Tay trắng mảnh khảnh, bộ ngực cao ngất đầy đặn, vòng eo nhỏ không đầy nắm tay, còn có đôi chân thon dài nhỏ nhắn mềm mại. . . . . . Những nguyên tố này tạo thành dáng người đầy khiêu khích của cô.
Ánh mắt tiểu Trần hơi hơi nheo lại, hắn ta đã cùng hợp tác với nhiều nữ chính như vậy, cũng không có cảm giác nồng đậm hơn như cô gái trước mắt này, chỉ là nhìn, mà bụng dưới của hắn ta liền bắt đầu căng lên.
Không được! Hắn ta không thể đợi thêm nữa rồi.
Tắt vòi sen, hắn ta khom lưng ôm ngang cả người của Nguyệt Tiêm Ảnh đi ra ngoài, đặt trên giường hình tròn màu đỏ tươi.
Đứng dậy nói với đạo diễn , "Bây giờ có thể quay rồi!"
Vừa nghe, người ở hiện trường lập tức thu bài, đè đầu thuốc lá xuống, bắt đầu bận rộn.
"Soàn soạt ——" Kéo bức màn lên, trong phòng liền u ám , mấy chén ngọn đèn màu da cam tản ra không khí mờ ám.
Nhân viên đạo cụ để cánh hoa hồng lên trên giường đỏ tươi.
Sau khi chuẩn bị công cụ xong, đạo diễn ra lệnh một tiếng, người xung quanh ngừng hô hấp nhìn chằm chằm màn hình ——
Trên người người đàn ông là chiếc áo sơ mi trắng, có thể nhìn xuyên thấu thấy đường cong thân thể cường tráng bên trong. Ánh mắt đen hoa đào của hắn ta nhuộm chút mờ ám, ánh mắt rơi vào trên người cô gái trên giường kia.
Hắn ta không nhanh không chậm cởi bỏ từng chiếc cúc áo, cởi áo sơ mi ra, lộ ra vai rộng, eo hẹp, phía sau lưngi màn ảnh, vừa lúc vẽ nên màu da khỏe mạnh sáng bóng .
Tiếng động nhỏ đụng chạm kim loại vang lên, hắn ta cởi dây nịt ra, cởi quần dài, lộ ra quần lót màu đen bao chặt ở trên người.
Một chân cường tráng bước dài ra, trèo lên trên giường, ôm cô gái trên giường vào trong lòng, vùi đầu vào giữa cổ của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cổ cô.
Khuôn mặt Nguyệt Tiêm Ảnh đỏ hồng khó chịu ngửa đầu ngâm khẽ ra tiếng, "Ừm. . . . . ."
Tiếng rên mềm mại đáng yêu giống như loại thuốc kích thích tình dục, làm cho tay của người đàn ông kia không tự chủ được mà kéo quần áo cô cao hơn, dò xét vào nơi đầy đặn mềm mại. . . . .
Đang lúc mọi người nín thở tập trung tinh thân nhìn hình ảnh xinh đẹp có một trên đó, bỗng dưng, "Thình thịch" một tiếng vang kinh động, sau đó, mấy chục người mặc áo đen xông vào.
"Các người là ai, sao có thể tùy tiện xông vào. . . . . ." Đạo diễn chi chi ô ô nói, lão Cát đã rời khỏi, bây giờ ở đây chỉ có thể do ông ta đứng ra nói chuyện.
Tiểu Trần bị tình huống này làm hoảng sợ, lần đầu tiên gặp được loại tình huống này trong lúc quay phim, hắn ta dừng tất cả động tác, vẫn duy trì tư thế như vậy.
Mấy chục người đàn ông áo đen đứng thẳng hai bên, giữa lúc yên tĩnh một người đàn có khuôn mặt âm trầm chậm rãi đi vào.
Một đôi mắt nâu sắc lạnh, tối tăm như ngoài khói mù ngày mưa ngoài cửa sổ. Hình dáng khuôn mặt giống như băng khắc, vô tình kéo ra khoảng cách giữa hắn và người khác, môi mỏng khẽ nhếch, nhưng lại nói ra sự vô tình và lạnh lùng của hắn. Thân hình người đàn ông cao lớn ngay thẳng, toàn thân mặc bộ âu phục màu đen, tôn lên khí thế cao quý của hắn, đồng thời hơi thở của hắn cũng giống như Satan đến từ địa ngục.
Khí thế như vậy, làm cho đám người này câm như hến, thở cũng không dám thở mạnh.
Đôi mắt báo hoang hung tàn đảo quanh, ánh mắt lập tức rơi Nguyệt Tiêm Ảnh nằm trên giường tròn màu đỏ tươi, nhìn sau lưng cô có người đàn ông đang ôm chặt cô.
"Muốn chết" Rống một tiếng, trong mắt hắn luồn lên ngọn lửa. Hắn đi nhanh tới, "Khách khách" xương ngón tay nắm chặt quả đấm rung động, gân xanh nổi lên, xách người đàn ông kia lên liền đánh mạnh một quền.
