Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 786



CHƯƠNG 786: TÔI MỜI

“Bao nhiêu tiền?” Anh Long lấy thẻ ngân hàng ra, khinh bỉ nói với Lý Phàm: “Tên nghèo, hôm nay tôi thanh toán, vì có lẽ cả đời anh cũng không trả nổi đâu.”

“Tổng cộng Ba mươi tỷ” Nhân viên phục vụ cũng chậm rãi báo giá, tính cả đống rượu được đưa lên kia.

“Cái gì, lặp lại lần nữa.” Thẻ ngân hàng trong tay anh Long rơi xuống đất, sau khi nghe thấy giá tiền, sắc mặt anh ta không khỏi biến thành màu trắng.

“Ba mươi tỷ? Đây là lợi nhuận năm năm của công ty đấy, tiền tiêu vặt của anh ta phải để dành ít nhất mười mấy năm mới đủ.

Anh ta có tính sơ qua rồi, những thứ này có đắt tiền hơn nữa cũng không thể có giá ba mươi tỷ được, anh ta nghi ngờ không biết mình có nghe lầm hay không.

Mọi người cũng ngây người, nhưng vẫn nịnh hót: “Anh Long quá hào phóng, không ngờ lại mời mọi người tận ba mươi tỷ, anh Long, anh có thiếu đàn em không?

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra trên trán anh Long, bây giờ anh ta không có đủ tiền, dù là bán xe đi cũng không đủ, hơn nữa lợi nhuận gần đây của công ty ba anh ta cũng không ra làm sao.

Nếu anh ta nói chuyện này với ba, chắc chắn ba sẽ nổi giận đoạn tuyệt quan hệ với anh ta. “Ba mươi tỷ, có nhiều quá không vậy, sao có thể nhiều như thể được” Anh Long nghi ngờ nhìn menu.

Sau khi xem menu xong, anh ta mới nhận ra đây là chuyện gì, sao lại tính tiền đống rượu được tặng kia chứ?

“Cái này… Cái này không phải được tặng à, sao còn tính tiền vậy?” Anh Long không nhịn được hỏi.

Những người khác đều bối rối, nhìn anh Long bằng ánh mắt nghi ngờ, tình hình gì vậy, sao rượu kia lại tính tiền, bọn họ còn tưởng là nể mặt anh Long nên mới tặng nữa.

“Vì anh đã đắc tội với khách quý kia, cho nên ngài Thiên tức giận, không trả tiền nữa” Nhân viên phục vụ thành thật trả lời.

“Cô đừng đùa tôi, tôi vẫn luôn ở trong phòng VIP này, làm gì đắc tội đến khách quý nào chứ? Anh Long cười khổ nói.

Trong phòng VIP này anh ta là người có thân phận nhất, sao khách quý có thể ở trong bọn họ được, dù là có cũng chỉ có Lý Phàm và Liễu Gia Lạc không hòa thuận với anh ta thôi.

Đương nhiên hai người kia đã hoàn toàn bị anh ta loại bỏ, anh ta không tin trong Lý Phàm và Liễu Gia Lạc có người có quan hệ tốt với ngài Thiên đến thế.

“Dù sao thì tôi cũng đã nhìn thấy” Nhân viên phục vụ sắc mặt không thay đổi nói.

Anh Long vô cùng sốt ruột: “Cô làm thế không phải là đang ép người khác tính tiền à, tôi không phục, tôi muốn nói với ông chủ của các người”

“Ông chủ của chúng tôi chính là ngài Thiên, anh có thể nói với ngài ấy”.

Anh Long lập tức hoảng sợ, khi nãy nghe nhân viên phục vụ nói anh ta chọc giận nhà họ Thiên, nếu anh ta thật sự nói chuyện này với Sở Trung Thiên thì không phải là tự đào mộ chôn mình à?

Anh ta có ngốc cũng sẽ không làm ra chuyện như thế, dù Sở Trung Thiên cố ý muốn trừng trị anh ta, anh ta cũng chỉ có thể chịu thua, anh ta hoàn toàn không trêu vào nổi nhân vật lớn như thế.

Đối phương giậm chân một cái ở Hán Thành thì anh ta đã chết rồi.

“Vậy vì sao khi nãy cô không nhắc nhở chúng tôi, nếu thế thì chúng tôi cũng đã không mở ra rồi” Anh Long bắt đầu thấy hối hận, không nhịn được oán trách.

“Ai bảo các người mở ra nhanh thế chứ? Anh Long lập tức cạn lời, ba mươi tỷ, bảo anh ta lấy ở đâu ra đây? “À, cô có thể cho tôi chút thời gian không, chúng tôi vẫn chưa ăn xong mà.” Anh Long ho khan một tiếng.

Nhân viên phục vụ lại quay trở về cửa một lần nữa, cầm bộ đàm trong tay, chỉ cần anh Long muốn quyt tiền, cô ta sẽ kịp thời thông báo với bảo vệ bên dưới.

