Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 120: Anh... anh... anh muốn làm gì



Editor: HuyenNamida

Beta: Ri

Hèn hạ! Liếc nhìn cửa phòng tắm một cái, cô từ trong bồn tắm đứng lên, nhìn bộ quần áo ướt nhẹp kia rồi tự chửi mình ngu ngốc. Cuối cùng là quên lấy bộ áo ngủ mà đã đi tắm.

Cũng giống như việc vất vả chuẩn bị thức ăn, mọi thứ đã sắp xếp xong, kết quả là lại quên mua chén bát.

"Hàn Thất Lục!" Cô lớn tiếng gọi Hàn Thất Lục, nhưng bên ngoài một hồi lâu cũng không trả lời đến nửa tiếng. Chẳng lẽ là đi ra ngoài? Cô không dám bước ra lại kêu mấy tiếng, và cũng lại không có truyền đến bất cứ động tĩnh gì.

Vì vậy cô yên lòng mở ra cửa phòng tắm.

—— Rầm. Một ánh mắt thẳng về phía cơ thể hoàn toàn trần trụi của cô, cảm giác được, ánh mắt kia từ từ kinh ngạc biến thành lửa nóng.

"A!!!" Mấy giây sau cô mới nhanh chóng đóng cửa lại. Nhưng lần này cô rất thông minh chừa lại một cái khe nhỏ, chỉ lộ ra đôi mắt chăm chú nhìn về phía Hàn Thất Lục. Ngoài ý muốn chính là cô bỗng nhiên thấy Hàn Thất Lục trên mặt lại không được bình thường- đỏ ửng, anh đây là... Xấu hổ sao?

Không không không, anh ta mà xấu hổ cô đập đầu vào tường chết ngay lập tức! Không không không, đụng chết còn là nhẹ chán, tính mạng rất đáng quý...

"Tôi vừa rồi kêu anh, tại sao không trả lời tôi, khốn kiếp!" Hơn nữa vừa mới nhìn đến thời điểm còn vẫn thẳng tắp địa nhìn rồi bước ra khỏi phòng thì ánh mắt anh đã chằm chằm nhìn về hướng cô rồi! Đơn giản là biến thái của biến thái!

Ai biết vẻ mặt Hàn Thất Lục lập tức bình thản lại, liếc bên này một cái sau khó chịu nói: "Ai biết cô gọi tôi làm gì? Tôi đây vừa định tới muốn hỏi cô thế nào rồi? Ai biết cô mở cửa đi ra chứ. Dù sao... ngực cô còn không có!"

"Bộp ——" một bàn chải đánh răng ném ra ngoài vừa đúng đập trúng đầu Hàn Thất Lục. Đập đi đập đi, đập chết anh đi! Cô tức giận định cầm thêm kem đánh răng mà ném tiếp, đột nhiên có người mở ra, còn không kịp làm gì cả liền chụp một cái khăn tắm mềm mại che cho cô. Ngay sau đó chóp mũi của cô liền ngửi thấy mùi trên người Hàn Thất Lục, cơ thể không tự chủ được liền cứng lại.

"Cô... cái này gọi là mưu sát chồng." Hàn Thất Lục từ phía sau ôm cô, đem đầu đặt lên vai cô nói: "Bị ông xã nhìn một chút thì sao, hơn nữa, tôi cũng bị cô xem rồi."

Không biết sao, mặt An Sơ Hạ vẫn nóng lên, nóng quá mức. Chẳng lẽ phát sốt?

"Cái đó khó coi chết đi được!" Lúc này cô còn không quên ói vào cái bồn nước. Quả nhiên, xuyên qua chiếc gương ở trên tường, cô nhìn thấy sắc mặt Hàn Thất Lục lập tức biến sắc, giống như là ăn phải phân vậy.

"Khó coi?" Anh cắn răng nói ra mấy chữ này, rất rõ ràng nếu như bây giờ An Sơ Hạ nói khó coi, chắc chắn sẽ chết rất thảm...

"Khó coi!" Cô chỉ nói là lời nói thật thôi, là do không khống chế được tính ngang bướng.Cho nên đi đến hậu quả chính là..."A ——!! Anh làm gì? Buông tôi ra!!!"

Hàn Thất Lục tự nhiên đem cô ôm đi ra khỏi phòng tắm, nhìn phòng tắm tự động đóng cửa lại trong nháy mắt, cô cảm nhận được cái gì là tâm như tro tàn. Này nha Hàn Thất Lục, nếu như dám thế nào lão nương, lão nương liều mạng với anh!

Trên thực tế, Hàn Thất Lục đem cô vứt xuống giường, ngay sau đó áp lên người của cô. Hơi thở ấm phả lên mặt An Sơ Hạ, vì vậy cô lại đỏ mặt.

"Anh anh anh, anh muốn làm gì?" Chưa bao giờ cô cà lăm như hiện tại lúc này cô đang cà lăm! Nhìn khuôn mặt đẹp trai kia của Hàn Thất Lục bàn thật khiến cho người nào nhìn cũng muốn nhào tới cắn một cái lên má, khiến cho trong lòng liền khó chịu. Tại sao anh lại có thể đẹp đến như vậy. Mà trái tim anh lại là đen tối đệ nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.