“Tôi nhìn thấy con đường Hoàng Tuyền rồi, tôi không muốn chết, tôi sai rồi, thả tôi ra đi, tôi không xong rồi.”
Tiểu Ngũ khàn giọng nói, tâm trạng căng thẳng đến cực độ.
“Cảm nhận được mùi vị chết chóc rồi sao.”
Lý Phàm mỉm cười hỏi.
Tiểu Ngũ hoảng hốt nhìn Lý Phàm đang cười, cậu ta cảm thấy Lý Phàm giống như ác quỷ của địa ngục vô cùng kinh khủng.
Tiểu Ngũ ở phía dưới căng thẳng đến mức cả người run lên, cơ vòng của anh ta không được khống chế vì thế một dòng nước tiểu thuận theo hai chân anh ta chảy xuống.
“Cảm nhận rồi, cảm thấy rồi, cảm nhận được mùi vị chết chóc rồi.”
Giọng nói của Tiểu Ngũ mang theo tiếng khóc nức nở, trong lòng đã tràn đầy hối hận.
Lý Phàm đá Tiểu Ngũ văng ra đến cạnh xe, khinh thường nói: “Nhìn chút tiền đồ này của mày, không có một chút khí phách nào thì đừng học theo người khác hung hăng.”
“Tôi sai rồi, tôi không dám nữa, sau này tôi cũng không dám ba hoa nữa đâu.”
Tiểu Ngũ dùng tay trái ôm lấy cổ, cuộn tròn lại trên mặt đất, nói.
Lão Hồ nhếch môi im ắng cười, mặc dù không nhìn thấy tình trạng thảm bại của Tiểu Ngũ đang nằm bên cạnh xe, nhưng mà Lão Hồ vẫn có thể tưởng tượng được.
Lý Phàm đá đá Tiểu Ngũ: “Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng lái xe đi.”
“Tay của tôi, cánh tay phải của tôi bị gãy mất rồi, không mở cửa xe được.”
Vẻ mặt của Tiểu Ngũ như đưa đám, như muốn nói.
Câu muốn đến bệnh viện đã bị Tiểu Ngũ nuốt xuống bụng chứ không có nói ra.
Lý Phàm lắc đầu, mở khóa bảo vệ của khẩu súng ra, chỉa súng vào Tiểu Ngũ nói: “Nghe nói lúc ý chí sinh tồn của con người tăng cao thì có thể kích thích được tiềm lực, tao cảm thấy mày đang ở bước ngoặt sống chết thì nhất định có thể lái xe tốt.”
Nhìn thấy họng súng đen ngòm, trong lòng Tiểu Ngũ như có hàng ngàn con ngựa cỏ đang phi nước đại mạnh mẽ giẫm đạp lên linh hồn nhỏ bé của Tiểu Ngũ.
Đã từng gặp qua người tàn nhẫn rồi nhưng Tiểu Ngũ vẫn chưa từng gặp ai tàn nhẫn đến như thế, để một người gãy tay phải lái xe, chẳng lẽ không sợ tai nạn sao?
Có điều Tiểu Ngũ cũng không dám nói lời trong lòng ra, nếu như chọc giận Lý Phàm, ăn một viên đạn thì coi như xong rồi.
Tiểu Ngũ vô cùng oan ức nhẫn nhịn đau đớn nơi cánh tay bị đứt, dùng vẻ mặt cầu xin bước lên xe.
Tiểu Ngũ dùng tay trái khởi động, vào số, lại tiếp tục dùng tay trái lái xe với tốc độ như rùa bò rời đi.
“Tôi chỉ có thể lái nhanh được như thế thôi, dùng một tay lái xe tôi không dám lái nhanh hơn nữa.”
Tiểu Ngũ vô cùng đáng thương nhìn Lý Phàm nói.
