Dạ Tường Vi kéo kéo ống tay áo của hắn, "Hay là không cần đưa cô ta đi Châu Phi! Sẽ ô nhiễm nới thuần khiết như thế." Dạ Tường Vi mới không cam lòng giúp cô ta nói chuyện, nhưng nghĩ tới tối qua tình cờ gặp Mộ phu nhân, không hiểu sao trong lòng cô lại gợn sóng. Cô không muốn nhìn thấy bộ dáng không vui của Mộ phu nhân.
"Tốt lắm!" Ám Dạ Tuyệt thờ ơ liếc cô ta một cái, "Nhốt cô ta vào vườn tường vi, không có lệnh của tôi không được thả cô ta ra!"
*********************
"Đã qua nhiều ngày như vậy, sao còn không có chút tin tức nào của tiểu Tuyết?" Trong văn phòng yên tĩnh, đột nhiên Ám Dạ Lệ nói ra một câu như vậy.
"Khụ, khụ ——" Hạ Lan Xích ho khan hai tiếng, gãi lỗ tai hỏi: "Trước đây tôi đã nghe ai nói cái gì mà: nếu cô ấy muốn đi ra ngoài chơi, vậy thì không cần tìm cô ấy. Cô ấy chơi mệt mỏi, sẽ trở về . . . . . . Tôi đã lớn tuổi, có chút không nhớ là ai nói."
Hạ Lan Xích lại lấy câu nói của hắn chặn hắn, Ám Dạ Lệ đen mặt , tức giận trợn mắt nhìn hắn ta.
"Ài! Không biết là ai, bởi vì người nào đó không có ở bên cạnh, suốt ngày than thở. Trà không uống cơm không ngon, giống như là mắc bệnh tương tư."
Ám Dạ Lệ tức giận đến nhảy dựng lên, đấm hắn ta một quyền, vẻ mặt vô cùng tức giận nói: "Nói ít làm nhiều!"
Hạ Lan Xích ăn đau mà xoa ngực, nếm qua một ít đau đớn liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Im lặng chốc lát, Ám Dạ Lệ mới lật chuyển một tờ văn kiện, "Cô ấy còn chưa chơi đã sao? Vì sao ngay cả điện thoại cũng không."
Hạ Lan xích thờ ơ liếc hắn một cái, nhấp một phen môi, vùi đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Computer.
"Cậu nói rốt cuộc cô ấy đi đâu rồi? Đi làm cái gì hả ? Vì sao điện thoại lại ở trạng thái tắt máy?" Ám Dạ Lệ giống như đại bác hư liên tục phóng đạn, liên tiếp hỏi vấn đề.
Hạ Lan Xích quay đầu nhìn về phía hắn, chép chép miệng mình, lại lắc lắc tay.
"Cậu câm sao?"
Hạ Lan Xích không kìm nén nổi nữa, "Vừa rồi không phải anh nói tôi nói ít làm nhiều sao!" Dạ Tường Vi không có ở bên cạnh Ám Dạ Lệ , cả người hắn đều có vẻ ngây ngô dại dột. Ngón tay của Hạ Lan Xích gõ nhanh trên bàn phím, ngón tay như bay lượn , "Anh tiếp tục như vậy sẽ càng bệnh nặng, không thuốc chữa được. Lúc trước tôi đã lén lắp ráp máy theo dõi trên điện thoại của cô ấy."
"Vì sao cậu phải làm như vậy?"
"Trí nhớ của cô ấy chỉ tạm thời bị đóng lại thôi, ngộ nhỡ đụng vào cái gì đó, phá tan bức tường vây trí nhớ, cô ấy chạy đi tìm Ám Dạ Tuyệt, anh làm sao bây giờ? Phi, phi! Tôi quạ đen." Hạ Lan Xích vừa nói vừa gõ bàn phím, đột nhiên tay cứng đờ, sắc mặt bắt đầu lạnh cứng ngắc.
"Tìm được rồi sao? Bây giờ cô ấy ở đâu?" Ám Dạ Lệ đến gần Hạ Lan Xích.
"Bị tôi nói trúng rồi. . . . . ." Hắn ta kinh ngạc nói: "Theo biểu hiện trên bản đồ, cô ấy đang ở Nguyệt Minh Khâu."
Sắc mặt Ám Dạ Lệ trầm xuống, mặt nạ lạnh lẽo lóe ra vài tia sắc bén dữ tợn. Trong tròng mắt của hắn che đậy một tầng băng lạnh mỏng nhạt, giống như đẩy nó ra sẽ đáp lại một trận giá rét đóng băng.
"Không thể, tuyệt đối không thể! Tiểu Tuyết không thể khôi phục trí nhớ, hơn nửa, cho dù cô ấy khôi phục trí nhớ, Ám Dạ Tuyệt tổn thương cô ấy sâu như thế, cô cũng không thể trở lại bên cạnh Ám Dạ Tuyệt ." Nghĩ tới đây, Ám Dạ Lệ bình tĩnh lại, "Tìm xem xem, lúc tôi rời khỏi thì tiểu Tuyết đã từng có liên lạc với ai."
