Thiêu Đốt Tình Yêu: Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Chương 61: Cục cưng đã đến



Nguyệt Tiêm Ảnh cảm giác ngũ tạng của mình đều bị lật chuyển khuấy đảo, trong bụng cuồn cuộn từng cơn . Nôn hết thức ăn chưa tiêu hóa từ trong bung ra, bắt đầu nôn dịch dạ dày.

Nguyệt Tiêm Ảnh nôn xong rồi giống như trải qua cơn bệnh nặng, toàn thân hư thoát, hai chân mềm yếu run rẩy, trước mặt bỗng tối sầm.

Thân thể mềm mại trượt xuống, Ám Dạ Lệ bên cạnh lập tức đỡ lấy cô.

****************************

Bốn người ngồi ở trên sô pha đưa mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt thật lâu, vẫn không ai dám mở miệng nói chuyện trước.

Không khí trong phòng giống như bị đóng băng, đình chỉ di động, đè nén hô hấp.

Ám Dạ Tuyệt vùi đầu vào phê duyệt tài liệu, trong mắt tối tâm ngưng tụ thành một lớp sương lạnh, đường nét trên mặt cứng ngắc giống như đao chạm khác, vô hình lan ra hơi thở lạnh lẽo làm người ta khiếp sợ, làm cho người ta không dám tới gần một bước.

Thêm một ngày không tìm thấy Nguyệt Tiêm Ảnh, tính tình Ám Dạ Tuyệt càng ngày càng nóng nảy, động một tí núi lửa liền phun trào. Đáng thương cho bốn vị thuộc hạ đắc lực của hắn, trực tiếp trở thành đối tượng trước nòng pháo của hắn.

Nhưng mà, bây giờ có tin tức của Nguyệt Tiêm Ảnh, bọn họ càng nơm nớp lo sợ hơn. Nếu trước kia là bão táp, lần này nghe được tin tức có thể là mưa đá hay không, từng viên đá băng lớn bay về phía bọn họ, kết cục chính là —— không chết cũng bị thương.

"Mấy người còn muốn đắm đuối liếc mắt đưa tình bao lâu nửa?" Đột nhiên, Ám Dạ Tuyệt mở miệng.

Còn có thể nói đùa, nói rõ tâm trạng hôm nay của hắn không tồi, bốn người không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Các cậu có chuyện gì thì mau nói, có rắm mau thả, không nói không thả liền cút cho tôi!"

Xem ra tâm trạng tốt chỉ là biểu hiện giả dối, tính cách vui buồn thất thường như vậy càng làm cho trong lòng người ta run sợ.

Ánh mắt ba người cùng nhìn Hạ Khiêm Dật, ánh mắt hắn ta u oán mà trừng mắt ba người này, oán giận mỗi lần đấu tranh anh dũng đều là hắn ta.

Hạ Khiêm Dật hít sâu một hơi, phát ra can đảm nói: "Tuyệt thiếu, chúng tôi đã tra được tung tích của Nguyệt Tiêm Ảnh rồi."

Nghe được ba chữ Nguyệt Tiêm Ảnh, Ám Dạ Tuyệt lập tức để cây viết trong tay xuống, nâng mắt, "Một tháng các cậu mới tra ra tung tích của cô ấy, có phải đã trải qua những ngày nhàn hạ, cho nên năng lực làm việc của các cậu bị yếu đi rồi không?"

"Bốp! Bốp!" Quăng hai chồng tài liệu thật dày trên bàn làm việc, "Hạn cho các cậu phải làm xong mấy vụ làm ăn này trong vòng một tuần!"

Nét mặt bốn người nặng nề, nhìn độ dày tài liệu, thầm tính ở trong lòng trong một tuần còn có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi . Tình cảm của hắn không như ý, cần phát tiết ngay, giống một người sắt không ngủ không nghỉ liều mạng làm việc, đáng thương cho bốn người bọn họ, cũng phải đi theo bỏ "ngủ" hầu vua.

"Cô ấy ở đâu?" Lúc hỏi tới Nguyệt Tiêm Ảnh, Ám Dạ Tuyệt khó có thể che dấu lửa giận trong lòng, giọng nói rõ ràng lạnh lẽo.

Vì che dấu hắn không phải là rất để ý đến người phũ nữ kia, Ám Dạ Tuyệt bưng ly cà phê lên, nhàn nhã mút nhẹ một ngụm.

"Nguyệt Tiêm Ảnh ở. . . . . ." Hạ Khiêm Dật nuốt một ngụm nước miếng, "Cô ấy ở Ưng bang."

Hai chữ Ưng bang cuối cùng nhỏ như tiếng ruồi muỗi, nhưng mà Ám Dạ Tuyệt vẫn nghe được.

"Bốp ——" Ly cà phê va chạm sàn nhà tạo ra tiếng động dữ dội, theo tiếng động là ly cà phê bể thành mảnh nhỏ, giống như trái tim của hắn lúc này.

