Rời khỏi lớp A năm hai, An Sơ Hạ dừng lại ở một nơi yên tĩnh, vì chạy quá nhiều nên chân cô đã mỏi nhừ.
Cô trực tiếp ngồi xuống đất, vừa cơi giày vừa khóc nói: "Trường học chết tiệt này, xây lớn như vậy để làm gì? Chết tiệt chết tiệt, tất cả mọi thứ ở đây đều đáng chết!"
"Tất cả mọi thứ ở đây bao gồm cả anh sao?" Một thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền đến từ sau lưng cô, cô suy nghĩ vài giây mới nhớ ra đây là thanh âm của công tử đào hoa Tiêu Minh Lạc.
"Anh đi theo tôi làm gì?" Cô mang giày vào rồi đứng lên, trong mắn tràn đầy sự cảnh giác với anh ta.
Tiêu Minh Lạc nhếch khóe miệng, đây là cô gái đầu tiên không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của anh.
"Anh sợ em làm chuyện gì ngu ngốc a." Anh hồn nhiên nháy mắt, cúi đầu tìm trong túi thứ gì đó. Một lúc lâu sau mới lấy ra một cái khăn tay đưa cho An Sơ Hạ.
Cô do dự không biết mình có nên nhận không, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy khăn tay: " Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng Tiêu sư huynh, anh bảo tôi dùng nó để lau nước mũi sao? Tôi không có bị cảm a."
Lau... Lau nước mũi... Câu trả lời như vậy, dường như đã phá vỡ hoàn toàn thế giới quan của anh. Anh đoán rằng cô cảm động đến rơi nước mắt mà nói tiếng cám ơn, hoặc là trực tiếp dựa vào ngực anh kể khổ, mà không phải là... lau nước mũi!
Bình tĩnh lại một chút, Tiêu Minh Lạc cố gắng ôn hoà nói: "Đây là đưa cho em lau nước trên người đó. Toàn thân em đều ướt đẫm."
Cô lập tức dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn Tiêu Minh Lạc.
Chậc chậc chậc, thật là đáng tiếc a... Còn trẻ mà đầu óc liền ngu ngốc. Biết rằng toàn thân cô đều ướt đẫm, lại chỉ đưa cho cô một chiếc khăn tay nhỏ bảo cô lau khô.
"Làm sao vậy?" Tiêu Minh Lạc bị cô nhìn bằng ánh mắt kỳ quái toàn thân cũng không tự chủ được.
An Sơ Hạ vội lắc đầu cười gượng: "Không, không có gì! Cám ơn anh, mặt trời lớn như vậy, chúng ta cũng nên về lớp thôi."
Không thể ngay trước mặt lại nói người ta bị bệnh thần kinh a An Sơ Hạ, mày làm như vậy sẽ rất thất lễ! Trong lòng cô tự nhủ.
Nếu Tiêu đại thiếu gia biết trong lòng cô đang nghĩ gì, nhất định sẽ hận không thể tìm cục gạch đánh chết cô!
Sự thật đã chứng minh, mùa hạ đã bắt đầu nắng chói chang, hơi nước bốc hơi rất nhanh. Cô trở về phòng học mất mười mắy phút đồng hồ, quần áo và tóc đã khô gần hết, chỉ còn phần đuôi tóc vẫn hơi ẩm ướt một chút, có thể nói hoàn toàn không để lại dấu vết gì là bị ướt cả.
Tại phòng học của lớp A năm nhất.
"Đại tiểu thư hỏi cô, người ngồi cùng bàn với cô đi đâu rồi tại sao không trả lời? Con nhỏ xấu xí này..." Hoàn Tử hỏi Phỉ Lệ Á, An Sơ Hạ đi đâu, kết quả chính là Phỉ Lệ Á ngơ ngác nhìn cô ta, không trả lời.
Bởi vì cô căn bản không biết An Sơ Hạ đi đâu a. Cô ta còn cứ cố tình hỏi... Vì vậy liền bị đánh.
"Con nhỏ chết tiệt kia cư nhiên còn không nói lời nào! Quả thực là không đem tôi để vào mắt!" Mạc Hân Vi đè nén sự tức giận, vớ lấy quyển sách của Phỉ Lệ Á ở trên bàn liền đập lên đầu cô.
Trong lớp mọi người đều nhìn không vừa mắt, nhưng không ai dám đứng lên giúp đỡ. Dù sao Mạc Hân Vi chính là người của Thất Lục thiếu gia, bọn họ không dám đắc tội.
"Không được đánh..." Phỉ Lệ Á khóc lấy tay che đầu. Thế nhưng giây tiếp theo tóc cô đã bị Hoàn Tử túm chắc lại, dùng sức kéo về phía sau.
"Không được đánh? Vậy hiện tại có thể nói? Con nhỏ xấu xí, con mẹ nó mày kéo cái gì mà kéo!"