"Còn đau không?" Lăng Hàn Vũ nhìn về cô con ngươi giật giật, không biết anh ta đang suy nghĩ gì. Chỉ là loại vẻ mặt vẻ mặt đau lòng kia, thật sự rất chân thực...... Không đợi An Sơ Hạ nói cái gì, anh đã đem tay bị thương của cô phóng tới khóe miệng, nhẹ nhàng hít thở. Tay anh lạnh lẽo cầm đôi tay ấm áp của An Sơ Hạ, loại cảm giác đó...... Như là có gì ở ngực đang dâng trào.
Sờ sờ râu tua tủa trên cằm, Lăng lão gia mặt đầy ý cười nói: "Người thì ta cũng đã gặp qua, chuyện của các con cứ quyết định như vậy đi, ta rất hài lòng. Các con có thể đi rồi, ta cũng nên ngủ một giấc ngon lành, ông lão này, trong thời điểm trước khi đối mặt với một ít chuyện đều phải cẩn thận nghỉ ngơi một chút."
Một tiếng ' lộp bộp ' trong lòng lại vang lên, nghe lời ý tứ của Lăng lão gia, ngày mai ông ấy nhất định sẽ đến Hàn gia. Được rồi, nếu như vậy, cũng chỉ có thể 'binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn'( để nguyên vì là thành ngữ)...... Hay là, cô nên thông báo cho Hàn Thất Lục một tiếng, không được không nên a...... Đau đầu......
"Làm sao vậy? Tại sao sắc mặt đột nhiên kém như vậy?" Lăng Hàn vũ liếc nhìn Lăng lão gia nói: "Sơ Hạ không thoải mái, vậy chúng con đi trước, chào ông, ông nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Lăng lão thái gia vốn đang thả lỏng cơ thể nghe được Lăng Hàn Vũ nói lại lập tức căng thẳng lên: "Sơ Hạ? Cô gái nhỏ này tên là Sơ Hạ? Đây không phải tên nữ chính trong truyện châm biếm khi bà của ngươi khi còn sống vì bản thân buồn chán thì vẽ sao? Cái tiểu cô nương kia cũng gọi là Sơ Hạ!"
Lăng lão Thái thái hiện tại đã qua đời, hơn nữa khi còn sống còn yêu thích truyện tranh châm biếm? Cô gần như rõ ràng Lăng Hàn Vũ tại sao cả ngày đọc đủ các loại truyện tranh, nhất định anh với bà nội tình cảm rất yêu thương nhau nên mới có thể làm như vậy chứ? Dù sao anh ta cũng đã mười tám tuổi, mười tám tuổi người vẫn mê muội với tranh châm biếm đều là có một lý do, xem ra lý do này là vì Lăng lão thái thái quá cố.
Trong lòng không nhịn được đối nổi lên một loại thiện cảm nào đó với Lăng Hàn Vũ, rõ người hiếu thảo nhất đây rồi. Nào giống Hàn Thất lục? Phi phi phi! Đột nhiên nhớ tới anh làm gì? Cô cảm giác giống như đang lạc vào cõi thần tiên, Lăng Hàn Vũ đứng dậy nửa ngồi nửa quỳ, sau đó đem An Sơ Hạ chặn ngang bế lên.
Nhìn mặt cô tròn vo, làm sao cơ thể lại nhẹ như vậy? Anh ta không nhịn được nhíu nhíu mày nói: "Cô cũng có phần quá nhẹ. Tại sao? Hàn gia không cho cô ăn đủ ba bữa cơm sao?"
Anh hơi giận hù dọa An Sơ Hạ nhảy một cái, lập tức cô phản ứng lại nói rằng: " Đừng có khinh, tôi đây là cân nặng bình thường."
"...... Rõ ràng chính là khinh!" Lăng Hàn Vũ không vui nhíu mày lại.
"...... Không nhẹ!" An Sơ Hạ không lùi một phân.
"...... Chính là khinh!"
"...... Lại nói khinh vậy tôi không cần để ý đến anh, Lăng Hàn Vũ!" Cô uy hiếp nói như vậy, quả nhiên, Lăng Hàn Vũ ngoan một chút nói: "Không nhẹ......" Hai người liền tích cực bàn cãi về phương diện cân nặng, nhìn Lăng lão thái gia cười việc ấy như hoa như ngọc a. Sơ Hạ, được lắm Sơ Hạ!
Lăng Hàn Vũ vẫn ôm cô ra đến tận cửa lớn Lăng gia, theo quy định hô to một tiếng"Cung tiễn thiếu gia", Lăng Hàn Vũ ôm cô đi dọc theo phía trái cửa lớn, hẳn là đi lấy xe. An Sơ Hạ lúc này mới xem như là thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói rằng: "Thả tôi xuống đây đi, không cần đóng kịch."
Động tác bước đi của anh ta đột nhiên dừng lại, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, con ngươi lập tức híp lại: "Diễn kịch?" Anh ta cảm thấy ngực mình đang kịch liệt phập phồng, hít sâu mấy hơi thở, mới có thể xem như là để cho mình bình tĩnh lại.
Mê man lại vô tội liền nháy mắt mấy cái: "Vẫn còn đang diễn kịch sao? Được rồi, mau buông tôi xuống đi. Tôi thừa nhận kỹ xảo của anh đúng là nên được ca tụng là cấp một, khác một chút như vậy tôi liền cảm thấy anh không đóng kịch."
Cuối cùng nhìn An Sơ Hạ một chút, môi Lăng Hàn Vũ giật giật, không nói gì, khom lưng đem cô để dưới đất, âm thanh nhàn nhạt, mang theo chút lạnh lẽo: "Ừ, diễn kịch."