Thiếu Chủ Hắc Đạo

Chương 17



Không biết qua bao lâu, Viêm Nương rốt cuộc cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng, ánh mặt trời đang xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, bắn nghiêng vào trong phòng, cô mơ mơ màng màng mà ngồi dậy, đồng thời vì đau nhức trên người mình mà cảm thấy khó hiểu, rồi sau đó cô bị cảnh tượng xa lạ ở trước mắt làm cho kinh hãi đến ngây ngẩn cả người, nơi này không phải phòng khách sạn của cô, cô vội vã nhìn chung quanh, phát hiện quanh mình ngoại xa lạ vẫn là xa lạ, rồi sau đó cô lại phát hiện áo ngủ mình mặc trên người cũng không phải áo ngủ ban đầu của cô, mà là một cái áo sơ mi to lớn cho nam dùng, lúc này cô mới nhớ tới tất cả xảy ra đêm qua, Hoắc Đông Lưu tới phòng cô, lại còn chiếm đoạt cô, sau đó cô vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, không biết vì sao sau khi mình tỉnh lại thì lại ở chỗ này, cô hoàn toàn không hiểu là xảy ra chuyện gì.

Đây là một gian phòng rất nam tính, trang trí trong phòng đầy hương vị nam tính, có vẻ chủ nhân của gian phòng này có cá tính rõ ràng.

Cô còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ thì cửa phòng bị người ta mở ra.

Cô kéo chăn lên che mình theo trực giác; cô đề phòng mà nhìn chằm chằm vào cửa phòng, làm thế nào cũng không nghĩ tới, người tiến vào lại là anh ta.

Hoắc Đông Lưu!

"Tỉnh rồi sao?"

"Đây là đâu?"

Hoắc Đông Lưu nhìn thấy phòng bị trong mắt cô ấy, trên mặt hiện lên nụ cười, "Em nói đi?"

Viêm Nương thấy vẻ mặt anh ta bình tĩnh, cô tức giận mà cầm lấy một cái gối đầu ném tới phía anh ta, đồng thời định đứng dậy rời khỏi căn phòng này, cô không còn băn khoăn chỉ có một cái áo sơ mi dài đến gối trên người mình nữa, nhớ tới chuyện Hoắc Đông Lưu đã làm với mình, cô căn bản không còn bình tĩnh nữa.

Hoắc Đông Lưu tránh được gối đầu bay tới phía anh, đồng thời trước lúc cô ấy muốn đứng dậy đi xuống giường, thì nhanh chóng đi tới trước mặt cô ấy, kéo cô ấy vào trong ngực, đồng thời không để cho cô ấy có cơ hội phản kháng và áp chế cô ấy ở trên đùi mình.

"Hoắc Đông Lưu, lập tức buông tôi ra!" Viêm Nương phát hiện tức giận của mình bị anh ta hạn chế lần nữa, cô tức giận mà đánh anh ta. Nhớ tới sự trong sạch của mình cứ như vậy bị hủy ở trên tay anh ta, cô càng tức giận hơn và tăng thêm sức lực.

Hoắc Đông Lưu thờ ơ với quả đấm rơi lên trên người, nhìn bộ dáng cô ấy lúc này khêu gợi, anh thõa mãn mà ôm chặt cô ấy một chút.

"Còn đau không?"

Kích tình đêm qua sau khi kết thúc, Viêm Nương vẫn khóc không ngừng, hơn nữa mấy lần cố gắng giẫy khỏi ngực của anh, rồi sau đó có lẽ là cô ấy mệt mỏi, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi, cũng may mắn là như vậy, nên anh mới dễ dàng mang cô ấy về.

"Không cần anh lo!"

Câu hỏi đột nhiên của anh ta, khiến Viêm Nương khó chịu lại không vui nên xoay đầu đi, đôi tay vẫn cố ý chống ở trước ngực anh ta, kiên trì giữ một khoảng cách với anh ta.

"Anh nên phụ trách, không phải sao?" Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đỏ bừng, Hoắc Đông Lưu xúc động mà hôn lên tóc của cô ấy, đáy lòng tràn đầy cảm xúc vừa yêu vừa thương.

"Không cho phép nhắc lại sự kiện đó!"

