Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 588: Gọi bát gia tới



Long Ba như bị sét đánh, cảm thấy khó chịu cả người.

“Sao có thể chưa từng tập đua xe? Nếu anh ta chưa tập bao giờ thì sao có thể thắng tôi được! Trình độ lái xe này ít cũng phải có tay đua nhà nghề dạy bảo!”

Đông Tử bất lực cười nói: “Vậy cậu tự xem thông tin về anh ta đi, anh ta chưa từng học lái xe. Hơn nữa thông tin trêи tài liệu của anh ta…nói sao nhỉ, sau khi đọc nó cậu sẽ cảm thấy rất khϊế͙p͙ sợ.”

“Tại sao lại cảm thấy khϊế͙p͙ sợ? Anh ta có thân phận và hoàn cảnh gia đình không đơn giản à? Không lẽ còn không đơn giản hơn cả tôi?”

Long Ba hỏi một lúc ba câu liền, cũng muốn hỏi cả nghi ngờ trong lòng anh ta.

Đông Tử lại nhún vai bất lực: “Cậu là cháu trai ruột của Đại long vương, đương nhiên là cậu ta không thể so thân phận và hoàn cảnh gia đình với cậu. Hơn nữa cậu ta còn ở rể, thân phận hay hoàn cảnh đều không đáng nhắc tới.”

“Vậy sao anh lại nói tôi sẽ khϊế͙p͙ sợ?”

“Vì cách đây không lâu cậu ta còn là thằng vô dụng nhất Hán Thành mà ai ai cũng biết. Nhưng bây giờ thì khác rồi, cậu ta như biến thành một người khác vậy, không còn vô dụng bỏ đi nữa mà còn rất ngạo nghễ, ngang ngược.”

“Cậu biết Trình Tư Vũ không, anh ta nói chuyện với vợ Lý Phàm thôi mà bị cậu ta đánh gãy chân vệ sĩ của anh ta. Vệ sĩ của anh ta là nhà sư ngoại tộc sống trêи cao nguyên, khá giỏi võ đấy.”

Đông Tử nói hết những chuyện liên quan đến Lý Mặc mà gã tra được gần đây, sau đó cười híp mắt nhìn Long Ba, còn vươn tay vỗ nhẹ vai anh ta.

“Người anh em, đây là một cánh cửa thép đấy. Cậu đừng nghĩ đến việc đua xe thắng cậu ta nữa, vẫn nên thẳng tay dồn cậu ta vào đường chết hay hơn.”

Đông Tử thì muốn ôm chân Đại long vương, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.

Lúc này anh ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Nếu anh ta giúp Long Ba xử lý Lý Phàm, vậy thì có thể nhờ vào anh ta ôm được đùi Đại long vương rồi.

Nhưng anh ta cũng biết, không thể đề nghị xuất trận mà phải để Long Ba chủ động cầu xin mình mới được.

Long Ba day mạnh hai bên thái dương, cảm thấy hơi khó tin về những gì mình vừa nghe được.

“Khác biệt giữa người với người lớn như vậy à? Lẽ nào anh ta có thiên phú dị bẩm? Nếu không tại sao anh ta chưa từng tập đua xe mà lại có thể thắng tôi.”

“Ôi dào, cậu Long của tôi, cậu đừng rối rắm về việc đua xe nữa, cứ giết chết cậu ta, cậu vẫn sẽ là người có kỹ thuật đua xe đứng đầu cả nước.”

Long Ba chậm rãi lắc đầu: “Không, thất bại ở đâu phải đứng dậy từ đó, đây nhất định là thử thách ông trời muốn rèn luyện tôi!

Chỉ cần tôi thắng anh ta là tôi có thể đứng trêи đỉnh cao một lần nữa!”

Đông Tử ra sức dùng hay tay che má, gã đã không biết nên nói gì mới được nữa, trơ mắt nhìn Long Ba đi vào ngõ cụt.

“Thôi được, nếu cậu đã quyết định như vậy thì tôi hết việc ở đây rồi. Vừa khéo mấy ngày này Bát gia cũng ở Hán Thành, cậu có muốn tới chào hỏi không? Nghe nói hình như Long Hậu cũng tới.”

“Long Hậu tới đây thật. Lần này tôi tới Hàn Thành vì muốn chào hỏi bà ta thay ông nội tôi, còn bên Bát long vương…Anh lấy điện thoại của tôi gọi cho ông ta, bảo ông ta tới gặp tôi.”

Long Ba rất có khí thế, rõ ràng là đời con cháu của Bát long vương mà lại bảo Bát long vương tới gặp anh ta.

Đây hẳn là do gần đây Bát long vương bị tước đi tất cả quyền lực, nếu không thì không đến mức bị Long Ba đối xử như vậy.

Người trong Long Môn đều đồn đãi Bát long vương rớt đài rồi.

Đông Tử lập tức thay đổi thái độ, hơi do dự nói: “Thế này không hay lắm đâu, dù sao ông ta cũng là bậc cha chú.”

