Ánh mặt trời buổi sáng mùa thu nhẹ nhàng nhợt nhạt, giống như sữa bò pha
loãng, mang theo một loại ý cảnh mông lung thơ mộng. Nguyệt Minh Khâu
đắm chìm giữa một đám sương mù, làn khói lờ mờ mềm mại thanh thoát trôi
nổi ở giữa không trung.
Phòng khách chính Nguyệt Minh Khâu.
Sau khi lấy đạn ra và băng bó vết thương Nguyệt Tiêm Ảnh đã được đưa tới nơi này.
Bóng dáng cao lớn lẳng lặng đứng im bên cạnh giường, hai tay Ám Dạ Tuyệt bỏ
vào túi quần, trong lòng dương dương tự đắc ( vui sướng vênh váo), sợi
tóc ướt át hơi hơi dính lại, dính lại trên trán, chứng minh hắn vừa mới
từ bên ngoài trở về.
Hắn kéo Đinh Hạo Hiên vào câu lạc bộ "Hoàng Đình" uống rượu cả đêm, thiếu
đi Nhâm Mục Diệu, tiểu tử này hiện tại có bà xã, hiện tại đang tranh
giành làm ông xã "Nhị thập tứ hiếu", nếu là anh em tốt, thì nên chấp
nhận tính cách khác thường không có nhân tính của hắn. ( Câu chuyện của
Nhâm Mục Diệu và Kiều Tâm Du [Gặp gở tổng giám đốc tuyệt tình tàn khốc] ) không hiểu sao tối hôm qua Ám Dạ Tuyệt phiền muộn không dứt, trong đầu
đều là gương mặt trắng bệch của Nguyệt Tiêm Ảnh, còn có vẻ mặt chịu đựng đau đớn. Hắn là vì lỡ tay bắn cô bị thương cho nên mới cảm thấy áy náy?
Áy náy? Hắn là ai vậy, đường đường là lão đại tổ chức "Ám", khắp nơi đều
nói hắn là người không có tình cảm "Ám La Sát" làm sao có thể có áy náy.
Hắn tự giễu , nét mặt biểu lộ một chút cười nhạt.
Đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm khuôn mặt yên tĩnh ngủ của Nguyệt Tiêm Ảnh,
khuôn mặt nhỏ xinh, ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng nõn giống như thạch hoa quả mềm mại, dường như thừa ra một lớp nước, chạm vào nhẹ nhàng có
thể bật ra nước. Bộ dáng thanh niên đẹp đẽ như vậy, tại sao trên người
hắn lại lộ ra một cổ hơi thở nữ giới mềm mại chứ?
Ánh mắt từ từ đi xuống —— dừng lại ở trên cái cổ giống như gốm sứ ——
Liền bừng tỉnh hiểu ra.
Ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi mở ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng
đại trước mắt , chớp mắt vài cái, khuôn mặt tuấn tú không có tan biến,
vậy chứng minh, là thật, không phải là ảo giác của cô.
"Tuyệt thiếu!" Nguyệt Tiêm Ảnh liền khó khăn chống đỡ ngồi dậy, chăn mềm chảy
xuống, cô lập tức kéo lại, chặt chẽ bọc lấy mình, liền lộ ra suy nghĩ,
"Tuyệt thiếu, sao anh lại tới đây?"
Ám Dạ Tuyệt toàn thân quần áo màu đen, kỷ thuật thủ công khéo tay mặc trên người hắn vừa vặn không có một nếp nhăn, ánh mắt hắn trong veo mà lạnh
lùng nhìn chằm chằm cô, khóe miệng giơ lên một tia chế giễu nhìn cô bối
rối.
"Như thế nào, trên địa bàn của tôi, tôi muốn đi đâu còn phải được cậu đồng ý sao?"
"Không, tôi không có ý này." Nguyệt Tiêm Ảnh cúi đầu.
"Cậu. . . . . . Vì sao muốn quấn chăn thật dày." Hắn tiến lên, vươn tay, muốn kéo chăn của cô xuống.
"Bốp" một tiếng, bởi vì Ám Dạ Tuyệt đột nhiên buông lỏng tay, Nguyệt Tiêm Ảnh té lăn trên sàn.