Lý Phàm để ý gật đầu, ngồi bên cạnh ghế lái phụ bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
……
Bên trong nhà máy bỏ hoang, đám bảo vệ thuộc hạ của Tần Kế Nghiệp đã chuẩn bị đầy đủ, ngoại trừ hai tên bảo vệ đi bên cạnh Tần Kế Nghiệp ra thì tất cả các bảo vệ còn lại đều đang mai phục ở bốn phía, để đề phòng bất trắc xuất hiện.
Ngồi trên ghế nhìn điện thoại di động một lúc lâu, nhìn thấy Tiểu Ngũ vẫn chưa về, mày Tần Kế Nghiệp nhíu chặt lại với nhau.
“Tiểu Ngũ như thế nào vậy, cũng lâu thế rồi, đủ chạy đến chạy lui mười tám lần luôn rồi ấy!”
“Cậu Tần đừng nóng vội mà, để tôi liên lạc thử xem.”
Bảo vệ cầm lấy điện thoại ấn dãy số của Tiểu Ngũ, nhưng mà Tiểu Ngũ chỉ có thể dùng một tay lái xe, hoàn toàn không có cách nào nghe điện thoại cả.
Tiểu Ngũ nghe thấy chuông điện thoại, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Lý Phàm, muốn Lý Phàm giúp cậu ta lấy điện thoại ra xem là ai gọi đến, nhưng mà Tiểu Ngũ lại không có can đảm để nói ra.
Mãi đến khi chuông điện thoại dừng lại, giày vò trong lòng Tiểu Ngũ mới xem như kết thúc.
Bảo vệ nghi ngờ đặt điện thoại di động xuống, bất mãn nói: “Tên nhóc kia không có nghe, cũng không biết đang làm gì nữa, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ.”
Tần Kế Nghiệp chần chờ một chút, cúi đầu xuống tiếp tục chơi điện thoại: “Đừng vội, cứ tiếp tục chờ là được rồi, nếu như điện thoại của Tiểu Ngũ có thể gọi được, vậy chắc không có chuyện gì lớn đâu.”
Chờ lại chờ, Tần Kế Nghiệp chờ đến khó chịu, nhưng vẫn cứ giả vờ biểu hiện nhẹ như mây gió như cũ, chuyện như vậy không thể vội được, nhất định phải có phong độ của đại tướng.
Tần Kế Nghiệp nghĩ đến sự thờ ơ của Tạ Tấn trong trận chiến Phì Thủy, cố gắng xoa diệu nỗi lo lắng trong lòng.
Rốt cuộc cũng có tiếng bước chân truyền đến.
Lý Phàm dẫn theo Lão Hồ tiếp theo là Tiểu Ngũ đi vào nhà máy bị bỏ hoang.
Tiểu Ngũ cúi thấp đầu, tay trái ôm lấy cổ tay phải, một mặt đau thương đi tới trước mặt Tần Kế Nghiệp.
“Mẹ kiếp sao cậu không chịu bắt máy.”
Bảo vệ hét lên với Tiểu Ngũ.
“Tôi, tôi đắc tội với anh Lý, bị anh Lý dạy dỗ một chút, tay phải bị gãy mất, chỉ có thể dùng tay trái lái xe, lái với tốc độ chậm, cũng không thể nghe được.”
Tiểu Ngũ dùng vẻ mặt đưa đám kể lại chuyện vừa rồi, Tần Kế Nghiệp với bảo vệ nghe xong đều ứa ra sự lạnh lẽo.
Đây mẹ kiếp vẫn còn là người sao?
Để một người bị gãy mất tay phải lái xe, lá gan to như thế nào rồi!
Lý Phàm ném Lão Hồ đến bên chân Tần Kế Nghiệp, khẽ cười nói: “Mấy tên cấp dưới của anh không hiểu quy cũ nên tôi giúp anh dạy dỗ một chút.”
“Mẹ kiếp, mày thì tính là cái gì, người của cậu Tần đây không đến lượt mày dạy dỗ!”
Tên bảo vệ kia lập tức quát.
