"Bạn gái?" Chân mày sắc bén của Ám Dạ Lệ hơi hơi dương lên, mang theo vài phần nghi ngờ.
"Nghe nói gần đây Tuyệt thiếu rất cưng chiều đồ chơi."
"Được, đã biết!" Trong giọng nói nhàn nhạt không hiện lên một chút cảm xúc, đáy lòng sâu không lường được của hắn làm người ta sợ hãi.
Cúp điện thoại, Ám Dạ Lệ đưa mắt nhìn ra bầu trời ngoài xa, ánh trăng nhạt nhẽo theo gió mát trong suốt, chiếu vào đôi mắt thâm thúy không đáy của hắn, lộ ra ánh sáng tùy tiện quỷ dị, môi mỏng hé mở, "Dường như trò chơi mới bắt đầu. . . . . ."
*******************************************
Chiếc xe màu bạc chạy vút trên đường lớn, vượt qua mấy chiếc xe, thân xe phát ra ánh sáng màu bạc rực rỡ, khiến cho tài xế lái xe xung quanh cũng nhịn không được nghiêng đầu.
Thương hiệu xe nữ thần Rolls-Royce, dung hợp giữa phong cách cổ điển tao nhã, và đường cong tươi đẹp thời thượng.
Bên trong xe một mảnh yên lặng.
Vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt ngưng trọng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mờ mịt nhìn lướt qua dãy đường hoa bên đường .
Nguyệt Tiêm Ảnh mặc lễ phục dạ hội mỏng như vậy cảm thấy cả người không được tự nhiên, thường kéo bên này một chút, kéo bên kia một chút, nhăn nhăn nhó nhó, tức giận bĩu môi.
"Sao? Em không đồng ý theo tôi tham gia tiệc tối?" Giữa trán Ám Dạ Tuyệt lộ ra nhàn nhạt không vui.
Nguyệt Tiêm Ảnh chỉ chỉ quần áo trên người mình, "Chẵng lẽ anh không cảm thấy bộ quần áo này quá thiếu vải sao, quá sát người sao?" Làm cho bây giờ Nguyệt Tiêm Ảnh đứng ngồi không yên, rất sợ không để ý một chút liền lộ sạch.
"Bộ quần áo này làm theo số đo của em, làm sao có thể không vừa người."
"Làm sao anh có số đo của tôi?"
Ám Dạ Tuyệt thở dài một tiếng, "Mỗi đêm đều ôm em, ngay cả cái này tôi cũng không biết sao?"
Hắn luôn luôn thích trêu chọc cô, nói những lời này bên miệng, Nguyệt Tiêm Ảnh xấu hổ đến khuôn trắng nõn nổi lên hai mảnh đỏ ửng. Buồn bực nhẹ giọng mắng: "Đàn ông không ai tốt! Đều là quỷ háo sắc."
Nhìn thấy khuôn mặt xinh tươi của cô, dáng người uyển chuyển có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn ngoài Liễu Hạ Huệ thì chỉ có một khả năng, chính là hắn thích đàn ông.
"Tới đây!"
Nguyệt Tiêm Ảnh ngược lại dịch qua bên kia, cảnh giác hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Ám Dạ Tuyệt lấy ra một cái hộp gấm bọc nhung màu tím từ trong túi, mở ra, bên trong lóe sáng ánh sáng vòng cổ kim cương.
"Đây là. . . . . ."
"Đạo cụ!" Ám Dạ Tuyệt kéo cô qua, giúp cô đeo vòng cổ, tay chạm vào gáy cổ gốm sứ trơn bóng mềm mại của cô, hận không thể lập tức hôn một cái, nhưng là ý chí của hắn rất tốt, tuyệt đối không cho phép mình làm ra chuyển thiếu suy nghĩ như vậy.
"Nếu đêm nay em biểu hiện tốt, cái này chính là của em."
"Thì ra vẫn có điều kiện ." Nguyệt Tiêm Ảnh có thể cảm giác được tối nay Ám Dạ Tuyệt khác thường, tuy hắn đang cố gắng che dấu.
***************************
Vừa thấy xe tới, nhân viên bảo vệ nhanh chóng đè một nút áo xuống, mở cửa lớn ra, chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chạy vào biệt thự.
Lúc này xe dừng ở bãi đổ xe, Ferrari số lượng, Benz Lamborghini, Bugatti Veyron. . . . . . Làm loạn ánh mắt người ta, có thể tưởng tượng những người tham dự tiệc tối này có thân phận địa vị thế nào.
