Khuôn mặt của Hoàng Phúc Khánh tỏ vẻ không vui, Hoa Nhật Tâm lập tức luống cuống.
Hoàng Văn Cẩm đứng bên mặt hiện đây sự hung ác trong màt, giống như hổ dữ chuẩn bị đi sản mồi, dường như chỉ cân Hoàng Phúc Khánh ra lệnh một tiếng, anh ta sẽ tiêu diệt tất cả mọi người trong phòng này.
Đám người Cổ Thiệu Huy hoảng sợ run bần bật, giống như đàn cừu gặp phải sư tử, bọn họ sợ đến mức tay chân mềm nhũn, lưỡi cũng mềm ra, muốn cầu xin tha thứ cũng không biết nói thế nào.
Sự chẻnh lệch giữa hai bên thật sự quá lớn!
Hoàng Phúc Khánh chỉ hừ lạnh một tiếng đã dọa mọi người ở đây muốn tè ra quân Hoa Nhật Tâm đã cong lưng một trăm hai mươi độ lại cong xuống thấp hơn một chút, sợ hãi nói: ‘Chủ tịch Hoàng, tôi thật sự không biết ông muốn phòng bao này, nếu tôi biết trước thì tôi chäc chản không hề do dự để lại cho ông, hiện tại chúng tôi để lại cho ông, ông thấy có được không?”
“Ha ha, không phải vừa rồi câu còn trâu bò lắm sao, lúc này biết sợ rồi? Khí thế mạnh mề của cậu đi đâu rồi, không phải lúc oán hận tôi rất thoải mái sao?”
Hoàng Văn Cẩm nhíu mày nói Vừa rồi người nhà họ Cổ kia châm chọc anh ta, làm cho trong lòng Hoàng Văn Cẩm tức giận muốn điên lên!
Con hổ Hàn Thành chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy, những người dám châm chọc Hoàng Văn Cẩm người thì đã sớm về thế giới bên kia rồi.
Hoàng Phúc Khánh liếc mắt mọi người trong phòng bao một cái, Lý Phàm cúi đâu đưa lưng về phía Hoàng Phúc Khánh, cho nên Hoàng Phúc Khánh cũng không nhận ra Lý Phàm Người trong phòng bao cũng không phải là nhân vật lớn, Hoàng Phúc Khánh vay tay với Hoàng Văn Cẩm.
“Bọn họ chỉ là gia đình nhỏ, dạy dõ một chút là được, sau đó đưa bọn họ ra ngoài đi.”
Nhưng Hoàng Phúc Khánh nhìn dáng vẻ của Hoàng Văn Cẩm vừa rồi thì biết rõ Hoàng Văn Cẩm rất tức giận Tức giận thì phải trút giận, huống chỉ Hoàng Văn Cẩm còn là người đáng tin trong dòng chính, Hoàng Phúc Khánh van đứng về phía người nhà, Hoàng Phúc Khánh không nói Hoàng Văn Cẩm ra tay tàn nhãn thì cũng cảm thấy mình nhân từ rồi Hoàng Văn Cẩm nhếch miệng cười, ông ta bán mạng cho Hoàng Phúc Khánh như vậy còn không phải bởi vì Hoàng Phúc Khánh luôn bao che người của mình Sao.
“Ha ha, tôi hiếu rồi, chủ tịch yên tâm, tôi chặc chắn sẽ dạy dỏ bọn họ thật tốt: Hoàng Văn Cẩm cười tàn nhẫn nói Trong lòng Cố Thiệu Huy kêu lên không ngừng, mẹ nó cảm thấy dáng vẻ này là muốn làm cho bữa tiệc mừng thọ trở thành đám tang.
Nhưng chuyện đã đến mức này thì mọi người ở đây cũng không dám nói gì, dù sao nếu tiếp tục như vậy thì không dạy dö một chút, chỉ sợ cũng sẽ biến khỏi thế gian này.
Ánh mät Hoa Nhật Tâm tràn đầy lo làng nhìn về phía đám người Cố Tuấn Hào đã trăng bệnh, trong lòng oán hận không biết trút ra thế nào, xem như bị đồng đội heo hãm hại “Chú Hoàng, Nhật Tâm biết sai rồi, tôi sẽ dân bọn họ đổi phòng bao khác, mong chú Hoàng dạy dô chúng tôi thật tốt”
Hoa Nhật Tâm vô cùng đau khổ nói.
Hoàng Văn Cẩm cười tủm tỉm đưa tay tát vào mặt Hoa Nhật Tâm một cái, khuôn mặt của Hoa Nhật Tâm lập tức sưng đỏ lên.
Hoa Nhật Tâm kêu lên một tiếng, tay phải che một bên cạnh, sau đó nhanh chóng bỏ xuống, cười nịnh nọt nói: “Chú Hoàng đánh tốt lãm”
Đám người Cổ Tuấn Hào hít một ngụm khí lạnh, nghĩ thâm Hán Thành Chỉ Hổ này đúng là tàn nhản, Hoa Nhật Tâm cũng không phải là nhân vật nhỏ, Hoàng Văn Cẩm lại tát vào mặt anh ta Vương Cẩn Mai lo lắng đến choáng váng, cảm thấy không thở nối, hai tay năm chặt cánh tay Cố Thiệu Huy, thấp giọng nói: ‘ Sao lại, sao lại tàn nhân như thế, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Như vậy đã nhẹ tay làm rồi đấy, tất cả là vì vừa rồi mấy người nói lung tung, chúng ta đá phải tấm sắt này, cả nhà mình sấp tiêu đời rồi!”
