Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 911



CHƯƠNG 911: CHỮ ‘CHẾT’ VIẾT NHƯ THẾ NÀO

Cậu chủ Long nhất thời bất mãn, anh ta biết Lý Phàm là tảng đá cản đường mình, cho dù thế nào, anh ta cũng phải dọn tảng đá này đi mới được.

Ông Võ khách khí nói với cậu chủ Long: “Cậu Long, làm sao đây? Ông ta không nể mặt cậu.”

“Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?” Cậu chủ Long tức giận liếc ông ta. Anh ta đâu có ngu, Hán Thành là địa bàn của Sở Trung Thiên, cho dù anh ta có ngông cuồng hơn nữa cũng không dám gây xích mích quá lớn với Sở Trung Thiên.

Ông Võ bị mắng thì cúi đầu trước mặt cậu chủ Long như một đứa trẻ, không hề có một câu oán hận nào.

“Không sao, tôi phải từ từ nắm mạng lưới quan hệ ở Hán Thành trong tay. Bây giờ chỗ Sở Trung Thiên không gấp, tôi sẽ để ông ta biết, tôi càng có tư cách để ông ta bám vào hơn Lý Phàm.” Cậu chủ Long tự phụ cười nói.

Lúc này, ông Võ lại không ngừng nịnh bợ: “Cậu chủ, vẫn là cậu nhìn xa trông rộng! Lý Phàm này không phải là tới sớm hơn cậu một chút sao, cậu ta nhất định không bằng cậu.”

Cậu chủ Long đang trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, cho rằng Lý Phàm sẽ không chịu nổi một đòn.

“Nhưng mà, tôi muốn cho người thử sự lợi hại của anh ta trước đã.” Cậu chủ Long thu lại cây quạt, lộ ra nụ cười như có như không.

Mà đằng sau anh ta, bỗng xuất hiện một nhà sư đầu trọc. Nhà sư này mặc một bộ áo cà sa giản dị, trên đầu có một vài dấu sẹo tròn. Từ sau khi trung thành với cậu chủ Long, ông ta đã hoàn toàn phá giới, dường như thứ gì cũng dính vào.

Lúc này, nhà sư đầu trọc đang ngậm một điếu thuốc thơm, hừ lạnh nói: “Thằng ranh con kia chỉ cần trúng một chiêu Nhất dương chỉ của tôi là không đứng dậy nổi rồi.”

Cậu chủ Long rất hài lòng với khí thế của ông ta. Với anh ta khí thế như vậy là chuyện tốt, nếu đối phương làm sao cũng không đồng ý thì mới là chuyện xấu.

Vì bảo vệ Hàn linh chi, Lý Phàm cất nó ở trong ngực, lại bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ sau lưng. Tiếng bước chân này rất bình ổn, nhưng lại mang theo chút tiếng gió.

Giác quan thứ sáu của Lý Phàm nói với anh, đây nhất định là kẻ địch tới gây chuyện.

Quả nhiên, khi anh quay đầu lại, anh thấy một nắm đấm với sức mạnh kinh người đánh tới. Anh ung dung tránh đi, nhưng sau đó lại bị nắm đấm điên cuồng tấn công.

Lý Phàm lui về phía sau mấy bước, không hề mảy may bị thương, khi thấy người tới là một hòa thượng, anh không khỏi cau mày. Sư thầy này tuy rằng mặc áo cà sa, nhưng lại có ý muốn giết người.

“Ông là một hòa thượng mà lại có sát khí tàn nhẫn như vậy, xem ra ông đã phá giới không ít lần rồi.” Lý Phàm lạnh nhạt nói.

Hòa thượng kia không nói lời nào lại tấn công, vừa ra chiêu vừa ra vẻ hiểu biết, nói: “Đây là tôi muốn siêu độ cho thí chủ.”

Lý Phàm liếc mắt khinh thường. Đây đâu phải là siêu độ, không phải là siêu độ vật lý sao?

Cậu chủ Long thấy Lý Phàm bị vệ sĩ hòa thượng của mình đánh lui, anh ta cười khinh thường, nói: “Thường thôi!”

Sắc mặt hòa thượng đột nhiên trở nên dữ tợn, sau đó tấn công Lý Phàm, khi ra đòn vô cùng tàn nhẫn, khiến cho người ta khó lòng đề phòng.

“Tiếp chiêu đi!” Hòa thượng cười lạnh một tiếng. Đây là tuyệt chiêu thanh danh của ông ta – Nhất dương chỉ. Chỉ một chiêu, đối phương nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ, ông ta như đã thấy được kết cục chết thảm của Lý Phàm.

Cậu chủ Long không có bất kỳ sự thương hại nào, còn ra vẻ không có gì thú vị nói: “Tôi còn tưởng rất lợi hại nữa, kết quả lại kém cỏi như vậy, thậm chí không xứng để trở thành đối thủ của tôi.”

Nhưng cảnh tượng xảy ra sau đó lại khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi. Hòa Thượng kia lại ôm lấy đầu ngón tay đau đớn của mình.

