Edit: Dung Nguyễn, Ngân, Quỳnh, Ngọc ChâuBeta: NhoxPanda2Đối mặt với anh chính là Hướng Mạn Quỳ kia với vẻ mặt tràn đầy bất ngờ.
Khoảnh khắc đó An Sơ Hạ xuất hiện nhưng cô lại không khóc, cô muốn khóc, nhưng dường như bản thân lại bị ép khô vậy, không thể có nổi một giọt nước mắt nào. Hay nói đúng hơn, cô căn bản khóc không được.
Ngược lại với An Sơ Hạ, Hướng Mạn Quỳ lấy tay che miệng mà khóc. Là nước mắt kích động. Những người dân Mỹ xung quanh đứng xem bắt đầu ồn ào náo nhiệt, nói các lời đơn giản để mà cho Hướng Mạn Quỳ nhanh đồng ý.
"Em... (nguyện ý)" lời còn chưa dứt, An Sơ Hạ từ trong đám người vây quanh chen lấn tiến vào.
"Em sẽ không chúc phúc cho anh." Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào Hàn Thất Lục: "Nếu anh hiện tại khôi phục trí nhớ, nhớ ra em, em sẽ tha thứ anh. Nếu như anh thật sự không nhớ ra, em cũng không biết chính mình sẽ thế nào nữa... Hàn Thất Lục, anh quả thật không nhớ rõ An Sơ Hạ là ai sao?"
Cô từng tìm anh cả một buổi tối khi ở trong rừng rậm, một mình cô độc tìm kiếm anh lúc trời tối.
Cô từng thề, nếu Hàn Thất Lục đã chết, cô không còn muốn sống nữa.
Cô từng thề nếu Hàn Thất Lục không có việc gì, cô liền đến chỗ anh nói rõ. Nói chính mình đã sớm yêu anh rồi.
Nhưng là ai có thể nói cho cô biết, vì cái gì mọi chuyện biến thành như thế này? Vì cái gì những thứ cô muốn quý trọng, mọi thứ sau cùng cũng không thuộc về cô? Vì cái gì người cô yêu, tất cả đều rời khỏi cô?
Nước mắt đột nhiên rơi xuống, cả người như không còn chút sức lực. Cô nhìn thấy Hàn Thất Lục kinh ngạc nhìn cô, nhưng trong mắt kia là xa lạ, là không quen biết.
Còn Hướng Mạn Quỳ, cô lại xem như Hướng Mạn Quỳ không tồn tại.
"Thật sự không nhớ ra sao? Mấy tháng trước khi mất đi trí nhớ?" Từng giọt nước mắt theo hốc mắt rơi xuống, trực tiếp rơi xuống đá cẩm thạch ở quảng trường.
Người ở xung quanh xem khó hiểu, bắt đầu từ từ rời đi, cũng có người ở lại xem đã xảy ra chuyện gì.
"Cô..." Hàn Thất Lục chỉ nói một chữ, vậy mà cũng không biết muốn nói điều gì. Vì cái gì mà ngực cảm giác đau đớn? Vì lí do gì nhìn đến khuôn mặt thanh tú của cô lại có cảm giác đau lòng?
"Thật sự chuyện gì đều không nhớ rõ sao? Làm sao bây giờ? Hàn Thất Lục, anh nói em phải làm sao bây giờ?" An Sơ Hạ càng nói càng lớn tiếng hơn, nước mắt chảy ra cũng càng chảy ra nhiều hơn. Cô biết chính mình khóc sẽ thành bộ dáng khó coi, nhưng mà nước mắt hoàn toàn không thể khống chế.
Cô rõ ràng ngay cả giọt nước cũng chưa uống, nhưng mà nước mắt giống như chảy mãi không hết.
"Nhiều hồi ức như vậy, nguyên nhân thật sự vì vấn đề chưa hồi phục nên hoàn toàn không nhớ ra sao? Thật sự có thể yên tâm thoải mái mà cầu hôn người khác sao?""..." Hàn Thất Lục không biết nên nói cái gì. Chỉ cảm thấy ngực đau đớn càng ngày càng rõ ràng.
Anh không biết vì điều gì bản thân mình lại có một loại mong muốn thôi thúc bản thân... Nghĩ muốn tiến lên để ôm chặt cô gái đang nước mắt rơi đầy mặt kia, hành động lại như cô không chịu khuất phục.
