Edit: Đỗ Ngọc ÁnhBeta: NhoxPanda2"Không cần nhắc đến hắn, có được hay không?" Hướng Mạn Quỳ lại tiến lên vài bước, ôm lấy Hàn Thất Lục: "Thất Lục, em nhớ anh..."
"Là sao?" Đối phương chỉ là nhàn nhạt một câu, nghe không ra cái gì cảm xúc, chỉ nghe lòng người hốt hoảng, băng lãnh băng lãnh.
Nghe được nghi vấn của anh, Hướng Mạn Quỳ nâng khuôn mặt trang điểm quá tinh xảo của cô ta, điềm đạm đáng yêu nhìn anh: "Mặc kệ là ăn cơm, đi ngủ, làm tiết mục hay tiếp thu phỏng vấn, em không có lúc nào là không có nghĩ đến anh. Thất Lục, tha thứ cho em được không"
Hàn Thất Lục cúi đầu, thâm sâu vào mắt Hướng Mạn Quỳ liếc mắt một cái. Lông mi giả của cô run lên, giống như bươm bướm, cánh chim một dạng. Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Hàn Thất Lục cúi người ghì chặt cô ta vào trong ngực, giống như hương vị cây thuốc phiện nháy mắt càng thêm đặc hơn vây quanh cô.
"Thật sự... Không có lúc nào là không có suy nghĩ tới tôi sao?" Đôi mắt anh băng lãnh, khóe miệng lại như cũ gợi lên. Như vậy Hàn Thất Lục khống chế Hướng Mạn Quỳ, vài năm nay qua, anh dường như thật sự thay đổi rất nhiều.
Trở nên càng nguy hiểm hơn....
"Ukm" dường như là không chút do dự liền gật đầu, cô ta thành kính nhìn lại Hàn Thất Lục. Một đôi tay giống như rắn từ sau lưng quấn đến trước ngực anh, sau đó lấy cớ trước ngực anh cởi nút thắt...
Mới nút, hai nút, ba nút,.....
Lập tức lộ ra một mảnh trong ngực, da thịt anh cường tráng dần dần hoàn toàn bại lộ ở trong không khí. Hướng Mạn Quỳ trên mặt nóng lên, đem cánh môi chính mình rơi vào trước ngực anh, nơi đó, nóng bỏng một mảnh.
Trước ngực anh lập tức hiện lên một dấu hôn ngân đỏ tươi. Lúc này, anh có phải hay không cũng nên từ bị động mà chủ động?
Trước, Hàn Thất Lục vẫn là muốn họ trở thành vợ chồng mới muốn cô ta, đến sau cùng, hai người đã lâu như vậy, nhưng không có phát sinh một lần quan hệ.
Nhiều đêm, Hướng Mạn Quỳ tại hối hận lúc trước như vậy liền không chủ động một lần. Nghĩ đến lúc trước cũng là vì Hàn Thất Lục không biết là cô là cái loại con gái phóng đãng, cho nên mới lần nữa rụt rè...
Tay phải khẽ nâng, Hàn Thất Lục kéo ra sau lưng cô ta kéo khoá. Nháy mắt, bị màu lam nhạt của áo ngực bao vây lấy nơi mềm mại cơ hồ miêu tả sinh động...
Hai người cước bộ nhẹ nhàng, không biết khi nào đã tới trước giường.
"Thất Lục, em yêu anh." Cô ta thâm tình đụng lên môi Hàn Thất Lục, đúng là lại bị Hàn Thất Lục tránh được. Không, đây không tính là tránh đi. Hẳn là...
Cô ta lại vẫn không kịp chạm đến môi Hàn Thất Lục, giữa lúc hoảng hốt trời đất xoay chuyển, cô ta bị áp ngã xuống giường, khóe miệng không lưu tâm sắc mặt ửng hồng: "Thất Lục..."
Đang chờ nụ hôn hạ xuống, nhưng mà bên tai lại truyền đến âm thanh của anh trong veo mà lạnh lùng lại cố ý đè thấp: "Một Nữ Minh Tinh thông minh như cô, như thế nào có thể tùy tùy tiện tiện ra ngoài rồi vào phòng của đàn ông. Huống chi, lại là khách sạn..."
Không nghe được Hàn Thất Lục ý tứ trong lời nói, Hướng Mạn Quỳ hai tay duỗi ra ôm lấy cổ Hàn Thất Lục: "Không sao cả, vì đàn ông là anh..."
"Là sao?" Hàn Thất Lục hơi híp mắt lại, ảm đạm cười.
Không biết như thế nào, trước mắt anh từ nữ nhân trang điểm tinh xảo đột nhiên liền biến thành An Sơ Hạ kia không chút son phấn. Thanh thuần, thanh xuân, sạch sẽ, hoàn hảo, khiến anh hướng tới.
Không tự giác, môi của anh đụng đến, Hướng Mạn Quỳ chậm rãi nhắm mắt lại, đợi kia nụ hôn hạ xuống.
Lúc sắp đụng chạm trong nháy mắt, An Sơ Hạ bỗng nhiên liền biến trở về Hướng Mạn Quỳ. Anh chau mày, thu không được lực đạo, đem quay đầu đi, nụ hôn lạnh lẽo rơi vào cổ Hướng Mạn Quỳ...