Long Hậu lười nhác nằm trên ghế quý phi: “Đám quỷ tây có động tĩnh gì, chờ xem vở kịch hay họ khi bọn đó xử lí Lý Phàm.”
“Giám đốc điều hành của giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế là Cletti đã kí hợp đồng tổ chức với Sở Trung Thiên, tuần tới giải đầu quyền anh bất hợp pháp quốc tế chính thức bắt đầu.” Trương Đức Võ cúi người như nô tài mà nói.
“Chậm quá, bên lão Bát chắc chẳng dựa vào được rồi, vẫn nên sắp xếp người của chúng ta nằm vùng bên cạnh Lý Phàm.”
Long Hậu xa xôi nói.
“Đã cho người đến công ty nhà họ Cố, có thể biết được hướng đi cơ bản của Lý Phàm.”
Long Hậu liếc nhìn Trương Đức Võ như nhìn kẻ ngu, lạnh giọng nói: “Ông là đồ ngu à, tôi muốn chìa khóa bí mật! Chứ không phải là hướng đi cơ bản của Lý Phàm, người nằm vùng của ông có thể tìm ra chìa khóa mật cho tôi sao!”
Sau gáy Trương Đức Võ lập tức đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu không biết nên trả lời Long Hậu thế nào.
“Đúng là đồ vô dụng!”
Long Hậu vươn tay cầm ly rượu vang bên tay lên, tạt thẳng ly rượu vang đỏ Romani Conti có giá hơn ba mươi triệu lên mặt Trương Đức Võ.
Giọt rượu đỏ au chảy xuôi theo má Trương Đức Võ, Trương Đức Võ vô cùng nhếch nhác, hai tay nhúc nhích nhưng vẫn không dám giơ tay lau rượu trên mặt đi.
“Nghe nói ông nuôi một ả yêu tinh, định lén lút sung sướng với ả yêu tinh đó đúng không?”
Long Hậu lạnh lẽo nói.
Cơ thể Trương Đức Võ bỗng run lên, sau đó quỳ gối xuống, đầu dập lên mặt đất.
“Không, không phải, tôi không bao giờ có suy nghĩ đó, chỉ định sau khi huấn luyện Hiểu Đồng xong thì dâng cô ta cho ngài, để cô ta hầu hạ ngài.”
“Haha, tưởng tôi không biết cái tâm địa giản xảo của cánh đàn ông sao? Trần Hiểu Đồng ấy, tôi cho người tống cổ đi ngồi, vừa hay Lý Phàm sẽ đến tiệc tối của xưởng rượu, để cho tiểu yêu tinh của ông vô tình gặp Lý Phàm đi. Nếu cô ta có thể quyến rũ Lý Phàm và lấy được chìa khóa mật thì tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra cả, nếu không… hahaha.”
Tiếng cười của Long Hậu khiến máu trong người Trương Đức Võ ngừng trao đổi, tuy Long Hậu không nói ra câu tiếp theo, nhưng Trương Đức Võ đã biết rõ hàm ý trong câu nói đó rồi.
Nghĩ đến vóc dáng bốc lửa, nhan sắc quyến rũ của Trần Hiểu Đồng, trong lòng Trương Đức Võ đau đớn, còn định giữ lại để bản thân âm thầm hưởng thụ, ai ngờ lại bị Long Hậu phát hiện.
“Trương Đức Võ, ông tưởng gần đây được bổn hậu cưng chiều nên ngươi có thể coi trời bằng vung hả? Ông phải biết, tất cả những gì ông có là bổn hậu cho, lúc nào bổn hậu cũng có thể lấy lại những gì đã cho ông.”
“Dạ biết, biết rồi ạ, sau này tôi sẽ càng cố gắng hầu hạ ngài hơn.”
Trương Đức Võ dập đầu mạnh, muốn bày tỏ ra sự trung thành của mình.
“Được rồi, đừng làm con bổ củi nữa, nhìn chẳng có tiền đồ, ôm bổn hậu về nghỉ đi.”
Trương Đức Võ đứng dậy, dịu dàng ôm lấy Long Hậu, thấp thỏm ôm Long Hậu về phòng.
...
Ngày tổ chức tiệc tối của xưởng rượu đến rồi, Từ Vân Vân đã liên lạc với Cố Họa Y từ lâu, chạy đến phòng làm việc của Cố Họa Y chờ Cố Họa Y tan làm.
Vào phòng làm việc của Cố Họa Y thì thấy Lý Phàm ngồi trong phòng làm việc, Từ Vân Vân nhíu mày, nhưng hàng lông mày của Từ Vân Vân nhanh chóng dãn ra.
“Họa Y, sao cả cứ bận bịu cả ngày thế, tưởng mình là siêu nhân thật sao, mà chồng cậu rõ là rảnh rỗi như thế.”
Từ Vân Vân quái gở nói.
Cố Họa Y cười: “Cậu không biết Lý Phàm đó thôi, thực tế anh ấy cũng nhiều việc lắm.”
“Hứ.”