Lý Phàm vẫn giữ vẻ dửng dưng như không có chuyện gì cả, mà ngón tay anh đang kẹp lấy Nhất dương chỉ của hòa thượng.

Cậu chủ Long hoàn toàn sững sờ, anh ta dụi dụi mắt. Chuyện này không đúng! Sao hai đầu ngón tay có thể tiếp được chứ?

Cho dù là anh ta cũng phải dùng nắm đấm mới có thể đỡ được.

Chẳng lẽ nội công của Lý Phàm còn lợi hại hơn cả mình? Nghĩ tới đây, sắc mặt cậu chủ Long không khỏi sầm xuống. Nếu như vậy thì không dễ xử lý rồi.

Sắc mặt hòa thượng bỗng chốc thay đổi, vì hoàn thành nhiệm vụ, ông ta lại liều mạng tấn công. Mỗi một chiêu đánh ra đều vô cùng tàn nhẫn, tựa như chiêu nào cũng nhằm vào chỗ hiểm.

Lý Phàm híp mắt nói: “Ông là hòa thượng mà cái gì cũng phạm phải, nếu đã như vậy, tôi sẽ thay Phương trượng dạy dỗ ông.”

Lần này Lý Phàm không nể tình nữa, tung một cước đá thẳng lên người hòa thượng. Hòa thượng kia đau đến mức điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, vô cùng thê thảm.

Cậu chủ Long cũng thay đổi sắc mặt, anh ta nhất thời không bình tĩnh nổi nữa. Đây là người của anh ta, Lý Phàm đánh đàn em của anh ta ngay trước mặt mọi người, vậy há chẳng phải đang tát vào mặt anh ta?

“Dừng tay!” Cậu chủ Long mặt lạnh như băng, lên tiếng ngăn cản.

Lý Phàm nhếch mép, anh còn tưởng đối phương sẽ tiếp tục trơ mắt nhìn không hề ngăn cản chứ. Hòa thượng kia vội vàng ôm lấy chân cậu chủ Long: “Cậu chủ Long, cậu nhất định phải ra tay dạy dỗ cậu ta giúp tôi!”

Khi cậu chủ Long nhìn hòa thượng kia, trong lòng anh ta vô cùng khinh bỉ, sau đó để đàn em của của mình lôi đối phương đi.

“Thì ra là chó của anh.” Lý Phàm cười khẽ.

Cậu chủ Long hừ lạnh nói: “Anh biết thì tốt. Đánh chó phải ngó mặt chủ! Tôi là chủ của nơi này, vậy mà anh còn dám tiếp tục đánh?”

Thật ra anh ta vốn muốn gây chuyện, ra oai phủ đầu với Lý Phàm, để cho Lý Phàm biết sự lợi hại của mình.

Lý Phàm biết cậu chủ Long muốn quấy rối cho nên vẫn tỏ ra vô cùng điềm nhiên.

Cậu chủ Long cười lạnh nói: “Vị trí Thiếu chủ Long Môn này của anh nên để người khác thay thế rồi. Đại Vương Long cũng đã nói ai có thể giết được anh, người đó sẽ là Thiếu chủ đời kế tiếp của Long Môn.”

“Chẳng lẽ anh không sợ Đồ Long sẽ biến thành rồng sao?” Lý Phàm cười hỏi.

Lần này cậu chủ Long bị hỏi bất ngờ, không khỏi giật mình, sau đó lập tức phản bác: “Chuyện này không thể xảy ra. Anh là quân cờ nhưng lại không nghe lời cho nên Đại Vương Long mới muốn người khác thay thế anh, tôi đây cư xử khéo léo hơn anh nhiều.”

Lý Phàm chợt nở nụ cười, anh còn tưởng đối phương có chỉ số thông minh rất cao, bây giờ xem ra cũng chẳng cao đến đâu, bị người ta bán còn ở đây đếm tiền giúp người ta.

Sắc mặt cậu chủ Long bỗng lạnh như băng, anh ta khẽ cười nói: “Tôi nghe nói nội công của anh không tệ, cho nên cố ý đến thử xem rốt cuộc lợi hại đến nhường nào. Nếu anh có bản lĩnh, vậy đấu với tôi một trận đi.”

Lý Phàm hơi sửng sốt, cảm thấy hơi nhàm chán. Bây giờ anh chỉ muốn trở về, giao Hàn linh chi cho ông cụ Cố mà thôi. Anh quay người bước đi, nhưng ở trong mắt cậu chủ Long, anh ta lại cho rằng Lý Phàm đang sợ hãi.

“Xem ra anh sợ rồi.” Cậu chủ Long lên tiếng chế nhạo. Thấy Lý Phàm không phản ứng lại, anh ta càng thêm không chút kiêng dè nói với Lý Phàm: “Anh muốn đi sao? Được thôi, chui qua háng tôi đã, tôi sẽ để cho anh đi, thế nào?”

Lý Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sát khí, lúc này mới khí thế ngất trời nói: “Anh biết chữ ‘Chết’ viết như thế nào không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.