CHƯƠNG 699: TRẬN CHIẾN CUỐI
Chu Kiên Cường vừa ra sức vặn vẹo, giãy giụa cơ thể, vừa khóc lóc cầu xin Lý Phàm tha thứ. Giây phút này Chu Kiên Cường thật sự biết sợ rồi, sợ Lý Phàm sẽ ra tay giết anh ta.
Mỗi bên chân bị gãy năm chỗ, vậy chân sẽ bị đánh đến mức độ nào chứ? Như vậy sẽ đau đớn biết bao nhiêu chứ, Chu Kiên Cường còn không dám tưởng tượng nếu thật sự bị như vậy sẽ đau đớn đến mức độ nào.
“Sai rồi? Haha, lúc này mới biết sai thì cũng quá muộn rồi, các cụ đã nói rồi, quá tam ba bận, số lần anh chọc giận tôi đã quá ba lần rồi.”
Lý Phàm lạnh lùng nhìn Chu Kiên Cường.
Chu Kiên Cường như một con gián không chịu chết, không ngừng kiếm chuyện với Lý Phàm, hôm nay không dạy dỗ anh ta một bài học, e là Chu Kiên Cường còn không biết sự ghê gớm của anh.
“Không, cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa, cho tôi cơ hội cuối cùng này, sau này chắc chắn tôi sẽ thay đổi! Chắc chắn sẽ không chọc giận cậu nữa, tôi xin thề!” Chu Kiên Cường lo sợ bất an nói.
“Hết cơ hội rồi, ra tay” Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Bịch! Rắc!
“Aa!”
Một tên bảo vệ vững cây gậy thép, đập mạnh lên bắp chân Chu Kiên Cường, khiến bắp chân Chu Kiên Cường gãy ra.
Ngay sau đó một tên bảo vệ khác cầm cây gậy thép đập xuống đùi Chu Kiên Cường. Bịch! Rắc!
“Aa! Chân của tôi! Đau chết mất, Lý Phàm, xin cậu tha cho tôi, tôi không ổn nữa rồi, đau đến mức không chịu nổi nữa rồi, đánh nữa thì tôi sẽ tàn phế mất!”
Gương mặt Chu Kiên Cường cau lại vì đau đớn, nước mắt tí tách không ngừng rơi xuống, mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân vì đau đớn, không chỉ quần áo của Chu Kiên Cường ướt đẫm mà còn có một vũng nước được tạo thành ở dưới mặt đất.
Lúc này Chu Kiên Cường vô cùng hối hận, hối hận ban nãy bản thân quá huênh hoang, chỉ là một con tép riu mà cứ phải khiêu khích trước một con rồng như Lý Phàm, lần này đã thật sự hại chết bản thân rồi. Có điều đám bảo vệ không hề dừng tay, vẫn không ngừng vung gậy lên, đập xuống chân Chu Kiên Cường.
Tiếng va chạm, tiếng xương gãy, tiếng kêu la đan xen lại với nhau như đang diễn tấu một bản hòa ca. Sau bốn lần bị đánh, Chu Kiên Cường đã đau đớn ngất đi. “Ngất rồi thì không hay đâu, đắc tội với cậu Lý, vậy thì phải bị giày vò một phen mới được!” Đội trưởng Hùng thấy Chu Kiên Cường ngất đi, bảo đàn em tạm thời dừng tay lại. Đội trưởng Hùng cầm rượu trên bàn lên, đổ ly rượu lạnh lẽo xuống mặt Chu Kiên Cường.
Chu Kiên Cường tỉnh dậy vì bị đổ rượu, mới tỉnh dậy đã cảm nhận được cơn đau đớn như xuyên tim truyền tới từ đôi chân, yếu ớt cầu xin: “Aa! Đau! Đau không chịu nổi nữa rồi, cậu Lý, không, ông nội Lý, tha cho tôi đi, sau này cậu là ông nội của tôi được rồi chứ?”
“Không được.” Lý Phàm lạnh lùng nói.
Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều quay đầu đi không nhìn vẻ thảm hại của Chu Kiên Cường, mà ngồi một góc thì thầm với nhau.
Đội trưởng Hùng bật cười, sau đó vung tay, đảm bảo vệ lại tiếp tục đập xuống chân Chu Kiên Cường. Bịch bịch bịch!
Rắc! Rắc! Rắc!
====
Cơn đau ở chân truyền tới như một cơn sóng biển mãnh liệt tấn công vào thần kinh của Chu Kiên Cường, đau đến mức Chu Kiên Cường vừa tỉnh dậy đã lại ngất đi một lần nữa.
Chu Kiên Cường ngất rồi lại bị đánh thức, tỉnh rồi lại bị đánh tiếp, mất một lúc hai chân của Chu Kiên Cường mới bị đánh gãy đủ mười chỗ.
Hai chân bị đánh gãy của Chu Kiên Cường cong thành hình chữ S, mồ hôi lạnh chảy ra tạo thành một vũng nước nhỏ.
