Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 357: Mùi chết chóc



“Vậy là anh muốn giúp Mã Đức Phúc đối đối địch với tôi?”

Lý Phàm lạnh nhạt hỏi.

Tần Kế Nghiệp im lặng lập tức nở nụ cười: “Không không không, tôi không muốn đối địch với anh, anh có thể khống chế lão Hồ trong một khoảng thời gian nhanh như vậy, nói rõ anh rất có năng lực, tôi ngược lại còn muốn hợp tác với anh.”

“Hợp tác? Anh muốn để tôi hợp tác với anh làm cái gì.”

Lý Phàm có chút tò mò, đối với chuyện hợp tác mà Tần Kế Nghiệp nói tới, có làm như thế nào cũng không nghĩ ra được mình và Tần Kế Nghiệp có chuyện gì để hợp tác với nhau.

“Cái này cần phải gặp mặt nhau mới nói được, như vậy đi, chờ một lát nữa tôi để thủ hạ của tôi đi đón lão Hồ, anh có thể đi cùng đến đây chúng ta gặp mặt nói chuyện hợp tác.”

“Sao tôi biết được anh có mai phục tôi hay là không, có lẽ anh còn dùng kế diệu hổ ly sơn.”

Lý Phàm híp mắt nói.

“Hahaha, có lẽ là anh nên có chút tin tưởng với tôi đi, họ Tần tôi không nói đến những chuyện khác, về vấn đề uy tín tôi tuyệt đối không có vấn đề gì.”

Lý Phàm đi đến phía trước cửa sổ nhìn tòa nhà ở phía đối diện, tay trái ra dấu.

Ở đối diện có hộ vệ đang trông chừng nhìn thấy Lý Phàm ra dấu lập tức hiểu ngay Lý Phàm có ý muốn bảo vệ gia đình của Cố Họa Y,

Nhìn thấy hộ vệ ở phía đối diện ra dấu trả lời lại, Lý Phàm vừa cười vừa nói: “Được thôi, vậy thì anh cứ cho người đến đây đi, thật ra thì tôi cũng rất muốn gặp anh một lần.”

Tần Kế Nghiệp cúp điện thoại, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút: “Để Tiểu Ngũ đi đón lão Hồ, đi đến chỗ cũ thì chờ Lý Phàm, đều đã chuẩn bị sẵn sàng, cẩn thận Lý Phàm nổi giận làm bị thương người khác.”

“Cậu chủ yên tâm đi, trình độ của lão Hồ cũng không phải là bình thường, mặc dù Lý Phàm có thể thắng lão Hồ cũng chưa chắc được anh ta lợi hại bao nhiêu, anh em bọn em nhất định có thể bảo vệ cho cậu chủ an toàn.”

“Cẩn thận thì có thể chạy được xa hơn, Lý Phàm là người đã từng đối phó với một đám tội phạm, vẫn nên cẩn thận mới tốt hơn đi, sắp xếp đi.”

Một mình Tiểu Ngũ lái xe rời khỏi, chiếc xe còn lại quay đầu chạy về phía khu nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố.

Khu nhà xưởng bỏ hoang đã bị Tần Kế Nghiệp mua, là điểm dừng chân của sát thủ và lính đánh thuê khi đến Hán Thành làm việc, bây giờ Tần Kế Nghiệp muốn gặp Lý Phàm ở nơi đó.

Tiểu Ngũ nhanh chóng đến ngoài cửa gõ gõ cửa, nói: “Tôi là người cậu Tần phải đến đây để đón lão Hồ.”

Lý Phàm mở cửa nhà ra nhìn, Tiểu Ngũ đứng ở bên ngoài.

Tiểu Ngũ quan sát Lý Phàm một cách cẩn thận, không nhìn ra được Lý Phàm có chỗ nào đặc biệt, trong lòng có hơi khinh thường đối với Lý Phàm.

“Mày chính là Lý Phàm đó à? Thủ đoạn cũng được đó chứ, ngay cả lão Hồ mà cũng có thể tùy tiện xử lý, nhưng mà mấy năm nay lão Hồ đã già rồi, trình độ kém hơn trước kia rất nhiều.”

Tiểu Ngũ tùy ý nói.

Lão Hồ nghe thấy mà tấm tắc rất muốn nói, mặc dù mình đã già nhưng mà kinh nghiệm lại càng thêm phong phú, trình độ còn cao hơn trước kia.



Nhưng mà bây giờ lại bị Lý Phàm phế cả tứ chi, căn bản không thể nói ra lời phản bác, chỉ có thể im lặng thầm oán ở trong lòng.

Lý Phàm nhàn nhạt cười tránh qua cho Tiểu Ngũ đi vào trong nhà.

Tiểu Ngũ nhìn thấy lão Hồ thê thảm nằm rạp trên mặt đất, cười khinh nói: “Mẹ nó, số của ông cũng tốt đó chứ, cậu chủ đại nhân đại lượng cho tôi đến đây đón ông, cái tên già tàn phế này, sau này ông tự sinh tự diệt đi.”

“Cảm ơn cậu Tần đã có thể phái cậu đến đây đón tôi.”

Lão Hồ cười nói, căn bản không dám đắc tội với Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ xoay người lại đỡ lão Hồ, có chút bực bội mà nói: “Xe ở phía dưới, mày đi theo tao, cậu Tần muốn gặp mày!”

“Mày đi xuống dưới trước đi, tao nói vài câu với người nhà đã.”

Lý Phàm trả lời.

“Mẹ kiếp, phiền thiệt chứ, tranh thủ thời gian chút đi, đừng để cậu Tần chờ xót ruột.”

Tiểu Ngũ hùng hùng hổ hổ đi khỏi.