Anh Long run rẩy đi về chỗ ngồi, Kiều Diễm Diễm oán trách: “Còn đợi cái gì nữa, chúng ta mau đi thôi”

Kiều Diễm Diễm cho rằng ba mươi tỷ với anh Long chỉ là con bò rụng lông, cây me rụng lá, cô ta đâu biết bây giờ trên người anh Long chỉ có mấy tỷ thôi.

“Câm miệng” Anh Long đang rất bực bội, anh ta ngẩng đầu lên: “Các vị, hôm nay tôi còn có việc, các người tự móc tiền túi ra giải quyết đi.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó, sắc mặt bọn họ đều thay đổi, đây rõ ràng là muốn bọn họ đến

gánh mà.

“Anh Long, không phải anh bảo hôm nay anh mời khách sao?” Tay sai của anh Long không nhịn được

hỏi.

Anh Long khẽ nói: “Bây giờ tôi đột nhiên không muốn mời nữa, các người cũng không muốn để tôi mời đúng không, mỗi người đưa ra một ít, gom khoảng mười lăm tỷ đi.”

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng hiểu là anh Long không có tiền. – Nhân viên phục vụ lại lên tiếng lần nữa: “Nếu trong vòng mười phút không tính tiền thì tôi sẽ gọi người”

Anh Long lau mồ hôi lạnh, anh ta cũng không muốn ăn cơm chùa ở chỗ Sở Trung Thiên, anh ta lạnh lùng quát lên: “Các người lập tức lấy tiền ra cho tôi, nếu không thì chúng ta đều xong đời đấy”

Lúc này những người khác mới nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này, miễn cưỡng đưa ra được sáu tỷ.

Anh Long vỗ trán một cái, cuối cùng nhìn về phía Lý Phàm và Liễu Gia Lạc , hừ lạnh: “Hai người các người cũng lấy ra ít nhất ba tỷ cho tôi.”

“Anh Long, không phải anh nói để anh mời à? Sao lại bảo chúng tôi đưa tiền ra rồi” Lý Phàm cười châm chọc.

Sau khi nghe thấy câu này, anh Long lập tức nổi giận.

Liễu Gia Lạc cũng hoảng hốt, bệnh của mẹ anh ta vẫn chưa chữa khỏi, bây giờ lại muốn anh ta đưa tiền, như thể chẳng phải là đang ép anh ta chết sao?

“Hừ, đừng nói ngay cả một đồng tiền anh cũng không lấy ra được nhé” Lúc này, anh Long vẫn không  quên châm chọc.

Lý Phàm đứng dậy: “Cần gì phải phiền phức thế, bữa cơm hôm nay cứ để tôi mời” “Cái gì? Anh mời?”

Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, bọn họ vô thức móc lỗ tay, cho rằng mình nghe nhầm, sau đó ai  cũng cười to như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời.

Bọn họ đều nở nụ cười khinh thường nhìn Lý Phàm, không biết anh lấy đâu ra tự tin mà muốn mời nữa? Anh Long cười muốn rơi nước mắt, khinh bỉ nói: “Anh không cần phải khoác lác, tôi còn không trả nổi ba

mươi tỷ, anh nói anh mời? Anh bán cả người đi cũng không đủ đâu”

Kiều Diễm Diễm cũng châm chọc: “Không có bản lĩnh mà chỉ biết ba hoa”

Liễu Gia Lạc không hiểu rốt cuộc Lý Phàm bị làm sao, đừng nói đầu óc thật sự có vấn đề nhé, anh ta hơi  hối hận vì đi mượn tiền của Lý Phàm.

“Anh, hay là chút tiền này anh để đi khám bệnh đi” Liễu Gia Lạc ngượng ngùng nói.

Lý Phàm không nhịn được bùng lên trán đối phương một cái, bất đắc dĩ nói: “Cậu nghĩ cái gì vậy, cậu còn không tin tôi sao?”

“Không phải tụi tôi không tin anh, trừ khi anh cho tụi tôi nhìn thấy tận mắt ấy” Anh Long ôm bụng cười to nói.

“Đúng thế, khoác lác, tôi thấy anh chỉ biết khoác lác thôi, chẳng trách thất nghiệp, vì khoác lác mà mất hết rồi” Tất cả mọi người ở đây đều bật cười.

“Cô quẹt thẻ đi” Lý Phàm đi tới trước mặt nhân viên phục vụ. “Anh Lý, ngài Thiên nói chỉ cần là anh, dù anh xài bao nhiêu tiền, chúng tôi đều sẽ tự mình chi trả” Thái

độ của nhân viên phục vụ lập tức trở nên cung kính, không dám nhận tiền, nếu cô ta nhận để ngài Thiên biết, chắc chắn cô ta sẽ bị phạt.

Đám người anh Long đều há hốc mồm, không cười được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.