Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 459: Đi tới bệnh viện



Edit: BupNguyen2003

Beta: NhoxPanda2

Lăng Hàn Vũ cùng Hàn Thất Lục đều theo bản năng mà nhìn lại, Hướng Mạn Quỳ đã thay đổi một bộ quần áo, thay một bộ váy kèm mùi hương thơm, thứ trang sức đắt tiền cũng đều thay bằng những loại thanh lịch, nhìn qua liền giống như người con gái thục nữ.

Lúc gọi điện Lăng Hàn Vũ liền nhắc với Hàn Thất Lục để cho anh không cần mang Hướng Mạn Quỳ tới, giờ phút này nhìn thấy Hướng Mạn Quỳ đến, Lăng Hàn Vũ lập tức liền hướng nhìn Hàn Thất Lục.

Nhận thấy được Lăng Hàn Vũ đang nhìn chính mình, Hàn Thất Lục băng lãnh nghiêm mặt giải thích nói: "Tôi không có mang cô ta tới."

Đợi lúc đến gần, Hướng Mạn Quỳ mới mở miệng nói: "Cũng may em đã kiểm tra định vị xe của anh, bằng không thì em cũng không biết là anh đến bệnh viện, e rằng đi đến Hàn gia sẽ không gặp được rồi. À, anh đã quên cái này."

Hướng Mạn Quỳ đưa qua một cái túi nho nhỏ, bên trong chính là hạt giống của hoa hướng dương, là quà mà Hướng Mạn Quỳ đưa cho Hàn Thất Lục trước khi về nước, nói là để cho Hàn Thất Lục trồng trong khuôn viên, kết quả là Hàn Thất Lục lúc đi đã quên lấy. Hướng Mạn Quỳ ở đây ngay cả chiếc xe thuê cũng không có, Hàn Thất Lục đưa Hướng Mạn Quỳ trở về, nếu không là như thế này, không chừng Hướng Mạn Quỳ muốn tìm đến Hàn gia.

Nếu như đi Hàn gia, Khương Viên Viên khẳng định là không muốn nhìn thấy cô ta, đó là lí do mà Hướng Mạn Quỳ cũng không thích đi Hàn gia. Đương nhiên, nếu như mọi người ở Hàn gia hoan nghênh cô ta, cô ta đương nhiên là rất muốn đi.

Làm bạn nhiều như vậy năm, Hàn Thất Lục đều đã mở miệng nói Hướng Mạn Quỳ không phải do anh mang đến, Lăng Hàn Vũ trong lòng tự nhiên không hề hoài nghi, chỉ là càng lúc càng cảm thấy Hướng Mạn Quỳ này thật là chán ghét. Cô ta đã từng vì tương lai, vì cái gì gọi là gia tộc mà đã bác bỏ tình cảm của Hàn Thất Lục, bây giờ lại theo anh từ Mỹ mà trở về, muốn khôi phục lại mối quan hệ này, chỉ có thể nói, Hướng Mạn Quỳ đúng là quá ích kỷ.

Có lẽ cô ta đúng là yêu Hàn Thất Lục, nhưng cho tới bây giờ vẫn chỉ suy nghĩ cho chính bản thân mình, mà không nghĩ tới Hàn Thất Lục.

Hàn Thất Lục nhận lấy cái túi kia, cũng không có biểu hiện gì là không thích. Hành động này đại khái là anh cho rằng chính mình yêu Hướng Mạn Quỳ.

"Em có thể đợi lần sau đưa cho anh mà." Hàn Thất Lục lấy tay gấp cái túi nhỏ đó lại, cái này không hề chiếm ít nhiều diện tích, cho nên anh trực tiếp bỏ vào trong túi quần.

"Muốn để cho anh trồng sớm một chút, nhớ kỹ, không được để cho người khác giúp." Hướng Mạn Quỳ vẫn đang ôm cánh tay Hàn Thất Lục, động tác rất tự nhiên nhìn về phía Lăng Hàn Vũ nói: "Hàn Vũ, người anh cảm thấy không thoải mái sao? Thế nào lại gọi Thất Lục đến bệnh viện?"

Lăng Hàn Vũ khóe miệng nhếch lên, nụ cười có chút vô hại, nhưng đôi mắt lại trở nên lạnh nhạt.

