Edit: Thùy LinhBeta: nhilamdn"Là anh!" Ánh mắt An Sơ Hạ có chút né tránh. Cô lén lút để Tiêu Minh Lạc đi điều tra Nam Cung Tử Phi, hiện tại cảm thấy có chút có lỗi với anh. Dù sao đang yên đang lành đi điều tra người khác không phải chuyện gì quang minh chính đại.
Nam Cung Tử Phi gật đầu, ánh mắt e dè mà nhìn An Sơ Hạ: "Sơ Hạ, cô không thích tôi?"
An Sơ Hạ kinh ngạc nhìn Nam Cung Tử Phi, nhất thời không biết nên nói gì. Chỉ là trợn to mắt nhìn Nam Cung Tử Phi.
"Nếu như cô chán ghét tôi." Nam Cung Tử Phi vẫn nhìn chằm chằm An Sơ Hạ, nói từng chữ từng câu: "Tôi có thể trở về Mỹ, bảo đảm cô sẽ không nhìn thấy tôi."
Nghe anh nói lời này, An Sơ Hạ trong lòng mới xem như thở phào nhẹ nhõm. Cô lại nghĩ là cái loại " yêu thích " kia, người khác tốt với cô cô đều yêu thích hết.
Thoáng lúng túng lắc đầu, cô cười toe toét: "Làm sao lại không thích anh? Anh đẹp trai như vậy, đúng không?"
Nam Cung Tử Phi không nói, đứng yên: " Chúng ta...ra chỗ khác nói chuyện nhé? "
An Sơ Hạ lúc này mới phát hiện có thật nhiều nữ sinh cùng nam sinh đều nhìn cô. Một bên còn chỉ chỉ trỏ trỏ, đại khái là hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ rồi. Thu hồi ánh mắt, An Sơ Hạ gật đầu một cái: "Ừ, nơi này xác thực không phải chỗ nói chuyện."
Hơn nữa, Khương Viên Viên hiện tại đang giảng dạy lịch sử học viện Tư Đế Lan, nói rất lâu. Cô dẫn theo Nam Cung Tử Phi đi ra ngoài. Buổi tối ở Tư Đế Lan có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Nhớ lúc đầu, cô còn từng bị khoá trong nhà vệ sinh...
Nói chung, sau khi đến nơi này rồi, cuộc đời của cô đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Đến bây giờ, cô cũng không biết là nên cười hay nên khóc.
"Nam Cung Tử Phi, không phải, tôi không phải chán ghét anh! Thật đấy." Bọn họ đi tới một chỗ đối lập với ban nãy, không khí yên lặng, âm thanh của An Sơ Hạ đặc biệt rõ ràng.
Nam Cung Tử Phi gật đầu: "Ừ." Trên mặt cũng không biểu lộ bất kì biến hoá gì. Tối nay anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, như vương giả trong đêm tối, gây cho người ta một loại cảm giác ngột ngạt. Kỳ thực lúc An Sơ Hạ đến, hiệu trưởng cũng đã ở trên sân khấu giới thiệu anhcùng mọi người, từ Mỹ đến.
Đến khi An Sơ Hạ nghe nói anh ta đã nhận không dưới một trăm lá thư tình. Tât cả đều bị anh ta một cái xoay người, ném vào trong thùng rác.
Đối với Nam Cung Tử Phi, anh không muốn gì đó, hết thảy đều là đồ bỏ đi. Mà anh muốn, coi như là hủy diệt thế giới cũng phải có được.
"Nam Cung tử Phi, tôi chỉ là rất kỳ quái, anh làm sao đột nhiên lại đến trường tôi?" An Sơ Hạ trong giọng nói tràn đầy khó hiểu.
"Bởi vì...." Nam Cung Tử Phi nghiêng mặt sang bên: "Tôi sinh ra ở Mỹ, đã tới Trung Quốc mấy lần, liền thích nơi này. Nghe nói trường này dạy tốt nên tới."
Nam Cung Tử Phi nói nửa thật nửa đùa. An Sơ Hạ gật gật đầu: "Như vậy chúng ta trở về thôi!"
Hay đúng là do cô suy nghĩ nhiều quá. Kỳ thực cô cho rằng Nam Cung Tử Phi vì cô mà đi tới Tư Đế Lan. Như vậy thật rất phiền toái....Bây giờ nghĩ lại, là cô suy nghĩ quá nhiều. Thật nên cho mình một bạt tai.
An Sơ Hạ cắn môi dưới, đưa tay muốn kéo tay Nam Cung Tử Phi. Nhưng ngay khi sắp chạm đến tay anh, tay An Sơ Hạ dừng lại, ngược lại đặt ở phía sau: "Thật xin lỗi, tôi quên anh không thích người khác chạm vào."
"Chỉ cần là cô, tôi sẽ không để ý."