cặp kè với phú bà ra ngoài đấy”
Lý Phàm trợn mắt một cái, quay người dùng lưng đối diện đám người Cố Bội Sam kia, trong lòng nghĩ có một số người đúng là mắc bệnh thần kinh, vậy mà lại có thể từ một bộ quần áo liên hệ tới việc cặp kè với phú bà được, thật không biết đầu óc bọn họ dùng để làm gì nữa.
Nhìn Lý Phàm đưa lưng về phía mình, Cố Bội Sam tức đến vung túi xách đánh về phía Lý Phàm, chỉ là độ chuẩn xác của Cố Bội Sam không đủ, cái túi sượt qua bả vai Lý Phàm.
“Cô quá đáng rồi đấy, mắng hai câu tôi cũng có thể không tính toán với cô, nhưng còn dùng đồ đánh tôi nữa, cô xem tôi là cái gì hả”
Lý Phàm quay người lại, lạnh mặt, tức giận nói.
“Tôi xem anh là rác rưởi, là đồ vô dụng đấy, mau nhặt túi lên cho tôi, nếu không hôm nay tôi cho anh đẹp mặt!”
Cố Bội Sam chống hai tay vào eo, như một mụ đàn bà chanh chua chửi mắng.
Lý Phàm im lặng nhìn Cố Bội Sam, mà Cố Bội Sam cũng đang tức tối nhìn Lý Phàm.
“Lý Phàm, cái thứ bỏ đi như anh có phải là muốn tạo phản không hả! Anh có còn muốn yên ổn ở lại nhà họ Cố chúng tôi không đấy! Nếu không muốn phải hít không khí mà ăn thì bây giờ lập tức đi nhặt túi cho tôi!
Cố Bội Sam vênh mặt hất hàm quát lớn, cuối cùng cũng từ trên người Lý Phàm tìm lại được cảm giác ưu việt, cao hơn người khác một bậc.
Lý Phàm tức đến bật cười, nhớ đến cảm giác thỏa mãn khi hắt rượu đây mặt Cố Bội Sam vừa nãy, xoay người đi đến chỗ cái túi xách bị rơi trên đất.
Không sao hết.
Dẫn sao mình vẫn còn ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Cố, có thể nhịn thì nhịn vậy.
Sau này, có cơ hội sẽ trả lại sau.
Cố Bội Sam càng nói càng sung sướng, cảm thấy tức giận trong lòng đều phát tiết được hết ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp nhịn không được hếch lên, trông y chang một con công kiêu ngạo.
Lý Phàm lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt chầm chậm cụp xuống, nhìn về phía bộ quần áo Cố Bội Sam mặc trên người.
“Quần áo đều không vừa người, mặc thành thế này đi vào tòa nhà Hải Yến, sẽ dễ khiến cho người ta hiểu nhầm là gái điếm đó, tôi khuyên cô vẫn nên chú trọng phong cách ăn mặc một chút đi.”
Lý Phàm bỏ xuống một câu, xoay người đi tới bên đường.
Cố Bội Sam vừa mới bình phục được tâm tình, bị Lý Phàm châm chọc một câu như thế, cảnh tượng bị Thiếu chủ nhục nhã vừa rồi, lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô ta!
Nhất thời, Cố Bội Sam liền nổi cơn tam bành lên.
Nước mắt làm mờ đi hai mắt, Cố Bội Sam chỉ vào lưng Lý Phàm hét lên: “Anh nói ai là gái điếm cơ, thứ bỏ đi không có túi tinh nhà anh, anh quay lại đây cho tôi, xem hôm nay tôi có đạp chết anh không! Anh quay lại đây cho tôi!”
Trên mặt Lý Phàm lộ ra ý cười, Cố Bội Sam càng tức giận, anh lại càng vui vẻ, nếu như có thể tức chết Cố Bội Sam là tốt nhất.
Thấy Lý Phàm càng đi càng xa, Cố Bội Sam tức đến đau ngực, hai tay chống nạnh dùng sức thở hổn hển.
“Bội Sam đừng tức giận, cậu mặc bộ đồ này đúng là không đẹp thật mà, chúng ta vẫn nên về thôi, nếu không đợi bữa tiệc kết thúc những người khác đi ra, chúng ta lại thành trò cười cho người ta bây giờ”
“Cái thứ đồ bỏ đi kia sau này còn nhiều cơ hội sỉ nhục anh ta, hôm nay chúng ta đừng ở đây tức giận với anh ta làm gì, đi trước đi”
Mấy cô nàng bạn thân còn đang khuyên nhủ, đột nhiên nghe thân một trận tiếng bước chân gấp gáp.
vang lên, đám người Cố Bội Sam quay đầu lại nhìn, liền thấy Hoàng Phúc Khánh vác một thân mỡ núng nính, chạy như bay ra ngoài.
“Sao Hoàng Phú Khanh lại vội vàng như vậy nhỉ? Trông bộ dạng có vẻ đang đuổi theo ai đó thì phải” Cố Bội Sam thấp giọng lẩm bẩm.
Hoàng Phúc Khánh lao ra khỏi tòa nhà Hải Yến, nhìn một vòng xung quanh, lập tức trông thấy Lý Phàm vẫn chưa đi được bao xa.
Ảo não thở ra một tiếng, Hoàng Phúc Khánh không kịp suy nghĩ gì, thậm chí đến thở dốc hai cái cũng không kịp, vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo Lý Phàm.
Sau khi xử lý xong chuyện bữa tiệc, Hoàng Phú Khanh quay trở lại phòng nghỉ, muốn tiếp tục hiến ân cần với Lý Phàm, nhưng khi vào đến phòng nghỉ mới phát hiện Lý Phàm đã không còn ở đó nữa rồi.
Sau khi hỏi thăm khắp nơi, Hoàng Phúc Khánh xác nhận Lý Phàm đã rời đi, vội vàng đuổi theo ra ngoài.
“Thiếu chủ, ngài đợi một chút, để tôi đưa ngài về: Hoàng Phúc Khánh vừa chạy vừa kêu, chỉ sợ Lý Phàm biến mất khỏi tầm mắt mình.
Đám người Cố Bội Sam nhất thời hỗn loạn hết cả lên, đồng loạt hướng ánh mắt nghỉ ngờ về phía Lý Phàm đang bước một mình trên đường, trong đầu dâng lên một suy nghĩ cổ quái: Thiếu chủ trong miệng Hoàng Phúc Khánh, lẽ nào là Lý Phàm?