"Địa chỉ." Hàn Thất Lục hít sâu một hơi, bất đắc dĩ quay đầu nhìn cô: "Đừng nói cô ngay cả địa chỉ cũng không nhớ rõ là nơi nào "
Nhất thời cảm thấy mình bị coi thường An Sơ Hạ giải thích: "Làm sao có thể!" Xong liền nói tên địa chỉ, trong lòng suy nghĩ chỗ này rộng như vậy như vậy tìm ngay làm sao được, thoáng thấy Hàn Thất Lục vẻ mặt tự tin nổ máy xe đi.
Trong lòng nghi ngờ Hàn Thất Lục có thể tìm được sao? Nhưng vừa nhìn thấy anh ta dáng vẻ tràn đầy tự tin cô nghĩ anh ta nhất định tìm được. Quả nhiên...
Hơn nửa tiếng sau, cô bị một trận kỳ nhột cứu tỉnh. Vừa mở mắt nhìn thấy là Hàn Thất Lục cô liền cảm thấy ngứa ngáy! Vừa muốn nổi giận liền nghe thấy Hàn Thất Lục lãnh đạm cười nói: "Này, cô xem phải nơi này không?."
Trợn to hai mắt cô xem hướng ngoài cửa sổ, quả nhiên là một cảnh sắc quen thuộc. Đặc biệt là... Cái đó nhà cũ của cô. Mẹ cô bảo ba năm tiền mướn, cho là cô ở chỗ này học xong trung học, kết quả hiện tại... Ánh mắt ảm đạm lập tức trong sáng rộng mở, cô phải kiên cường mà đối diện hết tất cả!
"Làm sao anh có thể tìm được nơi này?" Địa phương này nhỏ như vậy so với thành phố A phồn thịnh chắc chỉ bằng một góc, Hàn Thất Lục lại có thể dễ dàng tìm được. Trong lòng không thể không có chút bái phục nào đối với anh ta.
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, anh đưa tay chỉ tay vào một cái hộp nhỏ. Định thần nhìn lại mới phát hiện đó là PSP hệ thống định hướng, khó trách... Cũng tự trách mình không có kiến thức! An Sơ Hạ dẹp hết các loại suy nghĩ hỗn độn trong lòng mình.
"Góc kia chính là nhà chúng tôi, ở lầu ba. Đi thôi, chúng ta xuống xe." An Sơ Hạ mở cửa xe đi ra ngoài trước. Hàn Thất Lục đứng dậy có chú ý tới cô tâm tình ưu thương chợt loé rồi vụt biến, nhưng hắn không có chút biểu tình gì đặc biệt. Mà Hàn Thất Lục anh vẫn bước xuống xe.
Ở trước mặt căn phòng nhỏ tầng 3, An Sơ Hạ quay đầu nghiêm túc nhìn Hàn Thất Lục nói: "Thật ngại quá, tôi không có mang chìa khóa."
Khóe miệng không khỏi giật giật, hít sâu một hơi: "Tìm chủ phòng trọ đi." Anh ta đang cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, thậm chí ngay cả cái chìa khóa cũng không mang, Cô ta là heo sao?!
Ở trong lòng âm thầm mắng cô rất nhiều. Anh ta đột nhiên nhớ là mình ngay cả quần áo đều không để cho cô ấy thay đã liền đưa cô đến đây, vì vậy vẻ mặt anh không mấy vui vẻ.
Hướng về phía ngón tay An Sơ Hạ dừng một chút ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục nói: "Anh ở đây chờ tôi, người chủ cho thuê nhà tính khí không được tốt, để tôi tự đi."
Cô là đang lo lắng Hàn Thất Lục sẽ kêu người của Hàn gia tới gây khó cho chủ thuê nhà. Cô làm vậy vì chủ cho thuê nhà đối với cô ấy và mẹ cho tới bây giờ vẫn rất đáng ghét nhà, có lúc thậm chí còn la mắng cô rất thậm tệ. Rất nhiều lần nếu như không phải mẹ ngăn cản cô đã sớm đứng lên cãi lại rồi.
Ngay cả cô còn không nhịn được, như vậy Hàn Thất Lục thì càng không thể.
Nghe được An Sơ Hạ nói như vậy, trong đầu của anh ta xẹt qua biết bao tâm tình, còn có một cảm giác rất xa lạ gọi là 'Đau lòng' thổi qua.
"Cái đó... chủ cho thuê nhà không ở đây sao?" Hàn Thất Lục đưa tay chỉ vào căn phòng yên tĩnh, những hộ gia đình khác bây giờ cũng đều đã đi làm, cho nên lúc này nơi đây là rất tĩnh mịch.
Gật đầu một cái An Sơ Hạ cười nói: "Tôi đi mua nước ở con phố gần đây, anh đừng đi lung tung đấy". Dặn dò Hàn Thất Lục tựa như dặn dò một đứa trẻ, cô xoay người hướng góc phố chạy đi.