Nếu cô không thể thay đổi chuyện đã xảy ra, như vậy thì tùy nó đi, cô không phải loại phụ nữ không rộng rãi, cho nên, cô cũng không cần anh ta phụ trách.

Hoắc Đông Lưu nâng cằm của cô lên, muốn nhìn rõ vẻ mặt cô lúc này.

Viêm Nương lại cố ý tránh cái nhìn chăm chú của anh ta, làm thế nào cũng không chịu nhìn thẳng vào anh ta, cô muốn bảo vệ mình, không muốn anh ta biết nội tâm yếu ớt của cô.

Hoắc Đông Lưu không để ý đến thái độ kháng cự của cô ấy, chỉ nhìn chằm chằm vào im lặng của cô ấy, giống như luôn nhìn cô ấy không đủ.

"Tôi muốn đi."

Cô mặc kệ nơi này là nơi nào, cô chính là không muốn có bất kỳ liên quan nào với anh ta, vì thế cô dùng sức giãy dụa, muốn rời khỏi ngực của anh ta.

"Không được, em không được đi."

"Tại sao?"

Cô trợn tròn mắt nhìn anh ta, cảm thấy không hiểu lời nói của anh ta, cô là tự do, ai cũng không thể ngăn cô lại.

"Em có biết nơi này là đâu không?" Hoắc Đông Lưu xoay người nhìn gian phòng một chút, sau đó nhìn cô cười cười, trong mắt có tình cảm dịu dàng.

Viêm Nương cố ý làm cho mình không để ý tới tình ý trong mắt của anh ta, bởi vì cô sợ mình sẽ lâm vào.

"Tôi không muốn biết." Nơi này không phải là nơi cô ở lâu, cô biết cũng không có ý nghĩa.

Hoắc Đông Lưu thấy cô ấy quay đầu đi, nhẹ nhàng đưa tay xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, "Đây là nhà anh."

Đúng vậy, nơi này là Hoắc gia, mà cô ấy là người phụ nữ duy nhất đi vào phòng của anh, cũng là người phụ nữ duy nhất có quyền tự do ra vào.

"Cái gì?"

Anh ta đang nói gì, nhà anh ta? Tại sao anh ta dẫn cô tới nơi này.

"Trừ phi anh nguyện ý để cho cô đi, nếu không em không tìm thấy lối ra Hoắc gia."

Dĩ nhiên cô ấy cũng đừng nghĩ sẽ gặp bất kỳ đàn ông nào, đây chính là mục đích của anh, cô ấy chỉ có thể thuộc về anh, anh muốn độc chiếm thì anh chỉ có thể làm như vậy.

"Anh điên rồi!"

Viêm Nương cũng nhịn không được nữa mà giãy giụa điên cuồng, làm thế nào cô cũng không nghĩ tới, Hoắc Đông Lưu lại dẫn cô về Hoắc gia, điều này đại biểu cho cái gì? Anh ta thật là quá đáng!

"Có lẽ vậy."

Vì cô ấy, anh có thể buông tha quyền thừa kế; vì cô ấy, anh có thể không tiếc làm cương, trở mặt với cha; vì cô ấy, anh có thể rời khỏi Hoắc gia, chỉ vì muốn giữ cô ấy ở bên người.

"Hoắc Đông Lưu, tôi muốn rời khỏi nơi này lập tức, anh không thể giữ tôi lại như vậy được." Nếu như Viêm Giản vẫn không liên lạc được với cô, hậu quả kia có thể dễ dàng nghĩ ra được.

"Anh nói rồi, em phải ở lại chỗ này."

Mấy ngày nữa chính là lễ lớn mỗi năm một lần của Hoắc gia, anh định khiến cho tất cả mọi người biết cô ấy, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của cô ấy với anh, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh muốn mang cô ấy về nhà.

"Tôi không muốn!"

Nhưng Hoắc Đông Lưu căn bản không nghe kháng nghị của cô ấy, anh cố định khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, ngang ngược mà hôn lên môi của cô ấy, muốn cô ấy không thể giãy giụa, cự tuyệt, mùi vị của cô ấy ngọt ngào như thế, khiến anh không thể khống chế được mà kích động muốn cô ấy lần nữa.

"Ưmh. . . . . . Không muốn!"

