Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 331: Con biết mẹ đối xử với con tốt nhất. . .



Edit: Tiên Chi Lê

Beta: NhoxPanda2

Theo tầm nhìn của Lăng Hàn Vũ, Khương Viên Viên đang mặc áo ngủ hình thỏ hồng nhạt đi tới phía bên này. Nghĩ đến hẳn là có người hầu chú ý tới chiếc xe ở đậu trước của, sau đó đi gọi Khương Viên Viên đi?

Lập tức cô quay đầu đi nhìn Lăng Hàn Vũ vội nói câu: "Cảm ơn, ngủ ngon không tiễn!"

Ngược lại mở xe ra nhảy xuống. Lăng Hàn Vũ nghe được Khương Viên Viên kinh ngạc quát to một tiếng, sau đó liền kéo dép phi một cái đánh tới An Sơ Hạ, trong nháy mắt đó, anh thấy vậy liền có điểm thất thần. Nhưng không có dừng lại quá nhiều, anh khởi động động cơ, xe chạy nhanh như bay ra ngoài.

"Tiểu Sơ hạ, con có biết hay không mẹ cũng sắp gọi người đến Lăng gia đánh nhau với Lăng lão kia rồi không? Gọi điện thoại con cũng không nghe, lo lắng chết ta rồi! Hàn quản gia nói với ta bên ngoài có một chiếc xe ngừng ở cổng, mẹ liền bỏ lại tất cả chạy đến!" Khương Viên Viên vẻ mặt ủy khuất nói.

An Sơ Hạ buồn cười, quay mặt nhìn Lăng Hàn Vũ liếc mắt một cái, cô thu hồi ánh mắt nhàn nhạt cười: "Con biết mẹ đối xử với con tốt nhất rồi! Điện thoại... Con không có nghe ai gọi đến, có thể là hết pin rồi."

Cô đang muốn lấy điện thoại ra xem, đột nhiên một âm thanh truyền tới.

"Thiếu phu nhân, mỗi ngày phòng này đều có người đến dọn dẹp, hiện tại giường cũng trải ra mới, đã trễ thế này, tắm rửa một cái rồi ngủ đi?" Hàn quản gia vẻ mặt nhu hòa đứng sau lưng Khương Viên Viên.

Vừa rồi An Sơ Hạ không có chú ý, không biết Hàn quản gia liền đứng sau lưng Khương Viên Viên, hoảng sợ dừng động tác tìm điện thoại, mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn ông."

Cô hôm nay quả thật cũng mệt mỏi rồi. Vừa đi một bên trấn an Khương Viên Viên một bên không ngừng ngáp. Khương Viên Viên thấy cô như vậy, cũng không có trách móc cô, nói với cô vài câu về bản thảo đang viết, liền đưa cô lên lầu nói chuyện.

Đèn trong phòng đã sớm được Hàn quản gia mở. Mà Hàn quản gia nói là nước ấm đã chuẩn bị để cô tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi thật tốt, tiện đi ra ngoài. Trong phòng lớn, để cho cô đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kì thoải mái. Trong tiềm thức, bây giờ cô mặt định coi nơi này là nhà. Nếu có một ngày vĩnh viễn rời đi, sẽ nở sao?

Lắc lắc đầu bỏ ra những cảm xúc phức tạp này, cô đi vào phòng tắm nước nóng. Mỏi mệt bớt đi không ít, chỉ là lúc này bắt đầu đói bụng... Lúc này mới nhớ tới cô còn chưa ăn cơm chiều a!

Tùy tiện chọn từ trong tủ quần áo ra cái áo ngủ màu trắng, An Sơ Hạ vừa mới chuẩn bị ra ngoài tìm thức ăn, lập tức nghiêng đầu liền thấy điện thoại lúc nãy đi tắm tiện tiện tay ném lên giường. Điện thoại phát ra ánh sáng, chớp lóe chớp lóe. Bước nhanh đi qua, màn hình hiện lên: An Thần xuyên.

Kinh ngạc vì sao An Thần xuyên tự nhiên gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ là... Người đàn ông kia đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại, cô tuyệt đối không muốn thừa nhận 'Người kia' là cha của cô.

Cuối xuống lấy điện thoại, cô ấn nút nghe: "vâng?"

Đầu dây bên kia là An Thần xuyên, anh vốn cho là không ai bắt máy, đột nhiên liền truyền đến tiếng An Sơ Hạ rõ ràng, không tự giác sửng sốt: "Sao lâu như vậy mới bắt máy?"

Chuông đều đã vang ba lần, nếu không bắt máy mà nói, sẽ tự động cúp..

"Vừa rồi đang tắm, tìm tôi có việc gì sao?" An Sơ Hạ nhàn nhạt trả lời, An Thần xuyên không nghe ra cảm xúc gì.

"Cũng không có gì đâu... Chẳng qua, nghe nói gần đây cô thường xuyên bị tiêu chảy, nghe ba mẹ tôi nói, sau đó liền mua rất nhiều thuốc nhập khẩu từ Mĩ, người ta đang đưa đến Hàn gia a, cô nhớ rõ phải lấy đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.