Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 173: Cô yêu tôi sao



Beta: nhilamdn

​Theo giọng kể của Tiêu Minh Lạc, cô hiểu rõ toàn bộ.

​Ngay khi Về nước, lúc Hàn Thất Lục do dự có nên tha thứ cho Hướng Mạn Quỳ hay không, lại nhận được tin tức, Hướng Mạn Quỳ mang thai đã ba tháng rồi. Trong bụng con là của người đàn ông kia.  Kỳ thật Hướng Mạn Quỳ là mối tình đầu, nói cách khác, Hàn Thất Lục bị cắm sừng từ đầu đến cuối.

​Tin tức này là Hàn Lục Hải đi thăm dò được, Hàn Thất Lục không tin, tự mình gọi điện thoại đến hỏi Hướng Mạn Quỳ. Kết quả cô ta thừa nhận, cô ta nói cô ta có lỗi với anh. Cô ta nói anh không đủ chính chắn, bởi vì quan hệ hai nhà, bọn họ căn bản không có tương lai.

​Khi đó, Hàn Thất Lục cả ngày say rượu, nhiều lần bởi vì uống rượu quá nhiều mà dẫn đến dạ dày xuất huyết. Mãi đến Khương Viên Viên sinh một trận bệnh nặng, Thất Lục mới từ từ tỉnh táo lại. Sau đó, cậu ấy đối với người xa lạ càng thêm đối địch.Những lời Hàn Lục Hải nói với cô hoàn toàn ăn khớp, chỉ là Hàn Lục Hải che giấu chuyện Hướng Mạn Quỳ kia.

​"Sơ Hạ a, kỳ thật, tôi cảm thấy được Thất Lục vì cô, mà một lần nữa mở cửa trái tim. Cô..."

​" Không cần phải nói nữa." An Sơ Hạ không chút do dự cắt ngang Tiêu Minh Lạc: "Tôi cùng Hàn Thất Lục, đó chính là nước lửa không hợp, tuyệt đối không có khả năng! Về Hướng Mạn Quỳ, tôi sẽ làm như cái gì đều không có KHÔNG BIẾT....Chuyện cũ đã nói xong, thời gian còn sớm, đưa tôi đi nhà cậu."

​Ngữ khí thực nhẹ nhàng, nhưng chỉ có cô biết, lòng của cô, không biết tạ sao thấy cực kỳ áp lực. Nhưng cô tự nói với chính mình, đó là ảo giác, chỉ là ảo giác mà thôi.

​Lăng Hàn Vũ giật giật lông mi, chậm rãi mở to mắt. Tuy cậu cách An Sơ Hạ cùng Tiêu Minh Lạc rất xa, nhưng vẫn nghe được toàn bộ. Khi tận mắt thấy Hướng Mạn Quỳ phản bội, kỳ thật cậu so với Hàn Thất Lục càng tức giận, hận không thể cắt cổ cô ta.

​Một đoạn thời gian rất dài, cậu nhìn Hàn Thất Lục tự hủy hoại thân thể chính mình, đều hối hận lúc đó sao không đem Hướng Mạn Quỳ kia bóp chết.

​Mở mắt, trong con ngươi tràn đầy tươi cười, kia đều là chuyện quá khứ, không nên canh cánh để trong lòng. Đứng thẳng người, từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa: "Minh Lạc, chúc mừng cậu cùng An Sơ Hạ nội ứng ngoại hợp, đánh bại tên ngông cuồng Hàn Thất Lục."

​Tiêu Minh Lạc nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến: "Cậu mang Sơ Hạ đi làm quen một chút nhà cậu đi, tôi đi... Atlantis xem thử." Hàn Thất Lục nhất định lại ở nơi đó uống rượu rồi. Nếu không phải vì An Sơ Hạ, anh cũng sẽ không nói bóng nói gió về Hướng Mạn Quỳ. Có thể thấy được, An Sơ Hạ thật sự có thể khiến cho cậu ấy quên Hướng Mạn Qùy, những ngày tiếp theo, vẫn là từ từ...

​"Đi thôi, nữ giúp việc, nhà tôi đúng là rất lớn." Lăng Hàn Vũ trêu tức liếc cô một cái, dẫn đầu nhấc chân đi đến cửa sân vận động. An Sơ Hạ đi về phía trước vài bước, đột nhiên lại đi vòng vèo trở về, đôi mắt trong suốt cẩn thận nhìn chằm chằm Tiêu Minh Lạc, giống như đánh giá anh.

​Bị cô không e dè nhìn chăm chú lông tơ dựng đứng, xấu hổ giật nhẹ khóe miệng nói: "Cô muốn nói cái gì?"

​An Sơ Hạ thu hồi ánh mắt, cười khanh khách  nói: "Tôi phát giác, anh kỳ thật không giống như lúc mới nhìn qua... kỳ thật là người tốt."

​Bị lời của cô nói càng thêm xấu hổ, nheo mắt, thu hồi tất cả cảm xúc, chỉ chừa lại một tia trêu tức: "bạn học Sơ Hạ, bởi vì tôi giúp cô một lần, cô liền yêu tôi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.