"Không phải tôi bị thương, mà là Sơ Hạ." Lăng Hàn Vũ nghiêng mặt qua nhìn về phía Hàn Thất Lục nói: "Cô ấy hiện tại đang ở phòng điều trị, bởi vì bị cậu đẩy."

"Là ngã sấp nên trẹo chân sao?" Hướng Mạn Quỳ quơ quơ chân ra: "Tôi ngay cả trẹo chân cũng không chạy đến bệnh viện, Sơ Hạ cô ấy có phải hơi quá mềm yếu?"

Lời này nói ra, liền làm cho Lăng Hàn Vũ tức giận, lập tức mở miệng nói: "Đầu cô ấy đụng vào cái gì đó, bác sĩ suy đoán thì là não bị chấn động, đó là lí do tôi để cho cô ấy tới bệnh viện kiểm tra! Cô ấy so với cô kiên cường hơn rất nhiều, nếu như người đàn ông của cô đang trong thời gian mất trí nhớ lại bị người khác cướp đi, cô sẽ có bộ dạng như nào?"

"Hàn Vũ!" Hàn Thất Lục lên tiếng chặn lại nói: "Cậu đang nói lung tung cái gì vậy?"

"Cậu không cần cảm thấy những lời tôi nói là một mớ hỗn độn, cậu sẽ sớm hiểu toàn bộ mọi chuyện." Lăng Hàn Vũ xoay người hướng về phía bên trong bệnh viện: "Tôi đã nói tất cả những chuyện nên biết cho cậu, muốn tin hay không thì cậu chính là người quyết định."

Nhìn bóng dáng Lăng Hàn Vũ biến mất trước cửa thang máy, Hướng Mạn Quỳ nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục nói: "Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi, em biết kế bên này có nhà..."

"Anh phải đi xem Sơ Hạ." Hàn Thất Lục nhìn Hướng Mạn Quỳ nói: "Là anh hiểu lầm cô ấy, là anh làm cho não cô ấy bị chấn động."

"Chỉ là dự đoán não bị chấn động, không phải vẫn chưa có kết quả sao?" Hướng Mạn Quỳ kéo tay áo của Hàn Thất Lục làm nũng nói: "Hiện tại kết quả vẫn chưa có, chúng ta nên đi ăn cơm trưa trước, sau đó thuận tiện đi mua hoa cho cô ấy. Anh chẳng lẽ muốn hai tay trống trơn đến thăm cô ấy sao?"

Hàn Thất Lục như vậy mà bật cười: "Anh còn tưởng rằng em hy vọng anh không đi xem cô ấy."

"Cô ấy là em gái anh." Hướng Mạn Quỳ nặng nề cắn ra hai từ "em gái", kéo Hàn Thất Lục hướng ra khỏi bệnh viện, miệng cười rực rỡ.

Cô ta không sợ Hàn Thất Lục về sau sẽ khôi phục trí nhớ, cô ta tin tưởng chính mình có khả năng dùng kí ức của khoảng thời gian này, lấp đầy những kí ức trước đây. Đến thời điểm đó, cho dù là Hàn Thất Lục đã hồi phục trí nhớ thì cũng khiến cho anh cảm thấy Hướng Mạn Quỳ cô mới là người thích hợp với mình.

Bên trong phòng bệnh, An Sơ Hạ nhắm mắt lại ngủ thật say.

Lăng Hàn Vũ vừa muốn mở ra cửa phòng bệnh, cửa đã bị lăng Lão Thái Gia mở ra rồi. Nhìn đến Lăng Hàn Vũ, ông vốn là cả kinh. Ngay sau đó làm một cái động tác chặn lại, đi ra đóng cửa phòng bệnh lại.

"Bác sĩ nói trước để cho con bé nghỉ ngơi thật tốt, con bé đã ngủ thiếp đi, chúng ta cũng đừng quấy rầy nữa." Lăng Lão Thái Gia nói xong, cùng Lăng Hàn Vũ đi đến phòng của bác sĩ.

Trong phòng bác sĩ đầy mùi thuốc sát trùng. Bác sĩ chủ trị cho An Sơ Hạ nhìn thấy Lăng Lão Thái Gia cùng Lăng Hàn Vũ tiến vào, vội vàng đứng dậy hướng bọn họ chào hỏi.