Người ở bãi đổ xe mặc áo trắng sạch sẽ tiến lên mở cửa xe giúp họ.
Nguyệt Tiêm Ảnh vừa đi tới đã bị ngọn đèn sáng lạng làm cho chấn động.
Ngàn vạn ngọn đèn chiếu sáng mỗi một góc trong vườn hoa, giống như ban ngày. Ngọn đèn mờ mờ biến hóa tô thêm màu sắc,như nước xanh yên tĩnh, màu tím lãng mạn mê ly , ánh sáng màu bạc loá mắt . . . . .
"Thật đẹp . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh quên mất sự tồn tại của Ám Dạ Tuyệt, trái lại tự đi nhanh đi về phía trước.
"Trở lại cho tôi!" Cô vừa mới bước ra hai bước, đã bị Ám Dạ Tuyệt kéo trở về.
Cô nhanh chóng quấn chặt áo choàng, hai tay gắt gao nắm lấy cổ áo, "Anh có biết, bây giờ sắp mùa đông, rất lạnh hay không."
"Cởi nhanh!" Ám Dạ Tuyệt không có cái thời gian ở đây nói chuyện tào lao với cô, một tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, một tay kéo áo choàng của cô xuống.
"Anh. . . . . . Anh động tay động chân, tôi liền kêu to vô lễ. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh uy hiếp hắn.
Ám Dạ Tuyệt đem cởi áo khoác ra trực tiếp ném cho người ở bãi đổ xe, ôm vào cô vào trong lòng, kề sát bên tai cô nói: "Sau khi vào, toàn bộ mọi chuyện đều nghe tôi , nếu không lỡ trốn không thoát, đừng trách tôi."
Nguyệt Tiêm Ảnh hơi sững sờ, "Cái gì?" Thì ra hắn đưa cô tới chính là Hồng Môn Yến, người này thật sự là quá xấu xa, mỗi lần có nhiệm vụ nguy hiểm đều đã đưa cô đi, lần trước ở sòng bạc cũng vậy, lần này cũng vậy. Sắp chết cũng cần phải kéo một cái đệm lưng , thật là bi thương, cô lại trở thành cái đệm lưng kia.
Gió đêm cuối thu cuốn sạch hơi lạnh, lạnh đến thấu xương.
Nguyệt Tiêm Ảnh lạnh run một cái, Ám Dạ Tuyệt lập tức ôm cô vào trong ngực, bàn tay ấm áp cầm lấy cánh tay mãnh khảnh lạnh lẽo.
Tiếng nhạc du dương như nước chảy núi cao, chảy theo dòng vào mỗi một góc trong vườn hoa.
Ngọn đèn nhỏ vụn chiếu trên mặt hồ, gió thu từ từ thổi qua, vén lên gợn sóng trong hồ, ánh sáng bị đánh tan, hóa thành một ngôi sao trong hồ.
Ăn uống linh đình, hình ảnh chuyện trò vui vẻ. Đây là biểu tượng hài hòa, một phần tốt đẹp đang ẩn hiện trong bóng tối rộn rạo.
Lúc Ám Dạ Tuyệt ôm Nguyệt Tiêm Ảnh lên sân khấu, một đôi người đẹp mặc quần áo màu đen lập tức hấp dẫn ánh mắt.
Cô gái tóc đen tuyền bới lên đơn giản, buộc ở một bên, được một cái kẹp tóc hình bươm buớm cố định, giữa hàm xúc uyển chuyển cổ điển không thiếu đáng yêu hoạt bát. Không có sợi tóc che, lộ ra cổ gáy gốm sứ trơn bóng, còn có ngọc thạch trước ngực, phía sau lưng lộ ra, đường cong mềm dịu, da thịt vô cùng mịn màng. Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, thật giống như một búp bê gốm sứ trên trời tạo thành, đẹp đến không chân thực như thế.
Bộ quần áo tơ lụa đen càng làm nổi bật làn da trắng sáng của cô, cô thật giống như một đóa tường vi màu trắng nở rộ ban đêm, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp rực rỡ lộng lẫy nhưng không xôn xao, thu lại bên trong một phần.
Tươi đẹp yêu dã —— trong sáng tươi mát.
Lộng lẫy —— hàm súc.
Có lẽ chính là phần mâu thuẫn này, càng khiến cho sức quyến rũ người đẹp lóa mắt, làm cho người ta thán phục, không thể di chuyển ánh mắt đi được.