Thiêu Đốt Tình Yêu: Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Chương 58: Không ngại học hỏi kẻ dưới



Câu lạc bộ Hoàng Đình.

Tiếng nhạc trong veo đang chẫm rãi từ từ bay bỗng trong không khí ấm áp, bay lượn, bay lượn. . . . . .

Ám Dạ Tuyệt bày ra khuôn mặt lạnh lẽo, cứ thế tự uống rượu.

Đinh Hạo Hiên thiếu kiên nhẫn nói, "Ám Dạ Tuyệt, cậu gọi chúng mình đến sẽ không phải là nhìn cậu biểu diễn uống rượu chứ? Dù mình là một người cô đơn không có vấn đề gì. Nhưng mà Nhậm Mục Diệu còn có vợ yêu, để cậu ấy ở đây tốn thời gian với cậu sao?"

Ám Dạ Tuyệt ngẩng đầu, do dự một chút, khó khăn mở miệng ra, "Các cậu nói. . . . . ." Rất không dễ dàng nói ra được hai chữ, hắn lại không nói nổi nửa, lại dồn sức uống một ly.

"Chúng mình nói? Rốt cuộc là cậu muốn chúng mình nói gì? Áp a ấp úng cũng không giống tính cách của cậu." Đinh Hạo Hiên nói.

"Nếu, mình nói chính là nếu." Ám Dạ Tuyệt lại nhấn mạnh điều kiện một chút, "Nếu bạn gái của các cậu tức giận, phải làm như thế nào để nhận lỗi?"

Ám Dạ Tuyệt vừa nói xong, trong lòng hai người Đinh Hạo Hiên và Nhậm Mục Diệu liền hiểu mà không nói chỉ nhìn nhau cười, trực tiếp gạt bỏ điều kiện mang tính giả thiết của hắn.

"Tiểu tử, cậu rơi vào lưới tình rồi!" Nhậm Mục Diệu chế nhạo hắn, "Là thần thánh nơi nào thu phục cậu vậy?"

Mặt Ám Dạ Tuyệt bỗng ửng hồng , "Ai nói mình rơi vào lưới tình hả?"

Hắn cũng có thể có một mặt này, giống như thiếu niên ngay ngô trong mối tình đầu. Ám Dạ Tuyệt người đứng đầu hắc đạo lãnh khốc tuyệt tình tàn ác lại sẽ vì tình cảm mà xấu hổ, đỏ mặt, thật là tin tức lớn chấn động.

"Được rồi, không cần phủ nhận , đã quen cậu lâu như vậy , chúng mình còn không hiểu rõ cậu sao?" Đinh Hạo Hiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Nói đến tán gái, cậu hỏi tới mình, xem như hỏi đúng người! Phụ nữ thôi, đều là sinh vật đơn tế bào, tư tưởng siêu cấp đơn giản, chỉ cần dụ dỗ một chút, lừa gạt một chút. Lấy sức hấp dẫn của cậu, đoán chừng hai ba câu lời ngon tiếng ngọt liền làm cho phụ nữ mê muội lạc hướng, ngoan ngoãn quỳ gối dưới quần tây của cậu."

"Cậu cho là ai cũng giống cậu, vì đạt được mà nói lời buồn nôn như vậy!" Ám Dạ Tuyệt nghiêng nghiêng liếc hắn ta một cái.

"Đây là một trong những thứ cần thiết để tán gái, có hiểu hay không!"

Ám Dạ Tuyệt phát huy tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới, tiếp tục xin chỉ dạy, "Một trong những thứ tán gái, vậy không phải còn có hai chứ?"

"Hai chính là dùng tiền khiến cho phụ nữ vui, tặng chút gì đó mà bọn họ thích."

"Thứ gì đó bọn họ thích?" Ám Dạ Tuyệt chưa từng theo đuổi người khác, những người phụ nữ trước kia quay quanh hắn đều là chủ động đưa lên cửa, xong việc trực tiếp dùng tiền đuổi đi. Cho nên da mặt chỉ có thể thật dày tiếp tục xin chỉ bảo của Đinh Hạo Hiên cái tên cao thủ tình trường này.

Đinh Hạo Hiên uống một ngụm Whisky, thấm cuống họng, tiếp tục nói: "Không phải phụ nữ đều thích hoa cỏ, vàng bạc châu báu sao. . . . . ."

Ám Dạ Tuyệt không cùng "học" xong với Đinh Hạo Hiên, bỗng dưng đứng lên, cực kỳ hứng thú mà đi ra ngoài.

"Này! Mười tám chiêu tán gái của mình vẫn còn chưa dạy cho cậu." Đinh Hạo Hiên hô to với bóng lưng nhanh chóng xa dần của hắn.

"Ài ——" Nhậm Mục Diệu giống như cảm khái thắm thiết mà lắc đầu, "Mỗi người ở giữa tình yêu đều có chút không bình thường."

Đinh Hạo Hiên liếc mắt nhìn hắn ta một cái, cười đùa nói: "Không phải là cậy đang nói mình đó chứ!"

************************

Trăng sáng như lụa, sáng trong trong suốt như nước mua thu, lén lút len vào phòng bệnh.