Từ Vân Vân tỏ vẻ khinh thường, ngồi đối diện với Cố Họa Y mà nói: “Anh ta thì có việc gì chứ, hiện nay cả Hán Thành chúng ta có ai không biết anh ta là kẻ bám váy chứ.”
“Được rồi đó Vân Vân, cậu đợi tớ một chút, làm xong việc này thì chúng ta có thể đi tồi.”
Từ Vân Vân nhìn quần áo của Cố Họa Y, lại nhìn trang phục của Lý Phàm, ngạc nhiên hỏi: “Hai người định mặc thế này đi sao?
Tối nay là tiệc tối của xưởng rượu đó, không chỉ có cô cậu nhà giàu ở Hán Thành chúng ta, mà nghe nói còn có thương đoàn bên ngoài đến nữa. Họa Y à, sao cậu không mặc bộ lễ phục dạ hội hấp dẫn chút.”
“Bờ vai này của cậu, tấm lưng này của cậu, không để lộ ra cho người ta xem thì tiếc quá. Nếu cậu mặc bộ lễ phục dã hội bốc lửa thì chắc chắn sẽ thành điểm sáng trong bữa tiệc, có khi có thể lôi kéo được vài vụ làm ăn lớn đấy.”
Từ Vân Vân nói xong thì đứng dậy, cởi áo khoác trên người ra, để lộ bộ lễ phục dạ hội cổ V khoét sâu hở lưng.
Lễ phục đã hiển lộ vẻ đẹp vóc dáng hoàn mỹ đường cong hấp dẫn của Từ Vân Vân, cổ V khoét sâu và hở lưng càng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Xoay một vòng trước mặt Cố Họa Y, rồi tay phải Từ Vân Vân chống nạnh nói: “Sao nào, bộ đồ này của tớ được chứ? Cậu cũng nên mặc thế này, nếu không chúng ta đi mua cho cậu một bộ đồ thích hợp trước.”
Từ Vân Vân nói xong thì liếc nhìn Lý Phàm, thấy Lý Phàm chẳng để ý gì đến phong thái của mình, Từ Vân Vân tức giận trong lòng, cảm thấy chắc chắn Lý Phàm bị mù.
“Tớ không mặc đồ như thế được, hở quá.”
Cố Họa Y hoàn toàn không có cảm giác gì với dạng áo quần hở hang sexy như thế, hơn nữa cảm thấy không mặc bộ đồ như thế đi được.
“Này thì có gì mà hở chứ, thế mà mới có thể nổi bật sự xinh đẹp động lòng người được. Lý Phàm anh nói tôi tôi mặc bộ này đẹp không, có cảm thấy muốn chảy máu mũi không, nói thật đi.”
Từ Vân Vân ngóc đầu lên, giống như chú thiên nga kiêu ngạo.
“Cô muốn nghe lời nói thật?”
Lý Phàm nhịn cười nói.
Từ Vân Vân trợn mắt, lạnh lùng nói: “Bảo anh nói thì nói đi! Phải đàn ông không thế?”
“Lời thật lòng mà tôi muốn nói đó là, người xấu thì hay làm chuyện quái gở, ừ, rất xấu.”
Lý Phàm rất nghiêm túc nói.
Từ Vân Vân sửng sốt, sau khi suýt bị lời nói của Lý Phàm chọc giận suýt khóc.
“Anh! Anh bị mù đúng không? Dám nói tôi xấu! Họa Y cậu phân xử công bằng cho tớ, Lý Phàm nhà cậu bị mù đúng không?”
Cố Họa Y xoa trán, cười khổ nói: “Vân Vân, cậu đừng so đo với Lý Phàm, Lý Phàm giống tớ, không thưởng thức nổi sự xinh đẹp này.”
“Hừ! Trọng sắc khinh bạn, cậu còn bảo vệ anh ta. Hai cậu mặc vậy thì sẽ bị người ta cười đấy, lát nữa đến tiệc tối rồi thì đừng trách tớ không nhắc cậu.
Từ Vân Vân thở hổn hển nói.
“Biết rồi. Bọn tớ đi có phải để làm quen ai đâu, mà là muốn giúp cậu xem xem đối tượng của cậu làm người thế nào. Đúng rồi, cậu nói cho tớ về mấy thứ cơ bản của đối tượng của cậu đi, tránh việc đến tối không biết gì.”
Từ Vân Vân hít thở sâu, nhịn cơn giận trong lòng xuống, lấy điện thoại ra và mở một tấm ảnh cho Cố Họa Y xem.
“Bề ngoài trông cũng đẹp trai, nhà làm bất động sản, nhưng cũng không làm to, mà dạng như cũng hơi giàu có. Hình như tài sản công ty của ảnh cũng chỉ chừng mấy trăm tỷ thôi, cũng coi như đáp ứng được sự mong đợi của tớ.”
“Tài sản mấy trăm tỷ mà còn coi như, yêu cầu của cô đúng là không thấp.”
Lý Phàm không nhịn được phun tào.
“Haha, các cậu theo đuổi Họa Y năm đó, tài sản gia đình thấp nhất là ba nghìn tỷ! Chẳng biết sao cậu ấy lại nhìn trúng anh.”