Ám Dạ Tuyệt vòng đường bên kia, "Miệng vết thương có nứt ra hay không?"
Nàng lập tức cầm chăn che kín thân thể, "Không có việc gì, một chút cũng
không có." Không có việc gì mới là lạ, cô đã cảm giác được miệng vết
thương chảy máu dính như keo.
"Để cho tôi nhìn miệng vết thương của cậu!.“ Ám Dạ tuyệt dùng giọng điệu ra lệnh nói, không cho cô bất cứ cơ hội phản đối nào.
"Tuyệt thiếu, việc này để tôi làm là được rồi." Đúng lúc Hạ Khiêm Dật cầm băng gạc thuốc mỡ xuất hiện tại cửa.
Cứu tinh đã tới rồi.
Đột nhiên Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy Hạ Khiêm Dật giống như thiên sứ toàn
thân tỏa ra ánh sáng thần thánh, "Tuyệt thiếu, để bác sĩ Hạ đổi thuốc
cho tôi. . . . . ." Cô có vẻ yên tâm.
Ám Dạ Tuyệt không nói một câu, khó chịu xoay người đi khỏi, cố ý ngừng bên cạnh Hạ Khiêm Dật một chút, ném cho hắn ánh mắt có ý vị thâm sâu.
Nhất thời, trong lòng Hạ Khiêm Dật nổi lên sợ hãi.
"Các người đều cút ngay cho tôi. . . . . . Cút qua một bên. . . . . ."
Giọng khóc khàn khàn kiệt sức vừa từ trong phòng bệnh truyền ra, lập tức nghe được âm thanh đập vỡ đồ đạc binh binh bàng bàng, phá vỡ sự yên tĩnh
buổi sáng sớm.
"Ầm!" Một cái cốc nước thủy tinh vỡ bên chân Ám Dạ Lệ, đồ đạc bể vỡ văng khắp nơi. Hắn đứng ở cửa, chân mày ngưng tụ u ám nặng nề, lạnh lùng chất vấn nói: "Sao lại thế này? ! !"
Lâm Mỹ Diễm mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, đầu tóc lộn xộn khoác
trên vai, vẻ mặt buồn khổ, hai tròng mắt bập bềnh sóng nước, nước mắt
loang lỗ trên gương mặt trắng bệch. Có vẻ rất suy sụp nhếch nhác.
"Lệ. . . . . ." Cô buông tay ra, cái gối trong tay rơi xuống mặt đất. Cô bổ
nhào vào lòng Ám Dạ Lệ, khóc nức nở nói: "Lệ. . . . . . đứa nhỏ không
còn, con của chúng ta đã không còn. . . . . ."
Ám Dạ Lệ liếc mắt một cái, y tá hiểu ý, lập tức đi ra ngoài.
Mái tóc che ngang trán, che khuất nửa bên mặt của hắn, đồng thời cũng che
dấu thâm tình trên mặt của hắn, giọng âm u lạnh lẽo hỏi: "Tôi cho phép
em có đứa bé sao?"
Lâm Mỹ Diễm hơi sững sờ, ngừng khóc, lạnh rung nói: "Lệ. . . . . . Em em là muốn cho anh một kinh ngạc, em không phải làm trái ý của anh. . . . .
." Giọng nói của cô đứt quãng không che giấu được giả dối trong lòng cô, cô trăm phương nghìn kế muốn có một đứa bé, chính là muốn củng cố địa
vị của cô trong lòng Ám Dạ Lệ.
Cô biết tình nhân Ám Dạ Lệ không phải chỉ riêng mình cô, cô phải dùng một
chút thủ đoạn mới có thể bên cạnh Ám Dạ Lệ mãi mãi. Thật không ngờ lần
này trộm gà không được còn mất nắm gạo, vốn cho rằng giết Ám Dạ Tuyệt
thành công, thêm đứa nhỏ trong bụng, cô có khả năng trở thành vợ Ám Dạ
Lệ, thật không ngờ, chẳng những không giết chết được Ám Dạ Tuyệt, còn
mất đi đứa nhỏ trong bụng cô. . . . . . Cô rất hận, rất hận. . . . . .