"Thất Lục... anh biết cô ta sao?" Hướng Mạn Quỳ tiến lên, kéo cánh tay Hàn Thất Lục động tác tự nhiên.
Trong đáy mắt cô ta đầy giao động, mang theo một tia e ngại nhìn An Sơ Hạ.
Từ khi Hàn Thất Lục bị đưa đến nước Mỹ, cô ta liền lợi dụng thời gian ở tại nước Mỹ, tìm đủ mọi cách nhờ không không biết bao nhiêu loại quan hệ, đi tới bên cạnh Hàn Thất Lục mà quan tâm chăm sóc. Biết được rằng Hàn Thất Lục đã quên mất những chuyện của mấy tháng trước, khi đó cô ta cực kỳ vui vẻ. Vui vẻ đến độ muốn điên rồi.
Cô ta cảm thấy được là thượng đế đang giúp bản thân mình. Cho nên trước mặt Hàn Thất Lục cô ta không nhắc gì liên quan đến An Sơ Hạ dù là nửa câu.
Hàn Thất Lục cũng không có hỏi cô ta, có phải hay không anh quên một số chuyện rất quan trọng. Cô ta luôn luôn mơ hồ suy đoán. Cô ta suy nghĩ, chỉ cần Hàn Thất Lục không nhớ tới, cô ta liền tuyệt đối có thể một lần nữa giữ lấy tâm trí của Hàn Thất Lục.
Cô ta làm được rồi. Nhưng là, An Sơ Hạ xuất hiện rồi.
Nhưng cô ta tuyệt đối không cho phép Hàn Thất Lục cứ như vậy bị An Sơ Hạ cướp đi. An Sơ Hạ có gì hơn cô ta? Muốn gia thế không có gia thế, khuôn mặt nhỏ nhắn kia chẳng có gì đặt biệt, cô ta tự thấy chính mình không hề kém cỏi!
"Không... Không có ấn tượng!" Hàn Thất Lục lắc đầu, quay đầu ôn nhu nhìn Hướng Mạn Quỳ nói: "Em còn chưa trả lời có nguyện ý lấy anh hay không?"
"Em...."
"Thiếu gia!" Hàn quản gia chen lách vào trong đám người, vốn là ông vừa nhìn thấy được An Sơ Hạ trong tầm mắt, sau đó liền nhìn thấy đến Hàn Thất Lục đang ôm Hướng Mạn Quỳ nói cái gì đó. Người bên cạnh dần dần tản đi, có thể do không có chuyện gì hay ho nên rời đi.
Âm thanh này quá mức quen thuộc, Hàn Thất Lục không cần nhìn cũng biết là Hàn quản gia đến. Hướng Mạn Quỳ còn chưa có cơ hội kịp trả lời Hàn Thất Lục, ánh mắt có chút hờn giận nhìn về phía Hàn quản gia.
Hàn quản gia này tính tình trung hậu, đã làm việc ở Hàn gia nhiều năm, nhìn thấy Hàn Thất Lục trưởng thành, cho nên Hướng Mạn Quỳ cũng không dám làm càng trước mặt đối với Hàn quản gia, chỉ có thể trong long mắng thầm vài câu.
"Thiếu gia, cậu không phải đang nằm viện sao? Sao lại chạy đến đây vậy? Vết thương đã khỏi hẳn chưa?" Thấy Hàn Thất Lục, Hàn quản gia lúc này quên hẳn An Sơ Hạ, mà cũng không có nhìn đến Hướng Mạn Quỳ, chỉ là toàn tâm quan tâm đến Hàn Thất Lục.
"Trong khách sạn quá buồn chán, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút. Còn có, tôi vừa rồi đã cầu hôn Mạn Quỳ rồi!" Hàn Thất Lúc nói ra với vẻ mặt đầy vẻ hớn hở, nhẹ nhàng, ôm nhu hướng lên ôm lấy bờ vai trần của Hướng Mạn Quỳ, Hướng Mạn Quỳ cũng nhân cơ hội ôm eo Hàn Thất Lục, vẻ mặt thẹn thùng.Ông đã nghe qua chuyện Hàn Thất Lục, chuyện của mấy tháng qua hoàn toàn quên hết, giờ phút này tận mắt thấy, trong ngực thở hổn hển, hít thở không khí cũng có phần khó khăn.