Cô chống cự lần nữa, thật vất vả mới tránh được môi của anh ta, cô không suy nghĩ nhiều mà vung tay tới gò má của anh ta, ở nơi đó để lại dấu bàn tay.

"Hình như em có thói xấu ra tay đánh người."

Hoắc Đông Lưu khẽ vuốt ve gò má của mình, trong mắt có tia sáng nguy hiểm, ánh mắt anh chuyển lạnh khiến Viêm Nương không tự chủ mà tránh cái nhìn chăm chú của anh.

Thấy cô ấy quật cường như vậy, Hoắc Đông Lưu lần nữa xoay mặt của cô ấy qua, trước khi cô ấy mở miệng, thì rất thô bạo mà hôn cô ấy, che lại tất cả kháng nghị cùng bất mãn của cô ấy, tay còn lại anh lớn mật muốn xoa bắp đùi của cô ấy, xúc cảm trơn láng nơi đó khiến anh không muốn dừng tay.

Cho đến khi anh kết thúc nụ hôn này, Viêm Nương mới thở hổn hển không ngừng, "Tôi nhất định phải rời khỏi nơi này, anh lập tức để cho tôi đi!"

"Không được."

Không có sự đồng ý của anh, thì cô ấy không thể rời đi, huống chi người của anh tùy thời đều đi theo cô ấy, cho nên để cho cô ấy đi lại ở chung quanh nhà, anh cũng không lo lắng.

"Hoắc Đông Lưu, anh không sợ sẽ có người phát hiện tôi mất tích sao?" Nếu như Viêm Giản không tìm được cô, nhất định sẽ cho người của "Viêm phái" điều tra, đến lúc đó sẽ làm cho vấn đề phức tạp hơn.

Hoắc Đông Lưu chỉ lắc đầu một cái, rồi sau đó nhẹ nhàng thả cô lên trên giường, mình cũng nằm xuống giường, “Anh không quan tâm." Anh quan tâm chỉ có cô ấy, trừ cái này ra cái gì anh cũng không để ý.

"Anh. . . . . ." Cô bị anh ta kéo.

"Đừng nói chuyện, ngoan ngoãn ngủ tiếp đi."

Hoắc Đông Lưu ôm cô rồi hai mắt nhắm nghiền, anh chưa từng được nghỉ ngơi thật tốt, trừ yêu cầu xử lý chuyện của công ty, còn phải đối mặt với gia tộc, còn phải khắc chế nhớ nhung của mình với cô ấy, mà bây giờ, thật vất vả cô ấy đã ở trong lòng mình rồi, yên tâm đột nhiên tới làm cho anh phát giác mình thật sự mệt mỏi.

"Hoắc Đông Lưu!"

Viêm Nương một chút cũng không muốn vì anh ta mà miễn cưỡng mình, cô lại giãy giụa, nhưng Hoắc Đông Lưu đã ôm chặt cô vào trong ngực, tầm mắt hừng hực của anh ta làm cho cô an tĩnh, lại không dám tùy ý lộn xộn nữa, bởi vì cô hiểu ánh mắt của anh ta đại biểu ý nghĩa gì.

"Ngủ, nếu không anh có thể làm việc khác đó."

Anh ta đang uy hiếp cô, và xác thực đã có tác dụng, Viêm Nương cảm thấy dục vọng của anh ta, cho nên cô vội vàng an tĩnh không lên tiếng nữa, ngay cả động tác giãy giụa cũng dừng lại.

Nhìn thấy phản ứng của cô ấy, Hoắc Đông Lưu hôn một cái ở trên chóp mũi cô ấy, rồi sau đó đổi tư thế thoải mái hơn ôm cô ấy, muốn cô ấy đừng tránh né mà dựa sát vào anh hơn.

Tiếng tim đập của anh ta đang ở bên tai co, mà lồng ngực to lớn của anh ta trở thành gối đầu của cô, cô phát hiện mình ở trước mặt anh ta lại nhỏ nhắn như thế.

Có lẽ cô cũng mệt mỏi, nên không lâu sau đó, cô cũng buồn ngủ theo, hơn nữa còn bất giác hướng tới gần anh ta, phản ứng như thế từ đầu có vẻ là tâm ý thật sự của cô. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.