Ánh mắt Chu Kiên Cường đờ đẫn, cơ thể run rẩy, miệng không ngừng rên rỉ đau đớn, có điều cổ họng đã bị khàn vì hét nhiều quá, nên tiếng rên rỉ Chu Kiên Cường phát ra không ai có thể hiểu được, chỉ biết cổ họng anh ta đang phát ra âm thanh khó nghe.
Mấy gái hầu rượu hóng chuyện ở bên ngoài ai nấy cũng đều sợ hãi đến trắng bệch mặt, tất cả đều dùng hai tay bịt chặt miệng, chỉ sợ sẽ phát ra một âm thanh nhỏ rồi bị trút giận lây.
Nhưng bọn họ không một ai rời đi, lúc này tâm lí của mấy gái hầu rượu e là cũng giống như tâm lí khi xem phim kinh dị, dù sợ hãi nhưng vẫn cảm thấy kích thích và muốn xem tiếp.
Quản lý đứng trong góc phòng, cơ thể cứng đờ dựa vào tường, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, nỗi sợ hãi trong lòng như những cơn sóng hết lần này đến lần khác giáng vào thần kinh anh ta.
Người trẻ tuổi này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Mà lại có thể khiến đội trưởng Hùng nghe lời răm rắp như vậy, hơn nữa đối xử với cậu ấm nhà họ Chu cũng không khách khí, đây chắc chắn là người có lai lịch rất khủng khiếp!
Nhưng ban nãy anh ta lại giúp Chu Kiên Cường đắc tội với nhân vật lớn này, lát nữa có phải anh ta cũng sẽ bị trừng phạt gì đó hay không!
Quản lý càng nghĩ càng thấy sợ hãi, cơ thể như mềm nhũn đi, cho dù có dựa vào tường cũng không thể đứng vững, chậm rãi dựa vào bức tường trượt xuống mặt đất.
Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng nhìn sắc mặt u ám lạnh lẽo của Lý Phàm, đều cảm thấy cảm xúc của Lý Phàm không ổn, hai người đồng thời xoa lưng Lý Phàm, muốn để Lý Phàm bình tĩnh hơn một chút.
Đội trưởng Hùng đếm kĩ những chỗ bị gãy trên hai chân Chu Kiên Cường, đứng dậy đi về phía Lý Phàm báo cáo: “Cậu Lý, hai chân mỗi bên bị đánh gãy năm chỗ, tổng cộng đã đánh gãy mười chỗ”
“Làm tốt lắm” Lý Phàm mỉm cười nói. Lý Phàm đứng dậy đi đến phía trước Chu Kiên Cường, giẫm chân lên mặt anh ta.
Hai mắt Chu Kiên Cường vốn đang đờ đẫn, nhìn thấy Lý Phàm đứng bên cạnh mình, cơ thể run rẩy mạnh mẽ, nói với giọng đã khản đặc: “Tôi sai rồi, tha cho tôi, tha cho tôi đi! Chỉ cần cậu tha cho tôi, bảo tôi làm gì cũng được, tôi sẽ làm nô bộc cho cậu, làm trâu làm ngựa cho cậu cũng được!”
Chu Kiên Cường thật sự sợ rồi, cho dù là bất cứ ai bị đánh thành như vậy e là cũng đều hối hận vì đã tới với thế giới này.
Lý Phàm giẫm mặt Chu Kiên Cường bằng đế giày: “Anh đừng sợ, chắc chắn sẽ tha cho anh một mạng, lần trước người anh mời tới đối phó tôi là Chân Trát Nam nhỉ, có phải anh rất thân với cậu ta không?”
“Quan hệ giữa tôi và cậu ta chỉ có thể xem là hơi tốt một chút tôi, không phải rất thân tôi, tôi trở về thu thập tin tức về cậu ta, bắt cậu ta cho cậu trút giận, tôi làm gián điệp có được không?”
Vì giữ mạng, vì muốn được rời đi sớm, Chu Kiên Cường đã bắt đầu bán đứng đồng đội rồi.
Lý Phàm sờ đầu Chu Kiên Cường như đang sờ một con thú cưng: “Anh cảm thấy tôi sẽ cần anh làm gián điệp sao, thật không hay, mấy ngày trước tôi đã xử lí Chân Trát Nam rồi, kết cục của cậu ta không tốt hơn anh mấy đâu.”
Sờ đầu Chu Kiên Cường xong, Lý Phàm lạnh lùng nhìn anh ta bò dưới mặt đất, thầm nghĩ cũng sắp tới lúc lấy lại Long Môn rồi, sau đó, Đại Long Vương và anh sẽ có một trận chiến cuối cùng, trận chiến cứ bắt đầu từ bây giờ thôi.
Lý Phàm đã suy tính xong, nhìn đội trưởng Hùng lạnh lùng nói: “Mấy người giám sát, để anh ta bò ra khỏi Bách Lạc Hội cho tôi.”
“Rõ thưa cậu Lý” Đội trưởng Hùng nhận lệnh, vội đáp một tiếng. Đội trưởng Hùng nhận được lời dặn dò của Lý Phàm, đi đến bên cạnh Chu Kiên Cường: “Tên họ Chu kia, mau bò đi, đừng để bọn tôi cưỡng chế”