"Hàn quản gia!" An Sơ Hạ nhìn thấy Hàn quản gia sắc mặt không tốt, liền vội vàng tiến đến giúp ông xoa bóp trán, Hàn quản gia lúc này mới khôi phục lại.
Sau một hồi nhìn tới nhìn lui, tầm mắt Hàn Thất Lục dừng lại trên người An Sơ Hạ: "Thì ra cô là người mà Hàn quản gia mang đến, khó trách sao mà cô biết tôi. "Cô là ai? Cô tên gì?"
An Sơ Hạ mới vừa muốn trả lời, Hàn Thất Lục đột nhiên vỗ đầu một cái: "Cô là An Sơ Hạ?"
Hàn quản gia cùng An Sơ Hạ sắc mặt đều là trở nên vui vẻ, bên cạnh Hướng Mạn Quỳ lại là bộ mặt cứng ngắc, động tác ôm Hàn Thất Lục cũng buông lỏng, theo bản năng liền muốn chạy trốn. Bởi vì cô ta biết rất rõ, Hàn Thất Lục một khi nhớ rõ An Sơ Hạ là ai, toàn bộ công sức bấy lâu của cô ta đều đổ sông đổ biển.
Bác sĩ có nói qua, khả năng phục hồi trí nhớ rất thấp, Hàn Thất Lục vì sao nhanh như vậy liền nhớ ra?
"Cô lúc nãy nói, cô tên là An Sơ Hạ phải không?" Hàn Thất Lục nhức đầu, thấy có lỗi nói: "Đầu tôi bị thương, trí nhớ mấy tháng trước đều không thể nhớ nổi rồi."
Vốn dĩ là đang vui mừng, sau khi Hàn Thất Lục nói lời này xong, lại giống như sóng lớn ngoài khơi kia hòa tan cùng bọt biển. Cô vốn cho rằng, Hàn Thất Lục đã nhớ ra cô, kết quả, chỉ là cô ảo tưởng rồi vui mừng vô ích.
"Phải, em là An Sơ Hạ." Cô là An Sơ Hạ, không bao giờ dễ dàng gục ngã được An Sơ Hạ. Người thân duy nhất của cô mất đi, cô cũng không có gục ngã mà tiếp tục bước tới, bây giờ cô không có lý do gì bị đánh ngã!"
Cô đã quyết định, nếu Hàn Thất Lục không có cách nào nhớ lại những chuyện trước kia, vậy coi như kết thúc đi! Cô có thể tạo cho anh những hồi ức mới, tương lai còn rất dài, cô cũng không tin, Hàn Thất Lục là lòng dạ sắt đá.
Lau khô nước mắt trên mặt, cô quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục bên cạnh Hướng Mạn Quỳ, cố vẽ lên một nụ cười. Tuy nụ cười này của An Sơ Hạ là nụ cười quật cường, nhưng khiến cho Hướng Mạn Quỳ nhìn thấy toàn thân sợ hãi, chỉ muốn mau chóng rời khỏi.
"Thất Lục, anh nên về khách sạn truyền thuốc rồi, để em đưa anh về." Hướng Mạn Quỳ thần tốc tránh đi ánh mắt của An Sơ Hạ, lôi kéo Hàn Thất Lục nói: "Nói không chừng y tá đến rồi đấy."
"Sợ cái gì? Có Hàn quản gia ở đây!" Hàn Thất Lục đem cằm gương lên, nhìn về phía Hàn quản gia nói: "Ông từ xa đến thăm tôi, tôi mời ông ăn cơm! Đúng rồi, còn có cô, Hứa Sơ Hạ, không, cái gì Sơ Hạ đấy?"
Xem dáng vẻ của Hàn Thất Lục, việc nhớ lại An Sơ Hạ tỷ lệ là cực kỳ nhỏ, cô ta không cần lo lắng sợ hãi nữa. Hướng Mạn Quỳ âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không để cho An Sơ Hạ cướp đi Hàn Thất Lục được, đừng hòng.
Hướng Mạn Quỳ lườm An Sơ Hạ một cái, lạnh nhạt cười nói: "Là An Sơ Hạ. Anh như thế nào lại quên tên em gái của mình được vậy?""Em gái anh? Em biết cô ấy?" Hàn Thất Lục nghi hoặc nhíu mày nhìn về Hướng Mạn Quỳ hỏi: "Lúc nãy em còn hỏi anh cô ấy là ai."
