Edit: _KuniWang_Hàn Thất Lục lúc này mới buông ra cổ áo Tiêu Minh Lạc ra, nhưng vẫn bất mãn trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái.
Tên Hắc quỷ này, đã từng nghe qua tại đại hội đại biểu toàn quốc. Mà tên hắc quỷ này lai lịch rất hùng hồn, truyền thuyết kể rằng bởi vì hắc quỷ này nhân thích giết người ở trong đêm, giết người đích thủ pháp rất tàn nhẫn, tựa như tử thần. Cho nên, mọi người gọi hắn là hắc quỷ.
Hàn Thất Lục quả nhiên cũng biết đến hắc quỷ, lý trí hắn mách bảo, hắc quỷ tầm khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, thật không ngờ rằng.... hắc quỷ lại bằng tuổi hắn. Điều này làm cho hắn có một loại cảm giác bất an trước giờ chưa từng có.
"Hai người rốt cuộc là làm sao vậy?" An Sơ Hạ lắc lắc đầu, cho tỉnh táo lại một chút.
"Không có gì!" Tiêu Minh Lạc cuống quít lắc đầu: "Chúng tôi chỉ là tùy tiện luận bàn một chút. Hắc hắc, luận bàn một chút."
An Sơ Hạ bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Hai người cũng không là con nít ba tuổi, mà con nít thì không nên dọa người. Nhanh đi xử lý miệng vết thương, không sẽ để lại sẹo."
An Sơ Hạ không có hỏi đến cùng nên Tiêu Minh Lạc vội vàng đứng dậy đi lại gần Lăng Hàn Vũ: "Chúng tôi đến bệnh viện kiểm tra một chút, không cần đợi chúng tôi, chúc hai ngươi đêm nay ngắm cảnh vui vẻ! Đến lúc đó gặp!"
Hắn chính là muốn nói chỗ thám hiểm hôm nay định đi.
Vừa dứt lời, hai người bỏ chạy mất dép. An Sơ Hạ bất đắc dĩ cười, nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái, muốn đi trước. Mới đi được một bước, Hàn Thất Lục dùng lực giữ tay cô lại: "Chúng ta cũng trở về đi."
Hắn không muốn quay trở lại nơi đó, cũng tuyệt không muốn gặp Nam Cung Tử Phi -- hắc quỷ. Hắn không phải sợ hắc quỷ, lớn như vậy hắn không còn sợ hãi gì đó nữa. Chính là, chỉ là sợ An Sơ Hạ hội sẽ bị thương tổn.
"Không cần!" An Sơ Hạ trở mình, liếc mắt xem thường: "Dựa vào cái gì mà anh lại quản tôi?"
"Ngoan, chúng ta về nhà ngủ, được không?" Hàn Thất Lục ngữ khí thay đổi, ôn nhu vô tận: "Anh sắp mệt chết. Vội cả ngày, còn chưa có nghỉ ngơi một chút nào."
( Diệp Hạ: Đây có phải là Hàn thiếu gia ác ma tôi biết không? Hảo hảo ôn nhu a~ Tôi bị nhu mì của Hàn thiếu gia lung lay rồi.)
An Sơ Hạ ngạc nhiên, không nói được gì, đứng im tại chỗ. Hàn Thất Lục cười, tay vòng qua vai An Sơ Hạ bế cô lên, đi ra khổ quán trà, vẫn ôm cô đi ra cổng của học viện Tư Đế Lan. Trong lúc đó họ bị nhiều học sinh bắt gặp, đối với bọn họ có các loại cảm giác khiếp sợ, hâm mộ, ánh mắt ghen tị, hắn một mực không thèm để ý.
Nhưng thật ra An Sơ Hạ, vẫn muốn tránh thoát ra khỏi hắn, nhưng không có giãy dụa. Đến cuối cùng cũng chỉ để tùy ý hắn ôm chính mình. Trong lòng cảm thấy kì quái, hôm nay hắn rất kì lạ.
Xe rất nhanh về đến cổng Hàn gia, An Sơ Hạ chuẩn bị xuống xe, lúc mở cửa xe, mới phát hiện cửa xe đã bị Hàn Thất Lục khóa.
Đang muốn mở miệng, chợt nghe giọng nói Hàn Thất Lục: "Tránh Nam Cung Tử Phi xa một chút, được không?" Tuy rằng là câu hỏi, nhưng ngữ khí cũng một chút cũng không có cho cô cái quyền lợi được nói " Không!"
"Vì sao?, " An Sơ Hạ khó hiểu: "Anh đừng đổ dấm chua lung tung? Tôi cùng hắn, chính là quan hệ bạn bè bình thường."
Hàn Thất Lục nhìn sang bên phải, anh đèn màu vàng ôn hòa chiếu rõ khuôn mặt xinh đẹp của An Sơ Hạ. Ánh mắt của cô thực thành khẩn, không có chút nào khiến người khác hoài nghi.
Hắn, đương nhiên cũng tin cô.
Xoạch một tiếng, cửa xe mở ra Tuy rằng cảm thấy chút khó hiểu nhưng An Sơ Hạ cũng nhanh chóng xuống xe.