“Đại Bưu! Sao lại nói chuyện với anh Lý như thế, Tiểu Ngũ làm không đúng, chắc chắn phải được dạy dỗ, tôi vẫn phải cảm ơn anh Lý đã giúp dạy dỗ cấp dưới đây này.”
Tần Kế Nghiệp nhẹ như mây gió nói.
“Ghế của tôi đâu, không phải là cậu Tần sẽ để tôi đứng đây nói chuyện với anh chứ.”
Lý Phàm một mặt hiền lành nói.
Tần Kế Nghiệp cũng không cảm thấy Lý Phàm thật sự hiền lành, ngay lập tức cũng giả cười giống như Lý Phàm, Tần Kế Nghiệp cảm thấy chắc chắn Lý Phàm lật mặt còn nhanh hơn sách nữa.
“Đại Bưu, lấy một cái ghế đến cho anh Lý đi, phải là cái ghế tốt nhất đó.”
Đại Bưu quay người rời đi, lấy từ trong nhà máy một chiếc ghế giám đốc bọc da sang trọng ra và đặt ra sau lưng Lý Phàm.
“Mời anh Lý ngồi, hoàn cảnh hơi đơn sơ một chút, xin anh Lý đừng trách.”
Tần Kế Nghiệp khách sáo nói.
Lý Phàm đệ vệ ngồi xuống: “Nói một chút đi, anh muốn hợp tác gì.”
Mắt Tần Kế Nghiệp nhìn Lão Hồ, lại liếc mắt một cái sang Đại Bưu, Đại Bưu dẫn Lão Hồ đi ra ngoài: “Tiểu Ngũ, cậu cũng đi đi.”
Tiểu Ngũ đi theo Đại Bưu rời đi, cậu ta cảm thấy cách Lý Phàm càng xa càng tốt, thật sự đúng là bóng ma tâm lý quá lớn.
Đợi đến khi Lão Hồ được dẫn đi rồi, Tần Kế Nghiệp móc ra một điếu thuốc kê bên miệng: “Trong tay tôi có một kim bài liên minh sát thủ, không ít sát thủ hàng đầu cũng là thành viên ở đó, không biết anh Lý đây có hứng thú gia nhập hay không, gần đây lại có một vụ làm ăn lớn, tôi đang chuẩn bị điều động nhân viên, chỉ cần chuyến này thành công, anh Lý có thể được chia một trăm năm mươi triệu đó.”
“Không có hứng thú gia nhập liên minh rác rưởi, nhưng mà vụ làm ăn lớn anh nói, tôi vẫn nguyện ý nghe thử một chút.”
Sắc mặt của Tần Kế Nghiệp hơi u ám, đối với câu trả lời của Lý Phàm chắc chắn không hài lòng lắm, vốn nghĩ rằng có thể mua chuộc được Lý Phàm, để Lý Phàm trở thành sát thủ cấp dưới của anh ta.
Sắc mặt Tần Kế Nghiệp u ám chỉ trong chớp mắt, rất nhanh trên mặt Tần Kế Nghiệp đã lộ ra nụ cười, bởi vì Tần Kế Nghiệp nghĩ đến vẫn còn chuẩn bị ở phía sau, cho nên không lo lắng Lý Phàm sẽ không theo.
Bây giờ Lý Phàm có đồng ý hay không cũng không quan trọng, nếu như Lý Phàm thật sự có thể hoàn thành vụ làm ăn lớn kia, chỉ cần Tần Kế Nghiệp nhẹ nhàng lật qua lật lại con át chủ bài thì ngay lập tức có thể để Lý Phàm sợ ném chuột vỡ bình.
“Vậy được rồi, nếu như anh không có hứng thú vậy tôi cũng không ép buộc, dù sao thì dưa hái xanh cũng không ngọt, có điều chuyện làm ăn lớn này vẫn cần anh phải giữ bí mật, chỉ cần anh đồng ý giữ bí mật, tôi liền có thể nói cho anh nghe.”