Edit: Đinh Ngô Minh NguyệtBeta: NhoxPanda2Tối hôm đó, An Sơ Hạ đã bị Hàn Thất Lục giữ ở chính giữa quảng trường chơi đùa rồi đã lâu, mới đưa cô trở về Lăng gia.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Thất lục liền bay đến nước Mỹ...
Đi tới lớp học,An Sơ Hạ đã liền bị thầy chủ nhiệm gọi đến văn phòng. Nghĩ thầm rằng: 'Chẳng lẽ ngày hôm qua không có đi Lễ Chúc Mừng, cho nên chủ nhiệm không vui?'
Không đúng, Manh Tiểu Nam không phải giúp cô xin phép sao?
"Vào đây, Sơ Hạ."Thầy chủ nhiệm gọi An Sơ Hạ lại, An Sơ Hạ ngoan ngoãn nghe lời, đứng ở cạnh bàn làm việc của thầy chủ nhiệm, vẻ mặt nghi hoặc.
Chỉ thấy chủ nhiệm lớp mở ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một cái hộp mà bên trong đó tất cả đều là tiếng anh trên hộp, đưa cho An Sơ Hạ.
Thầy đây là?" An Sơ Hạ cực kỳ ngạc nhiên, cũng không có tiếp nhận cái hộp.
Nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu, thầy giáo không có việc gì sao đưa hộp thuốc ngoại cho cô để làm chi...Đây là...?
Mà, kế tiếp chủ nhiệm lớp nói một câu, lại để cho An Sơ Hạ có chút tò mò rồi.
"Đây là thuốc trị tiêu chảy của Mỹ, hiệu quả của nó rất tốt. Hôm qua Tiểu Nam có nói với ta, em lại bị tiêu chảy cho nên mới không đến Lễ Chúc mừng. Em xem em, lại bị tiêu chảy, thuốc này nhất định hiểu quả, em thử xem sao."
An Sơ Hạ: "..."
Lại là tiêu chảy, lại là tiêu chảy, tới cùng có yên hay không a!!!
An Sơ Hạ muốn điên chết mất, nhưng sau cùng vẫn là kiên trì nhận thuốc từ tay thầy chủ nhiệm, nói tiếng cảm ơn thầy xong cô liền rời khỏi văn phòng.
Đi ra khỏi văn phòng một lúc lâu, cả khuôn mặt của An Sơ Hạ bắt đầu đen lại.
Chết tiệt, mỗi lần đều là tiêu chảy, sao không đổi một cái lí do nào khác!
Không nói gì về tới lớp học, Manh Tiểu Nam liền phấn khích, khẩn trương hỏi nói: "Lão Đại, chủ nhiệm lớp tìm cậu làm cái gì? Không làm khó cậu chứ?"
An Sơ Hạ Nhìn Manh Tiểu Nam, liền trực tiếp đem cái hôp thuốc trị tiêu chảy của Mỹ trong tay ném cho Manh Tiểu Nam.
"Lại là tiêu chảy, có thể không dùng cái lí do đó nữa không!" Vô lực mắt trợn trắng.
"Ha ha, này không phải là tớ không tìm lí do khác cho cậu, mà đấy không phải là lí do tốt nhất rồi sao? Cậu xem, mấy ngày trước cậu bị tiêu chảy mấy ngày liền, hôm nay lại bị không phải là có lí quá rồi sao!" Manh Tiểu Nam liều mạng miệng nói.
"Là có ý gì?" An Sơ Hạ tò mò hỏi.
Manh Tiểu Nam quay đầu nhìn An Sơ Hạ, "Ha ha" cười hai tiếng, nói "Thuốc của cậu quả thực tốt."
An sơ hạ: "..."
"Cút!" Một cước đá vào mông người nào đó.
Đúng là tức chết đi được.
Lão Đại, không cần như vậy." Manh Tiểu Nam làm một bộ ủy khuất.
An Sơ Hạ coi như không có gì.
Cả ngày, cứ như vậy bình an vô sự đi qua rồi.
Làm hiệu trưởng tuyên bố, Ba Tát Lệ bởi vì sức khỏe nên đã chuyển trường, khi đó, không thể không nói, quả thật cực kỳ sốc!
Thật không ngờ, cái này Ba Tát lệ là như vậy đã bị dọa cho sợ, thật đúng là liền đi khỏi.
Mà cũng ở phía sau, Điện thoại Sơ Hạ kêu lên.
Là Khương Viên Viên gọi tới.
"Tiểu Sơ hạ, con có muốn gặp mẹ không?" Liền nghe được, Khương Viên Viên kia giọng nói có hơi làm nũng.
Mỗi lần nghe được của giọng nói của Khương Viên Viên, trong lòng Sơ Hạ cũng cảm thấy rất ấm áp.
"Dạ,muốn." An Sơ Hạ rõ ràng trả lời.
"Tiểu Sơ Hạ bảo bối, con mau về nhà đi, trong nhà đã không có gì ghê tởm, nhanh về nhà đi, đêm nay chúng ta đốt pháo hoa chúc mừng, ghê tởm gì đó rốt cục rời xa a." Khương viên viên vui mừng nói.
Trời biết, lúc bà thấy Ba Tư đem Ba Tát Lệ đi trong nháy mắt đó, bà là muốn nghĩ như thế muốn hét lên vui mừng
Không nên trở về đó, rốt cuộc trở về, có thể không vui sao?