Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 291: Cả gia tộc đều là người ở



Trong lòng Cố Thiệu Dũng lạnh lẽo, thái độ của Tô Văn Mậu đã nói lên tất cả.

Nhưng Cố Thiệu Dũng thật sự không thể cúi đầu cầu xin Lý Phàm được.

Cố Thiệu Dũng nhìn Cố Họa Y: “Họa Y, cháu cũng là một thành viên của nhà họ Cố, lúc này cháu nên đứng ra nói giúp mới được.”

“Cháu nghe theo Lý Phàm.”

Cố Hoa Y kéo tay Lý Phàm nói.

“Cháu…Lý Phàm nhà cháu là người tới ở rể, cậu ta phải nghe lời cháu.”

Cố Thiệu Dũng giãy dụa nói.

“Nhưng đây là việc lớn, cháu không thể quyết định thay Lý Phàm được.”

Nếu là trước đây Cố Họa Y nhất định sẽ giúp đỡ nhà họ Cố vô điều kiện, nhưng sau khi trải qua bao nhiêu thăng trầm và nhận ra bộ mặt thật của họ hàng nhà họ Cố, trong lòng Cố Họa Y đã dần dần nguội lạnh.

Nên làm thế nào Cổ Họa Y cũng không muốn quan tâm nữa, chỉ cần Lý Phàm thích là được.

Cố Thiệu Dũng nhăn nhó nhìn Lý Phàm, trong lòng không ngừng phân vân.

Lý Phàm khẽ cười không để ý đến vẻ mặt và suy nghĩ của Cố Thiệu Dũng. Cố Thiệu Dũng có thế nào cũng không liên quan đến anh.

Nhưng nể Tình Cố Họa Y, Lý Phàm sẽ không để nhà họ Cố sụp đổ.

“Ông chủ Tô.”

“Không dám nhận, cậu Lý gọi tôi Tiểu Tô hoặc Văn Mậu là được.”

Tô Văn Mậu rất khiêm tốn nói.

Tô Văn Mậu vốn nên ở nơi sang trọng, chơi với dân nhà giàu học rộng lúc này lại khiêm tốn, dáng vẻ khiêm tốn kia giống như bẩm sinh đã vậy.

Tình hình nhà họ Cố bây giờ chẳng là gì so với áp lực mà nhà họ Tô đang chịu đựng. Tô Văn Mậu nghĩ nhà họ Tô của mình là bị Lý Phàm đánh gãy xương hay bị rút hết xương.

Cố Thiệu Dũng bỗng nuốt nước bọt, tuy đã chịu nhiều đả kích nhưng khi thấy Tô Văn Mậu khiêm tốn như vậy ông ta vẫn cảm thấy hồn vía lên mây.

“Ông lớn tuổi như vậy vẫn nên gọi lão Tô thôi.”

Lý Phàm cười nói: “Việc ngân hàng ngừng cho nhà họ Cố vay vốn, ông hãy giải quyết đi!”

Nghe được lời dặn dò của Lý Phàm, Cố Thiệu Dũng vui mừng khôn xiết, trong lòng mừng thầm vì cuối cùng ông ta cũng không cần phải xuống nước năn nỉ Lý Phàm nữa.

“Được rồi cậu Lý, tôi sẽ liên hệ với người của ngân hàng ngay.”

Tô Văn Mậu lấy điện thoại di động ra, gọi vài cuộc điện thoại, chẳng mấy chốc điện thoại của Cố Thiệu Dũng đã reo lên.

Cố Thiệu Dũng nhận cuộc gọi mới nói xong vài câu đã có cuộc gọi khác gọi tới.

Cố Thiệu Dũng nhận hết cuộc gọi này tới cuộc gọi khác, vẻ mặt tươi như hoa, bởi vì tất cả các cuộc gọi kia đều là do lãnh đạo của các ngân hàng gọi tới nhận lỗi.

Bọn họ không chỉ nhận lỗi mà còn muốn tăng thêm hạn mức vay cho nhà họ Cố nữa. Đây đúng là tin tức tốt đối với nhà họ Cố đang eo hẹp tài chính.

Lý Phàm liếc nhìn Cố Thiệu Dũng đang vui mừng hớn hở, khẽ nắm tay Cố Họa Y đi ra ngoài, dáng vẻ như thể phủi tay xong chuyện.

Cố Thiệu Dũng đang nghe điện thoại nên không chú ý tới Lý Phàm đã rời đi, còn Tô Văn Mậu lại vội vàng sải bước ra ngoài theo Lý Phàm.

“Cậu Lý, cậu xem thử tôi cần phải làm gì nữa không? Nhà họ Tô chúng tôi là thật lòng xin lỗi. Sau này bất cứ khi nào cậu Lý cần đến nhà chúng tôi, chỉ cần cậu lên tiếng là được.”

Lý Phàm hờ hững nói: “Ông trở về dạy dỗ con trai và Tô Văn Bân cho tốt, sau này tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.”

“Cậu Lý yên tâm tôi đã mua vé máy bay đưa bọn họ ra nước ngoài rồi, cũng không đưa bọn họ đến chỗ tốt để hưởng thụ mà là đưa thẳng đến Châu Phi trồng trọt rồi.”