"Ha ha. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt nhẹ cười ra tiếng, cười đến tà tứ, cười đến lãnh khốc, "Thật tốt! Thật không ngờ đôi cẩu nam nữ này lại ở cùng nhau."

"Tuyệt thiếu!" Nói Nguyệt Tiêm Ảnh như vậy làm cho lòng Hạ Khiêm Dật rất không thoải mái.

"Cô ta dám ở sau lưng tôi cùng người đàn ông khác làm loạn, tôi nhất định phải để cho cô ta trả giá thật nhiều!" Khuôn mặt cứng ngắc lạnh lẽo nghiêm nghị như đá cẩm thạch, hai tròng mắt đen che dấu băng lạnh đang nhảy động.

**************************

"Tuyết nhi, rốt cuộc cô ấy bị sao, vì sao đột nhiên lại nôn dữ dội như vậy." Ám Dạ Lệ lo lắng hỏi bác sĩ riêng.

Bác sĩ Mã lộ ý cười, "Chúc mừng Lệ đường chủ, tiểu thư đã có thai một tháng rồi."

"Ông nói cái gì? Tuyết nhi mang thai rồi sao ?" Chắc chắn tin tức này đối với Ám Dạ Lệ là một cái sét đánh kinh động, chấn động một hồi lâu hắn cũng không thể tiêu hóa được

Bác sĩ Mã gật gật đầu, "Bây giờ hơi thở của cô ấy rất không ổn định, thân thể quá mức suy yếu, nếu không tĩnh dưỡng thật tốt, tỷ lệ sinh non sẽ rất lớn."

Đôi mày đen của Ám Dạ Lệ vì lo âu mà nhíu chặt, giữa đôi mắt sâu đen là từng con sóng lớn quay cuồng, hắn hít sâu một hơi lạnh, che dấu đau đớn xuống đáy lòng, "Ông đi chuẩn bị một ít thuốc dưỡng thai, thông báo một chút mấy nữ giúp việc quan tâm chú ý đến vài việc."

Bác sĩ Mã nhận lệnh xong liền rời khỏi phòng.

Ánh mắt Ám Dạ Lệ vẫn luôn dừng trên người Nguyệt Tiêm Ảnh, thật lâu , không hề chớp mắt, đau đớn trong lòng cũng giống như ngọn lửa đang từng chút từng chút lan tỏa ra . . . . . .

Hắn ngồi ở bên giường, phủ lên bụng dưới bằng phẳng của cô, rất khó tưởng tượng bên trong đã có một cái sinh mệnh nhỏ bé. Nhưng mà, là kết tinh của người mình hận nhất và người phụ nữ mình yêu nhất, loại kết này làm sao hắn chịu nổi.

Bỗng dưng, Nguyệt Tiêm Ảnh mở mắt một cái, một đôi mắt trong suốt liền chạm vào nắt hắn, rơi vào giữa con ngươi tối đen lạnh lẽo.

Cô chậm rãi mở miệng, nói: "Có phải đứa nhỏ này tới không đúng lúc hay không?" Thì ra cô đã nghe được toàn bộ. Cô đã rất lâu không có mở miệng nói chuyện, giọng nói có vẻ mỏng manh run rẩy, dường như chỉ cần gió nhẹ nhàng thổi qua, là có thể mạnh mẽ làm tan giọng nói của cô.

Vẻ u sầu lập tức thay thế bằng mừng như điên, "Tuyết nhi, cuối cùng em cũng đồng ý mở miệng nói chuyện, em có biết hay không, bộ dáng em tự khép kín, làm cho anh rất lo lắng." Ám Dạ Lệ kích động không gắt gao ôm cô vào trong lòng.

Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn không nhúc nhích, vẫn để hắn ôm chặt . Đột nhiên hỏi: "Anh sẽ làm hại đứa nhỏ này sao?"

Nguyệt Tiêm Ảnh bây giờ, có lòng đề phòng mạnh mẽ. Một người nuôi dưỡng cô mười mấy năm cũng có thể như mọi người lừa gạt cô, như thế, trên thế giới này cô còn có thể tin tưởng ai chứ?

Ám Dạ Lệ tránh né vấn đề này, trái lại hỏi cô: "Đứa nhỏ này là của cậu ta"

Nguyệt Tiêm Ảnh nháy mắt một cái, gật gật đầu, "Anh hận Ám Dạ Tuyệt, cho nên trong lòng nhất định sẽ không dung nạp được đứa nhỏ này!" Ngón tay mảnh khảnh chỉ vào trái tim hắn, giọng điệu của cô lạnh nhạt, chắc chắn, dường như đã nhìn thấu trái tim của hắn.

"Không cần đứa nhỏ này có được hay không? Cậu ta vứt bỏ em, vì sao em còn muốn giữ lại trói buộc này chứ? Mỗi ngày em nhìn thấy đứa nhỏ này, không phải là đang nhắc nhở em, cậu ta vô tình với em sao."

Đúng vậy, trái tim đã có vết thương chồng chất, vì sao vẫn còn một lần lại một lần lăng trì cô chứ?

Nhưng mà, "Đây là một sinh mệnh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.