Ám Dạ lệ đối với than thở khóc lóc, khóc đến thê lương dịu dàng của Lâm Mỹ Diễm không lộ ra sắc mặt, trên gương mặt lãnh khốc không lộ ra bất cứ
biểu cảm gì, "Ài —— em biết , tôi không thích lừa gạt."
Lâm Mỹ Diễm nghe hiểu ý nghĩa lời nói của hắn, "Phù phù" một tiếng, quỳ gối trước mặt hắn, hai tay ôm lấy chân Ám Dạ Lệ, "Lệ, lần này là em không
đúng, lần sau em sẽ không dám nửa. . . . . ."
"Không có lần sau nửa." Khóe miệng Ám Dạ Lệ chậm rãi giơ lên, "Sau này em khó có khả năng mang thai rồi."
Lâm Mỹ Diễm liền ngẩn ra, miệng mở lớn nhưng không thể nói được tiếng nào, hai mắt dại ra.
Ám Dạ Lệ nhìn phản ứng của cô, đột nhiên nở nụ cười lãnh mị, cúi người nắm lấy cằm của cô, nâng mặt cô lên ép cô nhìn hắn, "Phụ nữ thông mình nên
hiểu cái gì có thể, cái gì không thể."
Giữa đôi mắt giống như đêm khuya hiện lên một ánh sáng sắc bén, đạp mạnh một cái vào bụng dưới Lâm Mỹ Diễm.
Lâm Mỹ Diễm ngã ở trên mặt đất, trên quần áo màu trắng hiện lên ra một vùng máu đỏ thẳm.
"Đây xem như là trừng phạt em." Nói xong, hắn liền xoay người rời khỏi.
————
Không biết làm sao Ám Dạ Tuyệt lại hăng hái như vậy, mời thuộc hạ đắc lực của hắn uống rượu, đương nhiên là vệ sĩ của Ám Dạ Tuyệt, Nguyệt Tiêm Ảnh
phải đi theo bên cạnh hắn.
Nguyệt Tiêm Ảnh không thể không bội phục y thuật của Hạ Khiêm Dật, đắp thuốc
đông y trên vết thương làm cho miệng vết thương khép lại nhanh hơn, mới
hơn mười ngày, t miệng vết thương kết vảy đã bắt đầu từ từ tróc ra, có
thể nhìn thấy làn da non mềm màu hồng.
Khách của câu lạc bộ "Hoàng Đình" đều là người có địa vị xã hội, ra vào không phải là nhân vật chính trị thì là thương nhân. Có được thẻ VIP của câu
lạc bộ "Hoàng Đình" chính là biểu tượng cho thân phận, cũng không phải
có được tài sản lớn đều có thể có, mà sẽ tiến hành suy xét đánh giá tổng hợp đối với khách.
Vị trí câu lạc bộ "Hoàng Đình" nằm ở khu vực vàng, trang hoàng lộng lẫy
chứng tỏ đây là một nơi xa xỉ, ở đây chỗ nào cũng tràn ngập không khí xa hoa đồi trụy .
Ánh sáng màu lam đẹp đẽ và tĩnh mịch chậm rãi phiêu dật, tiếng nhạc êm ái
trầm bổng thong thả bay bổng bốn phía, xoay quanh mỗi một góc. . . . . .
Mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn các loại nước hoa cùng một chỗ, trộn lẫn thành hương vị mê tình bóng đêm.
Trong một góc, ánh đèn màu lam nhàn nhạt chiếu vào trên khuôn tuấn tú lãnh
tuyệt, một tay nâng ly uống rượu, toàn thân phát ra hơi thở làm cho
người ta sợ hãi, làm cho người ta không dám tới gần, ánh mắt hung ác
lạnh lẽo của hắn trước sau vẫn nhìn chằm chằm Nguyệt Tiêm Ảnh đang bị
mọi người trút rượu ở góc khuất.
"Có thể. . . . . . Tôi thật sự không thể uống rượu. . . . . . Không thể
uống nữa. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh đẩy ly rượu mọi người đưa tới cho
cô, cô có chút khó hiểu, người trong bang này có phải từ nhỏ ngâm trong
vò rượu hay không, sao lại uống rượu giống như uống nước như vậy.