Người đàn ông kia mất trọng tâm ngã nhào trên đất trên sàn, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, rung xuống một cái răng, máu loãng dọc theo khóe miệng chảy xuống theo dòng.
"Tay nào của mày đụng vào cô ấy?" Ám Dạ Tuyệt khom lưng, lửa trong mắt cháy mạnh bí mật mang theo mùi thuốc nổ nguy hiểm.
Người đàn ông kia hoảng sợ lắc đầu, "Tôi chỉ lấy tiền làm việc. . . . . ."
Giày da thủ công đen bóng hiện lên ánh sáng bóng loáng, Ám Dạ Tuyệt dẫm lên ngón tay phải của hắn ta, vân vê thật mạnh ——
"Khách khách. . . . . ." Tiếng xương cốt rung động cùng tiếng kêu thảm thiết .
Máu tươi nồng đậm dần dần chảy xuống từ bề mặt bàn tay người đàn ông kia, lúc Ám Dạ Tuyệt chuyển chân, ngón tay hắn ta đã vô cùng thê thảm, có thể nhìn thấy xương trắng bên trong.
Khóe miệng hắn chứa tươi cười lãnh tứ, "Đây là kết quả đụng vào người phụ nữ của tao!"
"Ừm. . . . . ." Thuốc mê đã dần dần hết tác dụng, ý thức của Nguyệt Tiêm Ảnh càng ngày càng rõ ràng, mà ngọn lửa nóng trong cơ thể này cũng dần dần thức tỉnh.
Một tiếng than nhẹ của cô gọi lý trí của Ám Dạ Tuyệt về, hắn cởi quần áo trên người ra, bao trùm toàn thân ướt đẫm, ôm ngang thân thể cô lên.
Lúc đi tới cửa, hắn ngừng một chút, "Thay tôi chuyển lời Cát Liên Quân, món nở này tôi sẽ nhớ kỹ!"
Ám Dạ Tuyệt vừa rời khỏi, mấy chục người áo đen cũng đi theo sau hắn ra ngoài.
Những người trong phòng như bị hư thoát, thở mạnh ra một hơi, hôm nay gặp được Ám Dạ Tuyệt, hung ác tàn khốc giống như trong lời đồn đại.
*****************************************
Ám Dạ Tuyệt ôm Nguyệt Tiêm Ảnh đi vào xe Lincoln dài hơn xe có rèm che.
Hắn chạm vào tay Nguyệt Tiêm Ảnh, rất lạnh. Sợ lần này cô lại bị cảm lạnh, lập tức mở máy ấm điều hòa trong xe đến số lớn nhấtthổi thổi vào tay Nguyệt Tiêm Ảnh. Hắn ôm cô vào trong lòng, hai tay gao bóp chặt.
Cho dù bây giờ cô đã an toàn trở về trong lòng hắn, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô bị người khác bắt đi, ép cô đi quay chụp AV, trong lòng vẫn còn sợ hãi. May mắn hắn đến đúng lúc, ngộ nhỡ. . . . . .Ngộ nhỡ hắn đi trễ một bước, hậu quả hắn không dám tưởng tượng, đoán chứng hắn sẽ khoét hết tròng mắt của đám người đó.
"Ừm. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh ngửi được hơi thở quen thuộc. Hơi thở này giống như ngòi nổ, nháy mắt châm ngòi lên thuốc nổ trong cơ thể Nguyệt Tiêm Ảnh. Lửa nóng và khó chịu đến từ trong cơ thể này, làm cho cô đau đớn khẽ ngâm ra tiếng.
"Tiêm Ảnh?" Ám Dạ Tuyệt thấy gò má cô đỏ hồng, hơi thở không đều, hô hấp càng ngày càng dồn dập, lại thở ra hơi thở nóng bỏng. Hắn đã nhận ra cái gì, "Bọn họ dùng thuốc với em sao?"
"Đáng chết!" Ám Dạ Tuyệt mắng một tiếng, phải biết rằng bọn họ dám can đảm dùng thuốc với Nguyệt Tiêm Ảnh, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn ho như vậy.
"Hu. . . . . . Nóng quá, nóng quá. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy thân thể của mình như bị lửa nướng, nóng đến sắp nổ tung, vung tay cởi khóa áo khoác trên người, bắt đầu đưa tay cởi bỏ áo ngủ của mình.
Ám Dạ Tuyệt lập tức bắt lấy hai tay của cô, "Nguyệt Tiêm Ảnh, chịu đựng, đây là trong xe." Giọng nói của hắn mềm mại, lần đầu tiên hắn kiên nhẫn an ủi cô như vậy.
Trong hốc mắt Nguyệt Tiêm Ảnh ửng đỏ, lóe ra nước mắt sáng trong, chu miệng lên, giống như một bé cưng chịu uất ức, "Nhưng mà. . . . . . Nóng quá, em nóng đến sắp chết rồi. . . . . ."