Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 396: Dám làm lão đại giận..



Edit: Thùy Linh

Beta: nhilamdn

An Sơ Hạ kinh ngạc, một hồi sau cũng khôi phục bình tĩnh, nghiêm túc gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Thật là khéo.... Có điều, anh chính là học sinh chuyển trường sao?"

"Không sai." Nam Cung Tử Phi thật sâu nhìn cô một cái, hồi ức lập tức chạm đến giây thần kinh nào đó, hiện lên trong đầu anh.

Lúc sáng lúc tối, trong quán rượu, ngồi ở trên ghế salon, người đàn ông vẫn mờ mịt trong khói thuốc, mắt nhìn chằm chằm mấy người uốn éo như là uống thuốc lắc trong sàn nhảy, đôi mắt không hề gợn sóng.

"Chào anh, chào anh! Người xưa nói không gặp ba năm, nhìn người với cặp mắt khác xưa, mấy ngày trước còn theo tôi vay tiền đi taxi, lần này là có thể mượn nhiều tiền như vậy để thuê Audi, không tồi không tồi!"

Thanh âm của An Sơ Hạ vang vọng trong đầu anh, đồng thời con ngươi của cô, sạch sẽ trong suốt mà quật cường xẹt qua đầu óc của anh ta. Nam Cung Tử Phi không khỏi vẻ mặt hơi đổi, lúc nào, Nam Cung Tử Phi không hiểu tại sao mình lại nhớ nhung một người phụ nữ?

Hai bàn tay bóp đầu gối, đang muốn đứng dậy, một nữ sinh mặc chiếc váy màu đỏ ngồi lên đùi anh, cố ý dùng ngực mình cọ vào ngực Nam Cung Tử Phi, khiến anh ta giận muốn phát hỏa.

Môi đỏ hơi động, cô ta gợi lên nụ cười: "Anh chàng đẹp trai, đêm nay...."

"Cút!" Nam Cung Tử Phi lạnh lùng phun ra một chữ này, con mắt không hề gợn sóng mà lập tức trở nên sắc bén.

Nữ nhân hoàn toàn không biết chính mình chọc tới người không nên dây vào nhất, tay quấn lấy eo Nam Cung Tử Phi: "Anh chàng đẹp trai, đừng nóng giận mà.... "

"Mẹ nó! Cái loại gái điếm không biết xấu hổ, cô chưa muốn chết thì biến ngay!" Vừa tới cửa quán rượu, Đại Hổ liếc mắt liền thấy một nữ nhân không biết xấu hổ lại quấn quít lấy lão đại nhà bọn họ, trong lòng lúc này dâng lên một luồng lửa rừng rực. Nếu như là trước đây, anh ta hận chưa bao giờ chạm vào nữ nhân mỗi ngày lão đại mang về phòng, nhưng bây giờ tình huống bất đồng rồi.

Lão đại hiện tại đã có chị dâu, là thủ hạ trung thành nhất của lão đại, thay chị dâu xem chừng lão đại, để lão đại vì chị dâu mà dịu dàng hơn...

Mang theo mấy tên thủ hạ nhanh chân đi đến trước mặt người phụ nữ kia, một hồi liền đem nữ nhân kéo xuống đất, nữ nhân vì khuỷu tay đụng vào mặt đất, không nhịn được rên khẽ một tiếng: "Đau...."

"Đau?" Đại Hổ cười gằn: "Lão đại, tôi thay anh giải quyết nữ nhân này! Anh nói, là muốn tôi chặt một tay của cô ta, hay cả hai tay đây?"

Nữ nhân hoảng sợ trợn mắt lên, đôi môi run rẩy: "Không.... Tôi không dám, các vị đại ca, tôi, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trước mặt các anh!"

Đại Hổ cũng mặc kệ, liếc thủ hạ sau lưng một chút, mấy người thủ hạ kia lập tức nắm lấy hai tay nữ nhân kéo cô ta từ trên mặt đất lên.

"Chị Mã Lệ!" Một âm thanh lanh lảnh vang lên, không tự chủ, Nam Cung Tử Phi nhìn sang. Một người đối lập với mỹ nhân trong quán rượu chạy tới, lo âu nhìn: Chị Mã Lệ, chị làm sao vậy?"

Cặp mắt kia....Nam Cung Tử Phi thu hồi ánh mắt. Cặp mắt kia, lại giống An Sơ Hạ đến mấy phần.

"Cút." Chỉ nói một chữ như thế, Nam Cung Tử Phi xoay người rời đi.

Đại Hổ nhìn cái mỹ nhân gọi " Chị Mã Lệ " một chút, khinh bỉ mà nói: "Coi như cô số hên, lão đại của chúng ta bỏ qua cho cô! Nhớ kỹ, không có lần sau!"

"Vâng vâng vâng!" Mã Lệ vội vội vã vã tạ ơn, bởi vì hai người nắm lấy tay cô ta đột nhiên buông ra, cô ta chân mềm nhũn nên co quắp ngồi trên mặt đất. Nữ sinh kia liền vội vàng tiến lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.