Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 186: Những gì mà cô làm (2)



Edit:?

Beta:NhoxPanda2

Cuối cùng hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, coi như không thấy cô vẻ mặt thống khổ, Hàn Thất Lục thảnh thơi ngậm lại một hớp canh giải rượu ở trong miệng, nhắm ngay cô bởi vì uống rượu mà có vẻ càng thêm đỏ thắm môi hôn xuống, sau đó từng chút từng chút cho cô uống canh giải rượu.

Như thế tuần hoàn mấy mươi lần, một chén canh giải rượu một chút đã giải quyết xong. Trong đó cũng không có thiếu canh đổ vào áo trắng của cô, màu vàng nhạt canh quầng trên váy trắng nhộn nhạo ra, hết sức không hòa hài.

"Mẹ." An Sơ Hạ ôm Hàn Thất Lục mặt chau mày ủ nói: "Vừa rồi cái đó đồ không uống nữa có được hay không? Thật là khó uống ô ô ô..."

Cắn răng, Hàn Thất Lục nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, trên mặt một chút phức tạp. Đối với mình mà nói, An Sơ Hạ ở trong lòng của anh rốt cuộc là cái gì đây? Hôm nay Minh Lạc trong lúc vô tình cùng anh nhắc lên người kia, đến Atlantis lúc đó lại phát hiện trong đầu anh đều là bóng dáng An Sơ Hạ. Lúc nghe An Sơ Hạ đang gọi tên anh, trong nháy mắt anh còn tưởng rằng là ảo giác.

Ở ngẩng đầu nhìn đến cô nằm ở kia, thật ra thì trong tim của anh tràn đầy niềm vui. Nhưng lúc nhìn thấy cô bị bịt miệng, lúc ấy muốn giết người tâm đều có. Nghĩ kỹ lại thì hai cô gái đó là giúp cô vào được trong Atlantis, anh sẽ tha cho hai cô gái. Hoặc giả ở trong lòng của anh, trong trái tim mình toàn là An Sơ Hạ, nếu so với người kia thì nặng hơn nhiều lắm.

"Mẹ ơi, con thấy thật khó chịu." Nghe được An Sơ Hạ nói như vậy, mắt của anh mau thoáng qua một tia lo lắng, nhưng lập tức, tia lo lắng kia liền bị cơn tức giận che dấu.

"An Sơ Hạ! Cô cư nhiên ói trên người tôi!!!" Đẩy cô ra, giơ tay cởi xuống áo trên người, cau mày nhìn An Sơ Hạ: "Cô tốt nhất là lập tức tỉnh lại cho tôi, nữa nói xin lỗi tôi, nếu không cô nhất định phải chết!"

Người trên giường lật người, tự lẩm bẩm nói: "Đừng khó chịu, tốt rồi..." Bên trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, ước chừng hơn một phút đồng hồ sau, anh nhắm mắt lại, khẽ cắn răng xoay người hướng phòng tắm đi tới. Hôm nay ghi nhận, anh sẽ từ từ cùng cô một khoản một khoản hết thảy tính là rõ ràng! Còn có Lăng Hàn Vũ cái tên kia, rốt cuộc đối với cô làm cái gì?!

Mấy phút sau, An Sơ Hạ mê man địa nháy nháy mắt, con ngươi lập tức trở nên trong trẻo rất nhiều. Cổ họng hỏa thiêu lửa đốt một dạng cay rầm rầm, đầu ngược lại chỉ có một chút nhỏ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Từ trên giường ngồi dậy, cô quan sát một cái nơi này, vừa nhìn quen mắt lại vừa có cảm giác xa lạ, nơi này là nơi nào?

Nghe được trong phòng tắm truyền đến thanh âm nước chảy, cô kinh ngạc nhìn về phía phòng tắm, nơi đó cửa đóng chặc. Trên tủ đầu giường để một chén không cùng một chén nước, cô không chút suy nghĩ liền đem chén nước kia uống hết, cổ họng lập tức cảm thấy thoải mái hơn. Nhẹ nhành đúng dậy đi xuống giường, lại làm như kẻ trộm đi tới cửa phòng tắm, nghĩ thầm bên trong là người nào.

Ở trong đầu nhớ lại một cái rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phát hiện đầu óc trống rỗng. Cuối cùng trí nhớ chẳng qua là ở Atlantis thấy được Hàn Thất Lục ngồi ở một trên ghế sa lon uống rượu, sau đó thấy cô liền hướng cô đi tới. Nữa sau lại... Nữa sau lại cô liền hoàn toàn nhớ không rõ xảy ra chuyện gì. Chỉ có lẻ tẻ một chút đoạn ngắn, Âu Khê che miệng của cô, Âu Á bị đẩy té xuống đất, những thứ khác thật một chút cũng không nghĩ ra.

Đang liều mạng nhớ lại lúc đó, cửa phòng tắm đột nhiên bị kéo ra, màu đỏ của luồng ngực Hàn Thất Lục giọi vào mi mắt của cô. Thấy cô vào lúc này, tròng mắt của anh thoáng qua tia giật mình, nhưng rất nhanh anh liền trấn định lại. Yết hầu dưới cổ động mấy cái, âm trầm nói: "Xem ra đã tỉnh a."

An Sơ Hạ mê mang gật đầu: "Tôi tại sao lại ở chỗ này? Tôi không phải là cũng ở quầy rượu Atlantis sao? Còn có, anh tại sao lại không mặc quần áo? Anh là người thích khỏa thân sao? Hàn Thất Lục, anh thật cho là mình vóc người rất tốt a? Buồn cười, thật là quá buồn cười!"

Sau khi cô châm chọc xong, một người thâm sâu nhìn cô một cái, ngược lại vươn tay giữ cổ tay của cô, đem cô hướng mép giường đi tới. Cử động này hù được cô, tên này không phải là muốn...

"Làm bậy a! Hàn Thất Lục anh muốn làm gì?Được được được, tôi sợ anh, anh rất tốt được chưa? Toàn bộ thế giới anh là tốt nhất... Đây là cái gì?" Không hiểu chỉ vào Hàn Thất Lục từ dưới đất cầm lên áo sơ mi màu đen, phía trên tản ra một mùi khó chịu, còn mơ hồ không rõ một vết bẩn lưu ở phía trên.

Nhanh chóng đưa ra không có bị Hàn Thất Lục giữ cái tay kia che miệng lại, trợn to hai mắt, mơ hồ không rõ địa nói: "Anh không cần nói cho tôi đây đều là tôi làm, tôi căn bản cũng không có..."

Đột nhiên có một số mảnh vỡ rơi trong tâm trí cô.'Tôi thấy thật khó chịu' 'An Sơ Hạ! Cô cư nhiên ói trên người tôi!!!'... Nhìn như vậy, chẳng nhẽ thật sự là cô làm. Lạ thật, cô... Chẳng lẽ bởi vì chén kia vừa ngọt màu sắc vừa đẹp mắt gì đó mà uống say? Không thể nào? Mặc dù cô chưa từng có uống qua rượu, nhưng không đến uống một chén đã say.

Trong lúc cô nhớ lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.