Cố Thiệu Huy thấp giọng oán giận, nếu có một cơ hội quay ngược thời gian thì Cổ Thiệu Huy nhất định sẽ nhường phòng đầu tiên Cố Tuấn Hào cúi đầu thấp xuống, lầm bẩm nói “Không phải Hoa Nhật Tâm muốn ra vẻ sao, anh ta biết đó là con hổ Hán Thành cũng không nói một tiếng, nếu chúng ta biết thì mẹ nó ai dám nói chứ”
Cố Tuấn Hào là người nói hăng nhất, huống chỉ hiện tại anh ta lại đấy toàn bộ trách nhiệm lên người Hoa Nhật Tâm Cố Bội Sam đã dựa lưng vào góc tường, khom người xuống co lại một góc, không còn dáng vẻ kiêu căng lúc nãy.
Lý Phàm quan sát vẻ mặt của mọi người, trong lòng không khỏi cảm thấy buôn cười Những người này vốn nâng cao giảm thấp, nếu thật sự đụng phải nhân vật lớn cũng chỉ có thể nhản nhịn bị đánh.
Lý Phàm khẽ kéo tay Cố Họa Y, thấp giọng nói ‘Đừng sợ, không sao đâu”
Cố Họa Y nhíu chặt mày lại, bởi vì lo lăng và sợ hãi nên säc mặt trở nên tràng bệch.
“Anh tự quản lý mình cho tốt, đừng nói lung tung?
Cố Họa Y lắc đầu nói, nghĩ thâm chuyện này lớn như vậy, sao có thế sẽ không sao chứ!
Lý Phàm không nói gì nữa, dù sao chuyện đã xảy ra, cho dù nói nhiều cũng vô dụng.
Chát!. đam mỹ hài
Hoàng Văn Cẩm lại tát vào mặt Hoa Nhật Tâm, khuôn mặt Hoa Nhật Tâm đối xứng, hai bên đều sưng đỏ lên “Chú Hoàng đánh đúng lắm, tôi biết sai rồi Hoa Nhật Tâm cản răng nói, trong lòng lại chảy máu không ngừng, anh ta tổn nhiêu công sức xây dựng hình tượng hoàn mỹ đã hoàn toàn sụp đố Mí mặt Cố Thiệu Huy giật hai lần, nghĩ thầm nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt, huống chỉ ông ta là nhân vật chính của bữa tiệc, nếu ông ta chịu một cái tát thì sau này sẽ trở thành trò cười “Chào chủ tịch Hoàng, tôi là Cố Thiệu Huy của nhà họ Cố, hôm nay là sinh nhật tôi, vừa rồi Nhật Tâm không nói rõ mọi chuyện cho nên xảy ra một chút hiểu lâm, chúng tôi băng lòng nhường phòng bao cũng bảng lòng nhận lỗi với ông Hoàng Văn Cẩm.”
Cố Thiệu Huy mở miệng nói, mấy người Gố Tuấn Hào lập tức tỉnh táo lại.
Bọn họ cảm thấy lúc này phải chủ động nhận lôi Người ta nói đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, sau khi chủ động nhận lỏi xong thì có lẽ có thế thoát khỏi cảnh bị đánh.
“Tôi xin lõi, vừa rồi miệng tôi thối, không nhận ra ông Hoàng Văn Cấm xuất hiện, cho nên nói mấy lời không êm tai, mong ông Hoàng Văn Cấm tha thứ”
“Ông Văn Cẩm, ông là người rộng lượng, kẻ lớn không quan tâm đến lỏi lâm của người nhỏ, chúng tôi là dân đen miệng thối, mong ông bỏ qua cho chúng tôi”
“Chúng tôi biết sai rồi, không phải chúng tôi không biết ông là Hán Thành chỉ hổsao, nếu chúng tôi biết thì có cho mười tám gan hừm mật gấu cũng không dám nói lung tung.”
Đám người Cố Tuấn Hào nhao nhao khom người nói xin lõi, đừng nói đến có bao nhiêu cung kính.
Lý Phàm nhìn dáng vẻ đám người này xin tha thứ thì cảm thấy những người này thật sự quá buồn cười Hoàng Văn Cẩm nhíu mày lại, không nghĩ tới những người này lại gian xảo như thế, cả đám cùng xin lỗi, nếu ông ta tiếp tục muốn dạy đỗ bọn họ thì dường như có chút không tốt lãm.
Hoàng Văn Cẩm đưa mắt nhìn về phía Hoàng Phúc Khánh xin phép: ‘ Chủ tịch xem?”
Hoàng Phúc Khánh khẽ gật đầu: ‘Cứ như vậy đi, nói bọn họ ra ngoài, tôi còn muốn tiếp đón khách quý”
Trong lòng đám người Cố Thiệu Huy nhất thời mừng như điên, đang muốn mở miệng cảm ơn thì Đột nhiên!
Lý Phàm nhẹ nhàng nói: “Thật ngại quá, chúng tôi không nhường”