Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 423



“U, đây là chó hoang ở đâu đến sủa bậy, còn dám kêu to một tiếng thì ông đây băm mày ra cho mèo ăn luôn.”

Cậu ba Lâm khinh thường nói.

Cố Bội Sam hung tợn lườm Lý Phàm, sau đó lại ai oán liếc nhìn Tần Kế Nghiệp.

“Cậu ba, vừa rồi con chó hoang này đánh em, anh xem mặt em đi, bị nó đánh in dấu lên mặt rồi, anh phải báo thù cho em đấy!”

“Yên tâm, con chó hoang này nhất định sẽ bị dạy bảo, họ Tần, đừng tưởng rằng mày là kẻ nào, trong mắt tao, nhà họ Tần chúng mày không là cái rắm gì cả, biết điều thì ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tha thứ, cậu đây vui vẻ một chút thì có lẽ sẽ để lại mạng chó của mày.”

Cậu ba Lâm khinh miệt nhìn Tần Kế Nghiệp, tính toán dùng Tần Kế Nghiệp để lập uy.

Tần Kế Nghiệp nâng tay ra hiệu, đám vệ sĩ ở cách đó không xa lập tức lao đến.

“Ha ha ha.”

Cậu ba Lâm cuồng vọng cười hai tiếng, sau đó lập tức ngạo mạn xoay người rút súng, nhắm ngay về phía vệ sĩ đang lao đến để bóp cò.

Bùm bùm bùm!

Mỗi phát súng cậu ba Lâm bắn ra là có một vệ sĩ trúng đạn ngã xuống đất, chỉ trong chốc lát đã khiến đám vệ sĩ của Tần Kế Nghiệp không dám tiến lên mà tìm chỗ trốn đi.

Nâng ngón tay lên đung đưa, súng chuyển động xoay quanh đầu ngón tay, Cố Bội Sam hưng phấn kiễng mũi chân, vươn hai tay ôm lấy cổ cậu ba Lâm, sau đó hôn thật mạnh lên mặt cậu ba Lâm.

“Darling, anh thật tuyệt, quả thực rất man, anh chính là bạch mã hoàng tử trong lòng em.”

“Ha ha ha, rồi, thấy em biết nói hay như vậy, đêm nay anh đây nhất định sẽ yêu thương em thật tốt.”

Cậu ba Lâm vui tươi hớn hở ôm lấy eo Cố Bội Sam, cảm thấy màn làm màu của mình phải được điểm tuyệt đối.

Đám con nhà giàu trốn hết ở phía sau ghế sofa, không ít người bị tiếng súng dọa mặt mũi trắng bệch.

Lúc nhìn thấy vệ sĩ bị súng bắn ngã xuống, ánh mắt đám người này nhìn cậu ba Lâm càng thêm vài phần sợ hãi.

Dám dùng súng ngay trước mặt công chúng, hơn nữa lại còn bắn vệ sĩ của nhà họ Tần, cậu ba Lâm hoàn toàn biểu hiện ra dáng vẻ rồng lớn qua sông.

“Mẹ ơi, cậu ba Lâm còn khủng hơn lời đồn, lần này sợ là Tần Kế Nghiệp phải ăn quá đắng rồi, thật sự là tự làm bậy không thể sống, vừa rồi Tần Kế Nghiệp làm chó săn cho Lý Phàm, không biết bây giờ trong lòng anh ta có đắng hay không.”

“Đầu năm nay làm chó săn cũng không dễ làm, nhất là đụng phải người khủng bố, chó săn luôn bị hố nhất, tôi thấy Lý Phàm hoàn toàn không có vẻ gì là bảo vệ Tần Kế Nghiệp cả, này là chuẩn bị vứt con tốt thí để tự bảo vệ mình đây mà.”



“Qúa độc ác, cậu ba Lâm như này là chuẩn bị tiến quân vào Sở Châu à, nếu cậu ba Lâm cắm rễ ở Sở Châu thì sợ là lại chuẩn bị một hồi gió tanh mưa máu, lúc này nhà họ Tần xem như đã đụng tới đá rồi, kết thù với nhà họ Lâm.”

Đám nhà giàu thấp giọng nghị luận, trong đầu không ít người có suy nghĩ muốn tạo quan hệ tốt với cậu ba Lâm, sau này Sở Châu khó tránh khỏi một đợt thanh trừng, dựa vào cậu ba Lâm thì ít nhiều có thể được chia cho bát cơm.

Cậu ba Lâm nghiêng đầu nhìn Trần Hiểu Đồng, cười lưu manh: “Người đẹp, có cảm thấy động tác vừa rồi của tôi đẹp trai không.”

Trần Hiểu Đồng giả vờ sợ hãi, kéo ghế ngồi xuống phía sau Lý Phàm, nói khẽ với cậu ba Lâm: “Tôi không thích anh, anh đừng nhìn tôi.”

Cố Họa Y quay đầu nhìn Trần Hiểu Đồng ngồi sau Lý Phàm, trong lòng có phần không thoải mái, cô không nhịn được bèn ôm lấy tay Lý Phàm, như là đang tuyên bố chủ quyền.

Lý Phàm cười khổ một tiếng, không hiểu hành động này của Trần Hiểu Đồng là có ý gì, nhìn là biết lão quản gia bên người cô ta là cao thủ, không có lý nào lại trốn phía sau mình.