Lý Phàm đẩy cửa phòng hai vợ chồng Cố Thiệu Huy ra, Cố Họa Y ngồi ở bên giường nhìn hai vợ chồng Cố Thiệu Huy, nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại nhìn về phía Lý Phàm.

“Anh muốn đi ra ngoài một chút, làm rõ đầu đuôi sự việc, em ở nhà đợi anh đi.”

“Anh, anh chú ý an toàn đó, sẽ không có người nào đến nhà nữa chứ?”

Cố Họa Y lo lắng nói.

“Sẽ không đâu, anh đã gọi điện thoại cho bạn anh rồi, bọn họ đang trông chừng ở phía dưới, sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa đâu.”

“Ừ, vậy anh nhớ là phải cẩn thận đó, em chờ anh về nhà.”

Cố Họa Y đi đến bên cạnh Lý Phàm, hai tay ôm chặt lấy Lý Phàm, nhón chân lên hôn một cái ở trên môi của Lý Phàm.

Lý Phàm cảm nhận được sự ỷ lại và khẩn trương của Cố Họa Y, anh đáp lại Cố Họa Y bằng một nụ hôn thật sâu.

Một hồi lâu sau hai người mới tách ra, Lý Phàm nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Cố Họa Y: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

“Ừm.”

Cố Họa Y nhìn Lý Phàm đi khỏi, trong lòng cầu nguyện cho Lý Phàm, khẩn cầu thần phật phù hộ cho Lý Phàm bình an.

Lý Phàm ra khỏi tòa nhà, Tiểu Ngũ đang đứng chờ ở bên cạnh xe, bất mãn nói: “Sao lại chậm như thế, má nó chứ trong lòng không biết điều gì hết.”



“Tần Kế Nghiệp cũng không dám nói chuyện với tao như vậy, mày cứ nhất định phải tiếp tục như vậy à?”

Lý Phàm lạnh nhạt nói.

“Mẹ kiếp, mày còn dám uy hiếp ông đây nữa hả, nếu như không phải cậu Tần muốn gặp mày, ông đây đã sớm nổ súng bắn chết mày rồi.”

Tiểu Ngũ phẩy góc áo lộ ra cây súng lục giắt ở bên hông.

Xuyên qua cửa sổ xe, lão Hồ nhìn thấy Tiểu Ngũ đang phách lối với Lý Phàm, nhịn không được mà lắc đầu, trong ánh mắt lại lộ ra một thần sắc cười trên nỗi đau của người khác.

Một người không may mắn cô đơn biết bao nhiêu, nếu như có người cùng với mình thì tốt hơn, lão Hồ yên lặng suy nghĩ trong lòng.

“Có súng thì hay lắm à? Đây chẳng qua là đồ chơi của con nít mà thôi.”

Lý Phàm căn bản không đặt khẩu súng vào trong mắt.

Tiểu Ngũ tức giận đến nỗi gân xanh ở trên trán hằn lên, móc cây súng ra đè ở trên trán của Lý Phàm.

“Đây là đồ chơi à? Mẹ nó con mắt của mày bị mù hả, ông đây thật sự đang cầm cây súng thật, mày có cảm giác được mùi chết chóc không vậy? Chỉ cần tao đang bóp cò, bằng một tiếng, má nó, mày sẽ đi gặp diêm vương đó.”

Tiểu Ngũ vô cùng phách lối, cảm thấy có cây súng ở trong tay thì mình hoàn toàn không sợ.

Lý Phàm lắc lắc ngón tay, lạnh giọng nói: “Mùi cái chết không phải là mùi này, thật ra thì tao có thể để cho mày cảm nhận được mùi của cái chết một chút đó.”

“Con mẹ nó chứ, còn dám nói tào lao, mày dựa vào cái gì để ông đây cảm nhận được mùi cái chết, mày có thể bay lên hay là mày có thể biến hình, mày coi phim nhiều quá hả.”

Tiểu Ngũ hung hăng dùng súng gõ vào đầu của Lý Phàm, giả vờ như là sắp nổ súng.

Khóe miệng của Lý Phàm hơi cong lên, tay phải đột nhiên lại duỗi ra bắt lấy cổ của Tiểu Ngũ.

Ngón tay đâm vào giữa yết hầu, Tiểu Ngũ cảm thấy cổ họng và khí quản của mình đều sắp bị Lý Phàm bẻ gãy.

Cảm giác nghẹt thở truyền vào trong não của Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ há to mồm muốn thở, nhưng mà căn bản không hít được không khí, khí quản đã bị ngăn chặn lại hoàn toàn.

Dốc hết sức mạnh toàn thân, Tiểu Ngũ cầm cây súng đặt vào trong đầu của Lý Phàm, giờ phút này Tiểu Ngũ lại hối hận vì lúc nãy mình đã khinh thường quá đáng, vậy mà lại không mở chốt súng, bây giờ anh ta căn bản không có lực lượng để phản kích.

“Còn dám phản kháng nữa, xem ra là mày vẫn còn chưa cảm nhận được mùi chết chóc.”

Lúc nói chuyện, tay trái của Lý Phàm đã giật lấy cây súng, thuận tay bóp nát cổ tay phải của Tiểu Ngũ.

Cảm giác ngạt thở và đau đớn điều đang đổ dồn về phía mình, làm cho Tiểu Ngũ sinh ra ảo giác, cảm thấy mình giống như nhìn thấy con đường đi đến hoàng tuyền.

Mẹ nó, thật sự phải chết hả?

Bởi vì thiếu dưỡng khí nên gương mặt của Tiểu Ngũ đã trở thành màu tím, ý thức trong não càng ngày càng không tỉnh táo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.