"Được!" Hạ Lan Xích thu lại thái độ phóng túng không trói buộc lại, thao tác thành thạo thông qua kỹ thuật hacker xâm nhập hệ thống thư từ qua lại lấy thông tin người sử dụng của Dạ Tường Vi , "Trước khi anh đi một đêm, có một người liên lạc với cô ấy, ra giá giết Ám Dạ Tuyệt."
Ám Dạ Lệ suy nghĩ sâu xa một chút, "Có thể tra được thông tin người này không?"
Lời nói của hắn vừa nói ra, Hạ Lan Xích liền trả lời: "Lệ, người này anh tuyệt đối không thể tưởng tượng được! Lãnh Mỹ Diễm đã trở lại, chính là cô ta ra giá muốn Dạ Tường Vi giết Ám Dạ Tuyệt ."
"Vì sao cô ta có thể rời khỏi Thái, cậu đi điều tra một chút, sau lưng cô ta có lực lượng nào?" Con ngươi lạnh lẽo của Ám Dạ Lệ chớp động tia sáng u ám, "Xem ra chuyện kết hôn của hai người chúng tôi phải nhanh hơn rồi!"
Giờ phút này, hắn cảm thấy trong ngực có một tia đau đớn, lăm răm như thế, thật giống như bị kim đâm, không thấy được miệng vết thương, cũng đã xâm nhập vào trái tim, nhỏ bé như thế, khắc sâu như thế. Thì ra, đây là thứ cảm giác không chạm tới yêu thương.
********************
Lãnh Mỹ Nhan đi rồi, Dạ Tường Vi nằm xuống tiếp tục ngủ, mãi đến giữa trưa bởi vì đói bụng thầm thì kêu mới tỉnh lại, bằng không cô còn có thể tiếp tục nằm ngủ đến trời tối.
Lúc cô tỉnh lại, Ám Dạ Tuyệt đã đi mất, trên người có vết thương còn ra ngoài, thực là không xem trọng vết thương của mình.
Đây là đang quan tâm hắn sao? Dạ Tường Vi lập tức lắc đầu, nhất định là cô điên rồi, trong đầu mới có thể nhớ hắn. Không được, cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, thời gian ở cùng hắn càng dài liền cảm thấy càng nguy hiểm. Dạ Tường Vi mình bị lạc đường, cô là vợ chưa cưới của Ám Dạ Lệ, cô không thể thích người khác.
Hai mắt Dạ Tường Vi trống rỗng, mờ mịt nhìn lên bầu trời, tâm trạng rời rạc.
Đột nhiên, trong vườn hoa truyền đến tiềng ồn ào, thu hút chú ý của Dạ Tường Vi.
"Mộ phu nhân, sao người lại ra ngoài rồi?"
Ánh mắt của người phụ nữ trung niên có chút đờ đẫn, ngắm nhìn bốn phía,"Tiểu Tuyết đâu? Tôi muốn tìm Tiểu Tuyết, không phải là con bé nói mỗi ngày đều tới thăm ta sao, sao hôm nay con bé không đến chứ?"
"Mộ phu nhân, không phải là Mộ Trần Tuyết tiểu thư đang ở vườn tường vi sao, sao người lại ra đây tìm cô ấy chứ?" Nữ giúp việc kiên nhẫn nói.
Mộ phu nhân tiếp tục đi về phía trước đi, cố chấp nói: "Không phải, cô ấy mới không phải là tiểu Tuyết của tôi! Cô xem, tiểu Tuyết của tôi ở đó."
"Mộ phu nhân, sao người có thể tới đây?" Dạ Tường Vi tiến lên đỡ lấy bà.
Trên gương mặt dịu dàng hiện lên một chút hờn giận, "Tiểu Tuyết, sao con lại không gọi mẹ là mẹ rồi."
"Được! Mẹ, con đưa mẹ về phòng có được hay không?" Dạ Tường Vi cảm thấy gọi bà là mẹ càng ngày càng dễ gọi rồi.
Một tiếng gọi của cô liền làm tiêu tan tức giận của Mộ phu nhân , giữa đôi mắt dần dần tỏa ra ánh sáng nhu hòa yêu thương, "Mẹ đã lâu không có ra ngoài đi dạo, con có thể cùng mẹ đi dạo chứ?"
Dạ Tường Vi rất tự nhiên câu khuỷu tay của bà, dựa sát vào bà, "Mẹ, chúng ta đến cánh rừng nhỏ phía trước một chút đi!"
"Bây giờ, mỗi ngày mẹ đều mong chờ con có thể sớm ngày kết hôn với Ám Dạ Tuyệt, sinh một cục cưng trắng trẻo mập mạo, sau đó lại sinh một bé gái ngoan ngoãn đáng yêu, Ừm. . . . . . Con gái thì tốt nhất lớn lên giống tiểu Tuyết nhà ta, dịu dàng lại thân thiết. . . . . ." Mộ phu nhân vừa đi vừa nói chuyện nhà.