Thoáng hiện bóng đen giữa màn đên mờ mịt——

Ánh trăng sáng như vậy chiếu lên gương mặt cô, da thịt trắng nõn giống như lớp nước trong suốt trên cánh hoa. Lông mi dài dài trên mí mắt hiện lên một bóng đen, nhíu mày lại, nhìn ra cô ngủ được không được yên ổn.

"Tuyết nhi. . . . . ." Bóng đen đứng lặng bên cạnh giường thấp giọng gọi một tiếng.

Ám Dạ Lệ không khống chế nổi chính mình, ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn ngủ không yên, liền bị kích thích đi tới bệnh viện lần nửa.

Thấy cô không có bất cứ phản ứng gì, dường như Ám Dạ Lệ có chút lớn mật , lòng bàn tay mềm nhẹ vuốt ve đôi má trắng hồng của cô. Cúi đầu, nụ hôn mềm nhẹ rơi vào bên tai của cô, "Tuyết nhi, em biết không? Anh thích em. . . . . .Từ khi bắt đầu gặp em lúc mười bảy tuổi, anh liền thích em. . . . . . Nhưng mà vì sao trong mắt em chỉ có Ám Dạ Tuyệt chứ?"

Hơi thở ấm áp rơi vào tai cô, nụ hôn mềm mại tiếp tục, từ từ lan rộng ra, trán, mí mắt, mũi. . . . . . Sau cùng chiếm lấy cánh môi của cô. Động tác của hắn lập tức nhẹ chậm chạp lại, giống như chạm vào một sợi bông, rất sợ vừa dùng sức, sau đó liền vỡ nát.

"Tuyết nhi. . . . . ."

Trong cơn ngủ mơ sâu lắng, Ám Dạ Tuyệt không ngừng gọi tên cô. Ánh mắt thâm tình như vậy, động tác mềm nhẹ như vậy, coi cô như bảo vật hiếm có.

Hương vị mềm mại thơm ngọt càng ngon ngọt hơn so với trong tưởng tượng, vốn hắn chỉ muốn lướt qua, nhưng bây giờ lý trí của hắn đã bị ăn mòn, lại không muốn buông tay ra. Hơn nửa Nguyệt Tiêm Ảnh cũng không có kháng cự nụ hôn của hắn, cô thuận theo kích thích lớn tới bóng đen tiếp tục hôn xuống.

Hắn nhanh chóng cởi áo sơ mi trên người ra, đăt thân thể mềm mại của cô dưới người, nụ hôn nóng bỏng dần dần dọc theo cái cổ gốm sứ trơn bóng. . . . . Dừng lại ở trước ngực, tràn đầy dấu hôn ngân giống như từng cái gai đâm vào mắt hắn.

Lúc hắn sững sờ——

Ánh đèn chói mắt bỗng tràn ngập mỗi một góc trong phòng.

"Bốp ——" Tiếng đồ vật mỏng manh va chạm rơi xuống sàn nhà ở trong đêm yên tĩnh như vậy, lại làm trái tim run sợ.

Ám Dạ Lệ tiếp tục duy trì động tác ban đầu, từ từ quay đầu nhìn Ám Dạ Tuyệt, đôi mắt tối đen như đêm khuya, khiêu khích nói: "Cậu không đồng ý buông tay, nhưng tôi sẽ cướp đoạt."

"Anh!" Đôi mắt đen tối lạnh lẽo của Ám Dạ Tuyệt phụt ra lửa điện, xông lên trước, kéo Ám Dạ Lệ lên, "Tôi nhiều lần nhường nhịn anh, là vì tôi còn xem anh là anh của tôi, nhưng anh muốn đùa giỡn người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhường nhịn nửa phần!" Ám Dạ Tuyệt kéo áo hắn ta, đẩy hắn ta lên vách tường.

"Ừm. . . . . ." Trong không khí đột nhiên phát ra tiếng rống giận làm Nguyệt Tiêm Ảnh giật mình, mở mắt ra, đứng dậy nhìn hai người xuất hiện ở giữa phòng bệnh, vẻ mặt kinh ngạc. Chẳng lẽ còn tiếp tục diễn trò lúc ban ngày sao? Vì sao hai người bọn họ tranh đầu đều biểu diễn trước mặt cô.

"Các người đang làm cái gì?"

"Dâm phụ em câm miệng cho tôi!" Ám Dạ Tuyệt chặn đầu một tấn công nặng nề.

Vẻ mặt Nguyệt Tiêm Ảnh liền tái mét, đôi mắt trong trẻo liền ngưng tụ một tầng hơi nước, cúi đầu không cho hắn thấy đáy mắt ướt át của cô. Lập tức thấy quần áo trên người mình rất hỗn độn, cổ áo cũng hơi mở rộng.

Thoáng chốc, trong đầu cô trống rỗng.

Ám Dạ Lệ tức giận, gạt tay đang trói buộc hắn ta của Ám Dạ Tuyệt ra, dùng sức mạnh mẽ đánh hắn một quyền, "Cậu dựa vào cái gì nói cô ấy như vậy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.