Thiêu Đốt Tình Yêu: Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Chương 71: Nhiệm vụ thất bại còn thất thân



Năm năm tư trách thật sâu, ở trong lòng hắn giống như có gông xiềng nặng nề, hắn không thoát khỏi được nơi đó, mệt mỏi giữa nhà giam, luôn chịu đủ dày vò, đau đớn càng khiến cho trong lòng hắn nhớ rõ hơn, ba chữ Nguyệt Tiêm Ảnh kia như là in ấn vào ngực hắn, dấu vết khắc sâu vĩnh viễn không cách nào loại bỏ.

Lúc này, nhung nhớ nồng đậm đã hóa thành dục vọng mãnh liệt , một lần lại một lần mãnh liệt tiến lên, dường như là đang trút hết tình yêu u sầu sầu đã lâu.

Không khí trong phòng dần dần tăng lên, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rĩ mềm mại quyến rũ, cùng đan vào thành một khúc nhạc tuyệt vời.

. . . . . .

Có lẽ hắn đã làm cô mệt rồi.

Ám Dạ Tuyệt chống tay lên, nhìn đôi má ửng đỏ của cô. Toàn bộ có bao nhiêu chân thật, hắn không nỡ nhắm mắt lại, nhìn cô ngàn vạn lần cũng không đủ.

Rõ ràng hắn thấy viên đạn biến mất vào ngực cô, máu chảy ra điên cuồng. Cũng tận mắt thấy tim cô ngừng đập. . . . . . Nhưng mà, vì sao cô lại xuất hiện trước mặt hắn, là ông trời thương hại hắn, đưa cô về bên người hắn sao?

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng mềm mại rồi đến vết sẹo trên vai, đó là lần gặp mặt đầu tiên, cô vì cứu hắn mà vọt vào phòng, hắn bắn cô bị thương. Ngón tay chậm rãi dời xuống, đụng đến vết sẹo gồ ghề thứ hai, đó là hắn cứu bản thân kéo cô ra làm lá chắn. Mà vết sẹo thứ ba ở ngực, chính là cô bị tổn thương thấu tim, tự mình kết thúc. . . . . .

Ba vết sẹo này, giống như một quyển sổ ghi lại nợ mà hắn đã thiếu cô.

Giữa đôi mắt mờ mịt tối tăm hiện lên ánh sáng sâu xa, "Tiêm Ảnh, bây giờ, anh nhất định sẽ nắm chặt em, sẽ không cho em trốn khỏi anh nửa."

*****************************

Sáng sớm, từng tia nắng mặt trời xuyên qua tầng mây thật dày, chiếu vào cửa sổ.

"Ừm. . . . . ." Dạ Tường Vi lật người một cái, cảm thấy xương cốt toàn thân đều đang kêu gào, từng cơn đau nhức làm cô không cách nào ngủ được.

Chậm rãi mở to mắt, một nơi hoàn toàn xa lạ, hệ thống phong cách trang trí màu đen gọn gàng lộ ra cỗ hơi thở trầm ổn, tuy nói là lần đầu tiên vào phòng này, nhưng luôn luôn có cảm giác quen thuộc không nói nên lời.

Dạ Tường Vi ngắm nhìn bốn phía, thoáng sững sờ vài giây, đây là đâu?

Cô bắt đầu nhớ lại, từng hình ảnh xảy ra tối hôm, giống như cuộn phim hiện lên trong đầu cô.

Bỗng dưng ngồi dậy, thân thể lạnh lạnh, chăn tơ tằm trên người rơi xuống. Da thịt trắng trong trước ngực nhuộm loang lỗ đầy từng vết ứ hồng .

Chết tiệt, ngày hôm qua nhiệm vụ thất bại không nói, lại còn thất thân.

Dạ Tường Vi tức giận, dùng chăn bao mình lại, vọt tới cửa phòng, "Thình thịch" một tiếng, liền mở cửa phòng ra.

Ngoài của là hai đội đàn ông áo đen đứng thẳng, nghe thấy tiếng mở cửa, liền đề cao cảnh giác, tất cả những đôi mắt sắc bén như chim ưng đều bắn về phía người mặc quần áo không ngay ngắn Dạ Tường Vi.

Lúc này, toàn thân cô chỉ bọc một cái chăn, tóc đen xinh đẹp thanh tú choàng lên đầu vai trần trụi, dạ thịt trắng nõn còn sót lại dấu vết sau khi hoan ái, toàn thân lộ ra hấp dẫn quyến rũ, nhưng lập tức bị hai tròng mắt đầy lửa giận che đậy.

"Xem ra muốn ra ngoài cũng không phải là chuyện dễ rồi." Dạ Tường Vi nhăn lông mày thì thào nói.

Nói xong, nhảy người đá xoáy một cái, đá ngã người đàn ông đứng đầu bên tay trái đang nhìn chằm chằm cô, tên đó té mạnh về hướng những người khác, liền đảo loạn .