"Em là muốn xem thử anh có phải hay không quên luôn em gái mình rồi hay không thôi!" Hướng Mạn Quỳ làm nũng nói: "Mẹ cô ấy vì cứu chú Hàn nên qua đời, cho nên chú Hàn liền đem cô ấy cô ấy về nhà anh ở rồi. Vậy không phải em gái anh sao?"
Nghe Hướng Mạn Quỳ nói như vậy, Hàn Thất Lục bắt đầu đánh giá An Sơ Hạ nói: "Thì ra chuyện là như vậy..."
Hàn Thất Lục xem cô như với người xa lạ không có chút gì cảm tình, chỉ cảm thấy mọi người hướng đến Hàn gia bọn họ chỉ là vì lợi ích bản thân, mẹ của An Sơ Hạ vì cứu cha anh mà qua đời.... Cái này có thể xem xét lại, nhưng không hiểu vì sao, cảm giác chán ghét của anh đối với An Sơ Hạ có gì không đúng vậy hay là hoàn toàn là không có.
Có lẽ do mấy tháng cùng cô ở chung nhà, nên rất quen thuộc, cùng một nhà nên tình cảm tốt hơn rồi?
Hàn Thất Lục nghĩ như vậy, không nghĩ lại nhiều, đem theo mọi người đến một nhà hàng Trung Quốc ăn cơm.
An Sơ Hạ ở Hàn gia sống một thời gian dài, đến các loại nhà hàng sa hoa ăn cơm thường xuyên nên có thể coi là đủ thích ứng tốt. Thừa lúc Hàn Thất Lục cùng Hướng Mạn Quỳ đi toilet, An Sơ Hạ lôi kéo Hàn quản gia nói: "Hàn quản gia, ông chắc là cũng thấy rồi, con là đang nghĩ, nếu Thất Lục đã quên con rồi, vậy con sẽ cố gắng níu kéo giúp anh ấy nhớ lại nữa."
"Người là muốn thiếu gia một lần nữa yêu người sao?" Hàn quản gia lý trí nói: "Nhưng mà thiếu phu nhân, người xem, thiếu gia cả ngày bên cạnh Hướng tiểu thư, người có thể tiếp tục chịu đựng sao?"
Chịu đựng tiếp sao? Đương nhiên là không được rồi.
"Chẳng lẽ con gào khóc để anh ấy nhớ lại con sao?" An Sơ Hạ mắt lóe lên tia kiên định: "Nếu anh ấy thật sự sau cùng lựa chọn Hướng tiểu thư, ít nhất con cũng từng cố gắng qua, sẽ không có gì hối tiếc nữa."
"Thiếu phu nhân, thật sự vất vả cho người rồi..." Hàn quản gia nhanh chóng lau đi một giọt nước mắt, ánh mắt của ông có chút vẩn đục, khó mà kiềm chế nước mắt.
"Bác về sau cũng không nên gọi con là thiếu phu nhân nữa rồi." An Sơ Hạ nhắc nhở, cầm lấy khăn tay trên bàn đưa cho Hàn quản gia, mới giậtt mình cảm giác thấy trên mặt mình cũng đều là nước mắt.
Bên trong nhà vệ sinh, Hướng Mạn Quỳ sau khi đi xong lại ra trang điểm lại, soi gương nhìn nhìn, tự nhận là thấy thế nào đều đã so với nha đầu miệng còn hôi sữa kia hấp dẫn người khác hơn nhiều!
Hôm nay cô ta mặc bộ váy xuyên thấy lộ vai lại lộ nữa lưng màu vàng nhạt, càng làm nổi bật lên da thịt tuyết trắng của cô ta. Cô ta so với Hàn Thất Lục là lớn hơn một tuổi, vốn là muốn học cấp ba, nhưng bởi vì lúc trước công ty giả trí của cô ta sắp xếp lịch trình dày đặc ngày đêm, cho nên tạm nghỉ học hai năm, bởi vậy cô cùng An Sơ Hạ đều là học sinh năm nhất, nhưng cô ta cũng ít khi đến trường ở Mỹ.
Đi ra buồng vệ sinh, Hàn Thất Lục tại cửa đã đợi một hồi lâu, tại bên chân anh đã có vài tàn thuốc nằm trên mặt đất.