"Theo kết quả chẩn đoán bệnh não bị chấn động nhẹ, dựa theo Lão Thái Gia miêu tả là ngã sấp xuống đúng không?" Thầy thuốc cầm một cây thước chỉ vào ảnh chụp CT đang treo trên bảng điện: "Chỗ này có một lượng nhỏ máu bầm tụ lại, ứ động, hẳn là thời điểm ngã sấp xuống đụng vào cái gì. Phương án điều trị hiện tại là trước tiêm thuốc vào tĩnh mạch, sau đó mỗi ngày đi chụp CT cắt lớp."

"Ý của ông có phải là không nghiêm trọng đúng không?" Lăng Hàn Vũ vội vàng hỏi han: "Bao lâu thì hồi phục hoàn toàn? Nhất định phải nằm viện điều trị sao?"

Bác sĩ cười đáp: "Loại thương tích này không nghiêm trọng lắm, điều trị hai tuần liền có thể khôi phục. Nhưng là tôi đề nghị là nhất quyết phải nằm viện, phòng trừ trường hợp máu tụ trong não không tan được mà càng tích tụ, sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng."

"Vậy thì phiền toái ông rồi bác sĩ." Lăng Lão Thái Gia cười cười, từ trên ghế đứng dậy: "Ông khẳng định sẽ chữa cho con bé hoàn toàn bình phục."

"Đó là khẳng định." Bác sĩ khách khí cười cười.

Ra khỏi phòng của vị bác sĩ kia, Lăng Hàn Vũ không tự giác nhìn ngó về phía hướng thang máy bên kia. Thông minh như Lăng Lão Thái Gia, rất nhanh liền đoán được Lăng Hàn Vũ là đang chờ Hàn Thất Lục. Nhưng Hàn Thất Lục chậm chạp không xuất hiện.

"Hàn Vũ." Lăng Lão Thái Gia cười kéo Lăng Hàn Vũ ngồi xuống bên cạnh ông nói: "Vì cái gì không nắm bắt thật tốt lấy cơ hội lần này? Con nên biết, việc này đối với con mà nói là cơ hội tốt nhất."

Theo như lời Lăng Lão Thái Gia đây chính là cơ hội của anh, Lăng Hàn Vũ cũng hiểu rất rõ, mà Hàn Thất Lục rất có khả năng vĩnh viễn không khôi phục trí nhớ. Mà cơ hội An Sơ Hạ bên cạnh Thất Lục cũng là không dễ dàng được, nếu anh tranh thủ cơ hội này, An Sơ Hạ cũng có khả năng cứ như vậy ở lại bên cạnh anh.

Nhưng là anh biết rất rõ, ở lại bên cạnh anh, An Sơ Hạ vĩnh viễn sẽ không vui vẻ.

"Con không phải là kẻ đi cướp đoạt người yêu của anh em." Lăng Hàn Vũ nghiêm mặt nói, trong giọng nói tràn đầy đáng tin.

"Không cướp đoạt người yêu của anh em là đúng." Lăng Lão Thái Gia gật gật đầu, hình như đang nhìn Lăng Hàn Vũ nói: "Nhưng lần này không phải, cái này không phải cướp đoạt, là Hàn Thất Lục chính nó không cần."

Anh cũng là có nghĩ tới thừa cơ hội này để cho An Sơ Hạ ở lại bên cạnh mình, nhưng lý trí nói cho anh không thể.

Không phải Hàn Thất Lục không cần, Hàn Thất Lục tạm thời chỉ là quên An Sơ Hạ. Việc anh phải làm bây giờ, liền là để cho Hàn Thất Lục nhớ lại An Sơ Hạ, hoặc là, để cho cậu ấy một lần nữa yêu An Sơ Hạ. Nhưng nếu hai con đường này đều đã không thể thực hiện được, Hàn Thất Lục cố ý muốn cùng với Hướng Mạn Quỳ mà nói, kia anh tuyệt đối không cho An Sơ Hạ cô đơn lẻ loi một mình.

Lăng Hàn Vũ đáy mắt cuồn cuộn ánh sáng, Lăng Lão Thái Gia rõ ràng nhìn thấy tất cả, nhưng ông lựa chọn cái gì cũng không nói. Chuyện của bọn nhỏ thì nên để chúng tự giải quyết vậy, lão già như ông, chỉ cần thời điểm thích hợp đưa tay ra giúp đứa cháu này một phen là được, không cần can thiệp quá nhiều.