"Nguyệt Tiêm Ảnh, tới uống một chén nửa!" Lăng Phong Ngãi nâng một ly rượu đến
trước mặt cô, từ trong ánh mắt lắc lư hư ảo của hắn có thể thấy được hắn đã có vài phần men say.
"Không được, tôi không thể uống nữa. . . . . ."
Tay Lăng Phong Ngãi khoát lên trên bờ vai cô, choáng váng ngã đầu dựa vào lên vai của cô, " Uống một chén. . . . . ."
Bỗng dưng, Ám Dạ Tuyệt đứng dậy, đi tới trước mặt Nguyệt Tiêm Ảnh, trong tay cầm một ly rượu trắng uống đưa tới trước mặt cô, "Uống hết nó." Giọng
nói kiên quyết, không cho phép có bất cứ phản kháng gì.
Tiếp theo, mọi người bắt đầu ồn ào, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt mời rượu thuộc hạ.
"Đây. . . . . ." Nguyệt Tiêm Anh lộ vẻ mặt khó xử.
"Như thế nào? Không nể mặt tôi?" Ám Dạ Tuyệt lên giọng lộ ra nhàn nhạt không vui, đôi mắt sâu đen phun ra ánh sáng sắc nhọn, dường như muốn đâm
xuyên qua cô.
Kết quả Nguyệt Tiêm Ảnh cầm ly rượu trắng, hít sâu một hơi, ngửa đầu uống hết ly rượu trắng.
Rượu nồng đậm giống như lưỡi đao xẹt qua cổ họng của cô, Nguyệt Tiêm Ảnh
liền cảm giác trong bụng mình giống như có ngọn lửa lớn, bốc cháy hừng
hực .
"Khụ, khụ. . . . . ." Cô cúi người, ho khan mãnh liệt.
"Nguyệt Tiêm Ảnh, nhìn cậu xem, uống một chút rượu thì có bộ dáng như thế, thấy thế nào cũng giống một phụ nữ. . . . . ." Lăng Phong Ngãi mang theo vài phần men say nói.
Trong ánh mắt Ám Dạ Tuyệt hiện lên một tia sáng lãnh mị, môi mỏng khẽ nhúc
nhích, "Nếu như vậy, thì lột quần áo của ‘hắn’ nghiệm chứng một chút!"
Vừa nghe cái đề nghị này của Ám Dạ Tuyệt, mọi người liền đứng lên, ba người túm lấy Nguyệt Tiêm Ảnh ——
"Này! Các anh muốn làm gì. . . . . . Một đám biến thái, mau dừng tay. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh chóng chụp lấy áo mình, hùng hùng hổ hổ nói,
khóe mắt lóe ra một chút nước mặt.
“Này! Lúc nào thì Ám Dạ Tuyệt cậu lại có sở thích cổ quái này?" Một dáng
người cao to, toàn thân tản ra hơi thở đàn ông nho nhã đi tới.
Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng ra lệnh: "Dừng tay!"
Ba tên đàn ông liền buông tay, toàn thân Nguyệt Tiêm Ảnh giống như hư thoát (mất máu mất nước), vô lực té trên mặt đất.
"Đinh Hạo Hiên, không phải cậu cùng tiểu minh tinh đang quấn nhau kịch liệt
sao, sao còn có thời gian gian tới ‘Hoàng Đình’?" Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng
liếc hắn một cái.
Đinh Hạo Hiên dưới khí chất tuấn nhã che dấu một cỗ bướng bỉnh cương quyết,
hắn mang theo vài phần ý cười nhìn Ám Dạ Tuyệt, nhìn quanh bốn phía,
"Đúng rồi, con gái nuôi nhỏ bé của cậu đâu? Sao lại không có nhìn thấy
cô ấy?"
Con gái nuôi? Ám Dạ Tuyệt có một cô con gái nuôi, trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh khiếp sợ, sao cô lại không biết?
"Như thế nào? Cậu có ý với cô ấy?"
"Không dám không dám. . . . . . mình cũng không muốn để cho cậu làm mình thành ông cụ!"