"Làm sao mà lâu như vậy?" Nhìn đến Hướng Mạn Quỳ rốt cục cũng đi ra, hai ngón tay phải kẹp điếu thuốc của Hàn Thất Lục đưa ra phía trước.
"Như thế nào? Anh không kiên nhẫn rồi hả?" Hướng Mạn Quỳ với lấy điếu thuốc trong tay Hàn Thất Lục đang cháy sáng khói, động tác thành thạo rút một ngụm, thuận miệng đối với Hàn Thất Lục mặt nhẹ nhàng phun ra khói, khuôn mặt diễm lệ chiếu vào mi mắt Hàn Thất Lục, theo làn khói kia lập loè.
Hướng Mạn Quỳ vứt bỏ điếu thuốc trong tay, hai tay ôm Hàn Thất Lục, nhẹ nhàng đi cà nhắc, hôn lên anh. Hàn Thất Lục của hiện tại tự nhiên là hẳn không cự tuyệt, rất nhanh phản ứng kịp, hai người hôn nồng nhiệt ở một chỗ.
Hành lang đi tới hai người phụ nữ ngoại quốc, nhìn bọn anh hôn môi, cười đi vào nhà vệ sinh.
Rất lâu, Hàn Thất Lục buông Hướng Mạn Quỳ ra, mà Hướng Mạn Quỳ nhãn cầu xoay một vòng, tại cổ Hàn Thất Lục lưu lại một màu đỏ sậm "dâu tây".
"Xảo trá!" Hàn Thất Lục đưa tay vuốt lên mũi Hướng Mạn Quỳ một cái, trên mặt đều là sủng nịch. Hướng Mạn Quỳ trong thấy cơ hồ ngây ngốc, nhưng cô ta tinh tường biết, những thứ sủng nịch này, vốn là thuộc về An Sơ Hạ.
Không! Đây là thuộc về Hướng Mạn Quỳ cô!
Hướng Mạn Quỳ lôi kéo Hàn Thất Lục, bộ dáng ủy khuất: "Thất Lục, anh lúc đó sao lại nhìn chằm chằm vào người Sơ Hạ? Thích cô ta sao? Em không thích bạn trai nhìn người con gái khác nhìn chằm chằm không chớp mắt."
Hàn Thất Lục kỳ thật cũng không có nhìn chằm chằm vào An Sơ Hạ, nhưng Hướng Mạn Quỳ nói như vậy, anh chỉ là vui vẻ một lời đáp ứng nói: "Được! Về sau anh liền chỉ nhìn đến một mình em! Còn có, anh cũng không phải là bạn trai của em! Anh là vị hôn phu của em!"
"Em còn chưa có đồng ý anh!" Hướng Mạn Quỳ chu miệng, cùng trên mặt cô ta nồng đậm trang điểm nhìn ra thật lớn tương phản.
Kỳ thật không có một người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình trang điểm đậm như vậy, hôn lên mặt toàn là kem phấn tư vị thật khó chịu! Hàn Thất Lục để sát vào Hướng Mạn Quỳ, thấp giọng nói: "Vậy em có đáp ứng hay không?"
"Nói sau đi!" Hướng Mạn Quỳ yêu kiều cười, lông mi giả cơ hồ muốn ngăn trở ánh mắt cô ta.
"Về sau không cần trang điểm đậm như vậy." Hàn Thất Lục nói xong, lôi kéo Hướng Mạn Quỳ đi về: "Đi thôi, bọn họ chắc sẽ thấy lạ, sao chúng ta đi vệ sinh lâu như thế."
Hai người trở lại bàn ăn, An Sơ Hạ không sai biệt lắm đã ăn xong rồi.
"Thất Lục, một hồi có thể hay không dẫn em nơi nơi đi dạo? Em là lần thứ hai đến nước Mỹ cũng không thông thuộc đường lắm." An Sơ Hạ hạ đũa xuống, nổi lên dũng khí nói.
Hàn Thất Lục còn không có trả lời, Hướng Mạn Quỳ liền gắp một miếng thịt nhét vào miệng Hàn Thất Lục, quay đầu đối với An Sơ Hạ cười nói: "Đợi lát nữa trở về Thất Lục vẫn còn phải truyền dịch, ngày mai trước khi trở về liền phải đi tái khám, để này sau đi, việc này cũng không thể trì hoãn rồi."