"Anh vừa làm cái gì đấy?" Cô vẻ mặt mơ màng xoa cái mũi, vẫn lại là cảm giác ngứa, thật là khó chịu... Tên chết tiệt này!
Lăng Hàn Vũ thản nhiên nhún nhún vai: "Là cô chính mình nói đến nơi thì gọi.. Kết quả tôi gọi cô một hồi lâu, cô cứ thế mí mắt cũng chưa động đậy, cho nên tôi liền... dùng một chút thủ đoạn a~." Anh ấy nói vẻ mặt thoải mái, lại thành công khơi lửa giận cho An Sơ Hạ.
"LĂNG HÀN VŨ!!!" Nắm chặt tay chuẩn bị đánh cho Lăng Hàn Vũ, lúc cô vươn ra quả đấm đồng thời, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh máy móc va chạm, xoay đầu lại... Vài chục thanh AK47 đối diện của cô não đại, mà những cái này cầm thương nhân một đám tất cả đều mặc đồng phục cảnh sát.
Không tự chủ được, cô đem hai tay giơ trên đầu, vô tội nói: "Tôi cái gì cũng chưa làm..." Chú cảnh sát không phải luôn luôn đối với người tốt cực kỳ ôn nhu à, hung dữ thế làm gì, nhưng lại cầm súng chỉ lên đầu cô, như thể chỉ cần cô làm một động tác gì, cô cũng sẽ trực tiếp bị bắn nát sọ.
Nhìn động tác của cô, Lăng Hàn Vũ khóe miệng không tự giác nhếch lên: "Đem súng bỏ xuống, cô ấy là bạn của tôi."
Những người cảnh sát nhìn nhau, vẫn à không có đem súng thả xuống, trong đó một tên đứng đầu cầm đầu vẻ mặt cảnh giác nói: "Thiếu gia, phu nhân có nói qua, bạn của ngài cũng chưa chắc đều là an toàn, mà vừa rồi tôi còn thấy cô ấy đối với người làm một động tác uy hiếp."
Hàm ý là... cô phải chết không cần nghi ngờ? An Sơ Hạ mấp máy miệng môi, một giọt nước mắt tự dưng không tự giác chảy xuống. Rõ ràng cô cái gì cũng không sợ, luôn luôn là như thế, muốn là người mạnh mẽ, lại đối mặt với nhiều người cùng súng AK47 với súng lục khi đó lại chảy nước mắt.
Lăng Hàn Vũ tự nhiên là chú ý tới An Sơ Hạ rơi nước mắt, giọt lệ lập tức theo má cô mà chảy xuống, đôi mày của anh ta lập tức nhíu lại.
"Đem súng thả xuống, lập tức!" Lời này mang theo mệnh lệnh nghiêm trọng, nhưng tên đứng đầu kia vẫn không nhúc nhích, vẫn duy trì cái trạng thái nhắm ngay não An Sơ Hạ.
Nhìn thấy thuộc hạ không có nghe mệnh lệnh của anh ấy, Lăng Hàn Vũ nhịn không được khẽ nguyền rủa một tiếng: "Chết tiệt!"
"Lăng Hàn Vũ... Tôi phải về nhà!" An Sơ Hạ động cũng không dám động, chỉ là từ trong miệng cứng ngắc phát ra mấy chữ. Tâm anh ấy ta run rẩy, trước mắt bao người đè vai An Sơ Hạ, đem đầu cô nhẹ nhàng quay lại, sau đó nhắm ngay cánh môi hôn cô tiếp xuống, chỉ là một giây, anh ấy liền rời đi mang theo hương thơm cánh môi. Một khắc đó, trái tim anh như đang chạy maraton vậy mà không thể kiềm chế.
Cố giả bộ trấn tĩnh ôm vai An Sơ Hạ, ngẩng đầu lên với tên thủ lĩnh kia đang trợn mắt há hốc mồm nói: "Thấy không, cô ấy là các thiếu phu nhân tương lai của các ngươi! Cô ấy cho dù là thật sự động thủ đánh ta, các ngươi cũng coi như là không thấy, nhưng các ngươi hiện tại dám lấy súng đối với cô ấy?"
Cánh tay cầm súng lục đột nhiên run lên, ngay sau đó lập tức thả xuống súng lục, rồi sau đó đi theo phía sau anh ta, những người đó cũng toàn bộ đều đã buông xuống, hơn nữa nghiêm chỉnh huấn luyện trước mặt cô qùy một gối, cùng kêu lên nói: "Thiếu phu nhân, xin trách phạt!"
An Sơ Hạ trừng to mắt nhìn toàn bộ. Nguy cơ giải trừ sao? Lăng Hàn Vũ người này vừa hôn cô sao? Chán ghét, làm sao có thể như vậy!?!
Không... Anh là Gay a~! Chỉ có hứng thú với nam nhân thôi, với cô là tỉ muội! Vừa rồi làm như vậy chỉ để cho tên kia thả súng xuống mà thôi...