Tô Văn Mậu nói xong dè dặt nhìn Lý Phàm như thế đang chờ phán quyết cuối cùng.

“Vậy ông trở về đợi đi.”

Lý Phàm lạnh lùng nói.

“Cảm ơn, cảm ơn cậu Lý đã tha thứ.”

Tô Văn Mậu kích động đến sắp khóc, từ nãy giờ ông ta hạ thấp bản thân không phải vì chờ đợi câu nói này sao?

Trở về đợi tin có nghĩa là không sao rồi. Sau này nhà họ Tô vẫn là nhà họ Tô, chỉ là Tô Văn Mậu đã quyết định sau này nhà họ Tô sẽ làm việc khiêm tốn lại, phải quản lý người nhà họ Tô cho thật tốt.

“Cậu Lý và cô Cô muốn đi đâu, để tôi đưa hai người đi?”

Tô Văn Mậu vẫn cung kính nói.

“Chúng tôi muốn về nhà, đi nhờ xe ông vậy!”

Tô Văn Mậu bước nhanh tới, cung kính mở cửa chiếc xe Lincoln thân dài của mình cho Lý Phàm và Cố Họa Y.

Sau khi mở cửa xe cho Lý Phàm và Cố Họa Y ngồi vào trong, tuy dãy ghế sau của chiếc Lincoln thân dài còn rất rộng nhưng Tô Văn Mậu rất biết điều không ngồi cùng, mà là ngồi ở ghế phụ.

Đoàn xe chậm rãi khởi động đưa Lý Phàm và Cố Hoa Y về nhà.

Lý Phàm không để Tô Văn Mậu đưa tiếp nữa mà anh và Cố Họa Y tay nắm tay về nhà.

Tô Văn Mậu nhìn bóng lưng rời đi của Lý Phàm yên lặng một hồi rồi nói: “Gửi ảnh của cậu Lý cho tất cả người nhà họ Tô, bảo họ sau này khi nhìn thấy cậu Lý nhất định xem mình là người ở mà đối xử kính trọng với cậu ấy!”

“A?”

Trợ lý đứng bên cạnh xe ngạc nhiên thốt lên.

Người nhà họ Tô ai cũng mắt cao hơn đầu, bảo bọn họ xem mình là người ở, trợ lý nghĩ chắc chắn bọn họ sẽ không làm được.

“Nếu không làm được thì bảo bọn họ cút sang Châu Phi trồng trọt với Tô Văn Bân đi! Truyền lợi của tôi đến cho bọn họ không được sót một chữ nào. Nếu người nào dám vô lễ với cậu Lý, sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà họ Tô, sau này cũng đừng hòng mơ tới một đồng một cắc nào của nhà họ Tô nữa!”

“Vâng, ông chủ.”

Trong phòng họp nhà Cố, sau khi Lý Phàm rời đi, Cố Bội Sam và Cố Tuấn Hào đều tỉnh lại.

Cố Bội Sam chỉ bất tỉnh trong chốc lát, sau đó là giả vờ bất tỉnh, còn Cố Tuấn Hào đúng là bất tỉnh đến bây giờ mới tỉnh lại.

Hai tay Cố Tuấn Hào ôm đầu đau như búa bổ, giận dữ nói: “Tên vô dụng Lý Phàm này, tôi đúng là nên giết chết cậu ta.”

“Anh? Anh không nhìn thấy dáng vẻ như chó quỳ liếm chân của ông chủ nhà họ Tô khi nhìn thấy Lý Phàm đầu, thật sự không hiểu nổi tại sao lại như vậy? Lẽ nào ông chủ nhà họ Tô bị dứt dây thần kinh rồi sao?”

Cố Bội Sam không hiểu, trong lòng ngập tràn căm giận.

“Cô cũng không thay đổi được việc Lý Phàm là một kẻ vô dụng. Trong này chắc chắn có vấn đề!”

Cố Tuấn Hào tức giận gào lên.

Cố Thiệu Phong rít một hơi rồi phun ra một vòng khói thuốc: “Đừng la nữa, chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ việc của Lý Phàm. Trước hết phải tìm cách gọi được tin từ chỗ Cố Họa Y, điều tra rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đáng lẽ ra Lý Phàm không có quan hệ nào với nhà họ Tô mới đúng nhưng các người cũng nhìn thấy sự thật rồi đấy.”

“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Bây giờ vấn đề của ngân hàng đã được giải quyết, hơn nữa ngân hàng còn tăng hạn mức, chúng ta vẫn nên tập trung sức lực vào việc phát triển của công ty, đừng để cho Cố Họa Y chiếm hết nổi bật.”

Cố Thiệu Dũng chậm rãi nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ việc của Lý Phàm.

Cố Tuấn Hào chau mày, trong lòng không ngừng ghi hận vì bị Lý Phàm liên tục đánh mấy lần.

“Con sẽ lấy được mấy dự án tốt, nhất định sẽ làm tốt hơn Cố Họa Y. Con không tin bản thân sẽ thua cô ta, thắng được Cố Họa | Y rồi giải quyết gã vô dụng Lý Phàm kia cũng không muộn!”

Cố Tuấn Hào nói lớn.

Cố Thiệu Dũng gật đầu: “Con làm phương án cho thật tốt, lần này phải cố gắng tranh giành đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.