Bác Phúc bước đến bên cạnh Lý Phàm, khom người nói: “Vị tiên sinh này, còn nhờ anh chăm sóc của cô chủ của tôi, cô chủ nhà tôi nhát gan, đợi lát nữa tôi ra tay với bọn họ, sợ là cảm xúc của cô chủ sẽ không tốt lắm, làm ơn anh.”

“A, để vợ tôi để ý cô ấy là được, ông cứ yên tâm đi.”

Lý Phàm nhướng mày nói.

Bác Phúc nghe vậy thì vô cùng cảm thán, cái gì gọi là cứ yên tâm đi, nói cứ như ông ta phải đi chịu chết vậy, thật sự là khiến người tức giận.

Cố Họa Y khá vừa lòng với câu trả lời thuyết phục của Lý Phàm, cô cào nhẹ tay anh một cái, nhìn thấy Lý Phàm nhìn về phía mình, Cố Họa Y tặng cho anh một khuôn mặt tươi cười.

Lý Phàm vui vẻ nở nụ cười, cúi đầu muốn hôn Cố Họa Y nhưng lại bị Cố Họa Y ngửa đầu tránh đi.

Nhìn thấy Lý Phàm và Cố Họa Y thân mật trước mặt mọi người, trong lòng Trần Hiểu Đồng, Cố Bội Sam và cậu ba Lâm đều dâng trào.

“Cố Họa Y, con ranh ti tiện không biết xấu hổ như mày, mày còn không nhanh đến đâu hầu hạ câu ba Lâm đi à!”

Cố Bội Sam tức giận nói.

Cậu ba Lâm hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Lý Phàm, lại châm chọc nói: “Mày chính là cái thằng vô dụng ăn bám vợ Lý Phàm kia? Đi lại đây học chó kêu hai tiếng, nói không chừng cậu đây có thể coi mày như cho canh cửa mà giữa lại, nếu mày không ngoan ngoãn nghe lời tao thì hết đường sống, ha ha.”

Lý Phàm liếc nhìn cậu ba Lâm, lắc đầu nói: “Mày thật đúng là điếc không sợ súng, mày muốn làm màu ra vẻ đẹp trai thì làm thật sự, đúng là ngu ngốc.”

“Im mồm, mày là cái thá gì mà dám nói cậu đây ngu ngốc, lên cho tôi, bắt lấy con chó rác rưởi này rồi cho nó một trận!”

Cậu ba Lâm nói lời tàn nhẫn.



Đám cấp dưới đi theo sau cậu ba Lâm đều lộ ra nụ cười hưng phấn, cả đám xoa tay đi đến chỗ Lý Phàm. . Kiếm Hiệp Hay

Tần Kế Nghiệp cắn chặt răng, tiến lên hai bước chăn cản đám cấp dưới của cậu ba Lâm.

“Muốn ra tay với anh Lý thì phải bước qua xác tao trước.”

Tần Kế Nghiệp nói xong, lập tức bày ra tư thế nghênh chiến.

“Đậu xanh, lời cầu ngu ngốc như thế mà cũng có thể nói ra được, thế mà lại yêu cầu chúng tao bước qua xác mà, vậy chúng tao cũng không cần khách khí.”

“Nếu mày muốn chết thì ông nội mày sẽ chiều mày, hôm nay tuyệt đối sẽ tiễn mày về chầu trời, sau đó lấy thi thể của mày chà đạp thành bùn.”

“Đến đây đi!”

Tần Kế Nghiệp chợt quát một tiếng rồi lao lên, xuất ra tư thế liều mạng đánh về phía hai người này.

Hai người đứng ngay trước mặt Tần Kế Nghiệp cho nên không kịp đề phòng, cả hai đều ôm đầu ngã xuống đất, nhưng mà đám người xung quanh lại nhanh chóng phản ứng, cả đám lao về phía Tần Kế Nghiệp.

Hai đấm khó địch lại bốn tay, Tần Kế Nghiệp nhanh chóng rơi vào thế yếu, dần dần chỉ có thể bị động nhận đòn.

Cố Họa Y nhìn không đành lòng lắm, thấp giọng nói: “Anh không định giúp anh ta ạ?”

“Đây là biểu quyết do chính anh ta lựa chọn, anh phải cho anh ta cơ hội biểu diễn, nếu không anh ta sẽ khó chịu.”

Lý Phàm thản nhiên nói.

Tần Kế Nghiệp làm như vậy quả thật là để cho Lý Phàm xem, vì để bày tỏ lòng trung thành của chính mình đối với Lý Phàm.

Cố Họa Y hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được đạo lý trong đó.

Trần Hiểu Đồng vểnh tai nghe hai người nói chuyện, trong lòng yên lặng phân tích Lý Phàm là người như thế nào.

Bác Phúc nhìn tình huống của Tần Kế Nghiệp, sau đó lắc đầu, cảm thấy Tần Kế Nghiệp không gượng được bao lâu.

Bốp!

Có người đá một chân lên lưng Tần Kế Nghiệp, Tần Kế Nghiệp lảo đảo hai cái, ngã sụp xuống đất.

Tần Kế Nghiệp gắng chống tay đứng lên, lau vết máu trên mặt rồi quát: “Đến đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.