Thừa lúc hỗn loạn, Dạ Tường Vi nắm chặt chăn trên người, chạy như điên xuống lầu.

"Đuổi theo! Mau đuổi theo! Ngàn vạn lần không thể để cho cô ta chạy thoát. . . . ."

Phía sau liền có một đám áo đen đuổi theo.

Lúc Ám Dạ Tuyệt đi phòng khách, liền thấy được cảnh như thế —— cô gái quấn chăn trắng chạy như điên ở phía trước, mà theo sát phía sau là một đám đàn ông áo đen.

Mày rậm iống như mực nhuôm nhăn thành một nhúm, tiến lên nắm chặt cổ tay cô, tức giận quát: "Em đang làm cái gì? Vì sao chỉ quấn có chăn mà bỏ chạy, bộ dạng này của em. . . . . ." Đôi mắt sắc bén quét qua một vòng toàn thân cô, "Có xấu hổ hay không!"

"Còn không phải vì anh lấy hết quần áo của tôi, tôi không bọc chăn, chẳng lẽ muốn tôi trần trụi đi ra !" Dạ Tường Vi hùng hồn rống lên lại với hắn. Cô tránh bàn tay hắn, "Tôi phải đi!"

Dạ Tường Vi mới đi qua một bước, lại bị Ám Dạ Tuyệt kéo lại, "Ở đâu cũng không cho em đi, chỉ cho phép em ở lại đây!"

"Anh làm gì, tôi cũng đã nói với anh tôi cũng không phải là Nguyệt Tiêm Ảnh. . . . . ."

"Soạt ——" Ám Dạ Tuyệt kéo chăn bao bọc trên người cô ra.

"A ——" Dạ Tường Vi hét ầm lên, phía sau cô chính là một đám đàn ông a.

Lúc chăn chậm rãi rơi xuống, lộ ra da thịt trơn bóng mềm mịn, đường cong duyên dáng phía sau lưng. . . . . . Nhưng, liền bị Ám Dạ Tuyệt che ngang, ôm vào trong lòng, dùng áo khoác trên người hắn che lại cảnh xuân.

Dạ Tường Vi hoảng sợ đánh vào trong ngực hắn, "Này! Anh có đạo đức hay không, thật không ngờ bộ dáng nhìn được như vậy, nhưng là mặt người dạ thú, biến thái như thế. . . . . ."

Giọng nói trầm thấp của Ám Dạ Tuyệt vang lên ở bên tai cô, "Các cậu đều lui xuống đi!"

Ám Dạ Tuyệt ra lệnh một tiếng, đám đàn ông áo đen tuấn tú kia liền dồn dập lui xuống.

"Em đã nói đủ chưa!" Đối với Dạ Tường Vi đang thao thao bất tuyệt, Ám Dạ Tuyệt có chút không kiên nhẫn.

"Hừ! Miệng mọc ở trên mặt tôi, tôi thích nói như thế nào, liền nói như thế đó." Dạ Tường Vi khép miệng lại.

Im lặng, mới ý thức động tác lúc này của hai người bọn bọn ho mập mờ như vậy. Toàn thân Dạ Tường Vi trần như nhộng, gắt gao kề sát hắn, chỉ có một lớp áo sơ mi mỏng ngăn cách, truyền tới nhiệt độ nóng bỏng trên người hắn. Giờ phút này, thật giống như da thịt thân cận tối qua.

Trong phút chốc đôi má của Dạ Tường Vi liền ửng hồng, quay đầu thấy chăn ở bên chân không xa, muốn nhặt lên. Nhưng mà, vừa rời khỏi ôm ấp của hắn, mất áo khoác che giấu, liền hiện ra cảnh xuân. Ngộ nhỡ đột nhiên có một người đi qua chỗ này, vậy chẳng phải là cô sẽ bị thiệt thòi rồi.

"Này! Anh phối hợp một chút!" Dạ Tường Vi vỗ vỗ trong ngực hắn.

"Phối hợp cái gì?" Ám Dạ Tuyệt lại thích gắt gao ôm cô lại như vậy, bởi vì như vậy, mới có tồn tại cảm giác. Nguyệt Tiêm Ảnh thật sự trở lại bên cạnh hắn, đây cũng không phải một mộng đẹp hư ảo.

"Chẳng lẽ chúng ta giữ tư thế ‘ bánh kẹp nướng ’ như thế này sao? Đứng ở đây làm tượng cho người ta thưởng thức sao!"

Khóe miệng Ám Dạ Tuyệt thoáng hiện ý cười nghiền ngẫm, "Anh cảm thấy thoải mái là được!"

"Tôi cảm thấy khó chịu!"

"Khó chịu? Tiêm Ảnh, em không thoải mái ở đâu?" Ám Dạ Tuyệt thân thiết hỏi.

"Ở cùng chỗ với anh, toàn thân tôi đều không thoải mái!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.