Nếu không rất nhiều khi chuyện hoàn toàn ngược lại.

Lão Thái Gia im lặng không nói gì nữa đứng lên nói: "Hai ông cháu chúng ta cũng đã lâu không có cùng nhau ra ngoài ăm cơm rồi, đi, hôm nay con mời khách đi."

Cái tình huống này không phải đại đa số phải là trưởng bối mời khách à?

Bất quá Lăng Lão Thái Gia có lối suy nghĩ chưa bao giờ như người bình thường, Lăng Hàn vũ đứng lên nói: "Ông à, con hôm nay cũng không có mang tiền theo."

Khôn Ni ở lại bệnh viện trong nom An Sơ Hạ, toàn thân đồng phục cảnh sát thẳng tắp đứng ở cửa phòng bệnh, người người qua lại đều tò mò quay đầu lại xem thử. Lăng Hàn Vũ thần tốc bắt kịp bước chân Lăng Lão Thái Gia, Lăng Lão Thái Gia này cũng không phải còn trẻ nữa, nhưng bước đi lại nhanh nhẹn dứt khoát không thua gì những người thanh niên trẻ tuổi.

Tiến vào thang máy, Lăng Hàn Vũ giải thích nói: "Con bây giờ trời sáng sớm thì đã đến đây, trừ điện thoại di động thật đúng là cái gì cũng không mang."

Lăng Lão Thái Gia hai tay đặt sau lưng, dáng vẻ bình tĩnh, thang máy "Đinh" một thanh âm vang lên, Lăng Lão Thái Gia vừa đi ra thang máy vừa nói: "Kia chúng ta liền đi ăn cơm bá vương, có muốn theo yểm trợ ta."

Yểm trợ... Lăng Hàn Vũ mặt đen xì, chỉ cảm thấy lúc này có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu mình, lúc bay qua đàn quạ đen xấu xí kêu vài tiếng mới phù hợp bầu không khí.

"Ông! Con không có nói đùa. Con quả thực không mang bóp tiền!" Lăng Hàn Vũ sở dĩ nóng nảy như vậy, là vì anh biết rõ ràng ông của anh ra cửa khẳng định cũng không bao giờ có mang bóp tiền theo.

Ở thành phố A này, người càng là có tiền đi ra cửa càng là không mang tiền bạc hoặc là chi phiếu. Vì cái gì a? Bởi vì chính là không dùng đến! Đi đến một nhà hàng nào đó, không hẳn có thể nhận Lão Thái Gia ông, cũng không nhất định sẽ không cho Lão Thái Gia mặt mũi. Có thể nể tình không cần tiền bạc, Lăng Hàn Vũ anh cũng không mặt dày như vậy!

"Lỗ tai ta không tốt lắm!" Lăng Lão Thái Gia dừng bước lại, thật sự nhìn Lăng Hàn vũ nói: "Hôm nay ông nội liền cho con một khóa học cao cấp, ứng xử, đôi khi mình phải da mặt dày!"

"Lăng gia chúng ta cần mặt mũi, không có mặt dày như thế, chúng ta đại khái có thể để cho Khôn Ni đem tiền bạc đưa đến sau."

Hai người nói xong vào một nhà hàng giá cả trung bình, có thể là hiện tại thời gian còn sớm, người ăn cơm vẫn còn không nhiều. Lăng Lão Thái Gia đi đến chỗ quầy: "Nơi này của các ngươi ăn cơm miễn phí đúng không?"

Lăng Hàn Vũ nghĩ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, mà ông nội của anh đang ở chỗ này, anh cũng không thể quay đầu rời đi.

Người phục vụ tại quầy nhìn từ trên xuống dưới hai người, xem hai người toàn thân hàng hiệu, cũng không giống như là người không có tiền ăn cơm. Hiện tại kẻ có tiền đều là xem trọng cái gì tiết kiệm. Nghĩ như vậy, người phục vụ bày ra khuôn mặt tươi cười tới: "Vâng, chúng tôi nơi này cơm là miễn phí, xin hỏi hai vị cần ăn gì?"

Một bên có phục vụ đến đón tiếp: "Chúng tôi thực đơn có rất nhiều món, hai vị trước tiên ngồi xuống rồi lựa món đi ạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.