“Bậc cha chú gì? Phượng hoàng rụng lông không bằng con gà. Bát gia của bây giờ, thảm hại chẳng đáng nhắc đến.”

Long Ba khinh thường nói.

Đông Tử cũng ngại nói thêm điều gì, gã chỉ đành phình gan cầm điện thoại của Long Ba, gọi cho Bát gia.

Đầu bên kia tiếp điện thoại rất nhanh, tiếng cười của Bát gia lập tức truyền tới: “Ha ha ha, tiểu Ba à, thằng cháu trai lớn này lại gọi cho ông, có phải nhớ Bát gia của cháu không?”

“Ờm…Bát gia, tôi là Đông Tử, bạn của cậu Long.”

“Ừ?”

Bát Gia khá ngạc nhiên, sau đó nghi ngờ hỏi: “Long Ba đâu? Sao cậu lại có điện thoại của nó?”

“Long Ba đua xe với một kẻ tên Lý Phàm, song còn bị cậu ta đánh bị thương, bây giờ đang dưỡng thương ở viện điều dưỡng ngoại ô thành phố. Cậu ấy muốn gặp ông, mời ông nhanh chóng qua đây.”

Bát gia nghe xong thì ngớ người, cảm thấy rối rắm trong lòng.

Mẹ nó đây rốt cuộc là tình huống gì?

Sao Long Ba lại có thể đua xe với Lý Phàm?

Hơn nữa anh ta còn là thằng cháu cưng của Đại long vương, giờ lại bị thiếu chủ Long Môn đánh, vừa nhìn đã biết đây là vũng nước đục sâu không thấy đáy!

Chỉ trong chớp mắt Bát gia đã giả thiết rất nhiều chuyện, đoán xem rốt cuộc Long Ba gọi ông ta qua đó có ý gì.

“Khụ khụ, Long Ba bị thương nặng không? Nó gọi tôi qua đó vì muốn nhờ tôi báo thù giúp nó?”

“Cậu Long có chuyện muốn nói với ông, cậu ấy thay mặt Đại long vương tới đây, cụ thể muốn nói gì tôi cũng không rõ lắm. Còn tình hình thương tích của cậu ấy, không nhẹ cũng không nặng, hơi nội thương một chút.”

Đông Tử cân nhắc câu từ rồi mới trả lời, định bụng lừa Bát gia tới trước.

Không thể nói thẳng là Long Ba bảo ông ta tới, nếu vậy thì có lẽ Bát gia sẽ không gây phiền phức cho Long Ba, nhưng nhất định sẽ tính món nợ này lên đầu gã.

“Tôi biết rồi, chờ lát tôi sẽ đến ngay.”

Chuyện liên quan đến Đại long vương khiến thái độ của Bát gia thay đổi rất lớn.

Đại long vương là người Bát gia không thể đắc tội, vì đó là người còn tàn nhẫn hơn cả Long Hậu.

Bây giờ Long Môn đang trong thời buổi rối ren, tuy nói là Long Hậu và Lý Phàm đấu đá lẫn nhau nhưng thực chất lại là thế kiềng ba chân.

Một phe của Long Hậu, một phe của Đại long vương và một phe của Lý Phàm. Các long vương còn lại đều là cỏ đầu tường, hoàn toàn không tỏ thái độ rõ ràng muốn đứng về phe ai.

Long Hậu cũng vì kiêng dè Đại long vương nên mới không thẳng tay giết chết Lý Phàm, bà ta chỉ tốn công dày sức muốn dùng danh nghĩa kẻ khác giết anh.

Còn Đại long vương nhìn nhận việc này ra sao, cho tới nay không một ai biết.

Rốt cuộc là ông ta ủng hộ Lý Phàm hay Long Hậu, hay là muốn tự lập.

Khoảng hơn một tiếng sau, Bát gia có mặt ở viện điều dưỡng, bước vào phòng bệnh của Long Ba.

Sau khi vào phòng, Bát gia mỉm cười đi đến bên giường bệnh, rất ân cần nói: “Tiểu Ba, cháu làm trò gì vậy mà còn để bản thân bị thương? Nếu ông nội cháu biết chuyện này sẽ xót lắm đấy.”

“Bát gia đã tới thì vết thương của cháu chỉ là chuyện nhỏ. Đông Tử, mau mang ghế tới cho Bát gia ngồi.”

Đông Tử bê ghế tới cho Bát gia ngồi, ông ta ngồi xuống hỏi: “Tiểu Ba, ông nội cháu có khỏe không? Đã gần nửa năm rồi ông chưa gặp ông nội cháu.”

“Ông nội rất khỏe mạnh, vẫn còn sức lực quản lý mọi việc. Lần này cháu đến đây chủ yếu là vì tới gặp Long Hậu thay ông nội.”

Bát gia lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Tiểu Ba, cháu còn gánh vác trách nhiệm như vậy à? Không biết ý của ông nội cháu thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.