Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 462: Quan hệ cùng Hướng Mạn Quỳ 2



Ed: Bí, Búp Nguyễn

Beta: Na

Khương Viên Viên hỏi Hàn Thất Lục về quan hệ cùng với Hướng Mạn Quỳ, kỳ thật trong lòng bà đã sớm biết rõ, nhưng bà vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa, hơn nữa nói để Hàn Thất Lục có thể tự minh bạch cho chính mình.

"Lúc con ở nuớc Mỹ, con đã cầu hôn Hướng Mạn Quỳ rồi." Hàn Thất Lục tiếp tục nói: "Tuy hiện tại chúng con còn chưa tới tuổi kết hôn nhưng trước tiên chúng con có thể đính hôn."

Nghe được hai chữ "Đính hôn",Khương Viên Viên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng như bị sét đánh, lập tức nói: "Con muốn mẹ tức chết đúng không hả". Bàn tay cầm chuột máy tính của bà bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, sau đó bà liền nở nụ cười: "Thất Lục, xem ra con sau khi trở về nước con trở nên quá hồ đồ rồi."

Hàn Thất Lục bị điệu cười của Khương Viên Viên khiến cho toàn thân nổi da gà, anh liếc mắt nói: "Mẹ nói vậy là có ý gì?"

"Chính con tự lên xem phu nhân tương lai của Hàn thị là ai đi." Khương Viên Viên nói xong, vung tay một cái liền đem chiếc ipad ném tới. Hàn Thất Lục không kịp hiểu ra chuyện gì, vội vàng giơ tay tiếp lấy ipad, ipad rơi vào tay của Hàn Thất Lục.

Bà thật biết phá hoại! Sẽ không sợ anh chụp không được à?!

Hàn Thất Lục ở trong lòng nói thầm một câu, sau đó nhanh chóng nhập từ khoá tìm kiếm bằng sáu chữ "Phu nhân tương lai Hàn thị". Đúng là làm cho anh sợ hãi một phen, các trang web nổi tiếng tất cả đều nói về An Sơ Hạ, thậm chí còn có ảnh chụp anh cùng An Sơ Hạ đi chơi.

Anh đang muốn hỏi Khương Viên Viên cuối cùng là chuyện gì xảy ra thì anh lại bị tin tức trong các trang web nổi tiếng đó làm cho anh chú ý.

《Hoạt động thám hiểm rừng rậm của Tư Đế Lan dẫn đến người thừa kế của Hàn thị sống chết chưa biết 》《Người thừa kế Hàn thị được vị hôn thê cứu, hai người sinh mệnh đều đang bị đe dọa 》

Sau đó anh đọc xuống phía dưới mẩu tin tức còn có hình ảnh, người nằm bất tỉnh trên đầu đầy máu là anh, quần áo tả tơi, An Sơ Hạ đang ôm anh khóc, bối cảnh là một tảng đá khổng lồ. Mà An Sơ Hạ cũng không khá hơn chút nào, quần áo rách tơi tả, trên tay chân toàn là vết thương.

Nhìn hình ảnh kia, không biết như thế nào, hốc mắt liền đột nhiên nóng lên, một giọt nước mắt từ từ rơi xuống trên màn hình ipad.

Khương Viên Viên nhìn Hàn Thất Lục đột nhiên rơi nước mắt nên tưởng rằng sau khi anh xem được tin tức trên mạng liền nhớ lại toàn bộ, lập tức tinh thần vui sướng hẳn lên, bước nhanh đi lên phía trước hỏi: "Con có phải đã nhớ ra được gì không?"

Trái ngược với tinh thần vui sướng của Khương Viên Viên, Hàn Thất Lục vẻ mặt mê mang, lấy tay lau khô nước mắt trên khóe mắt, tự nhủ nói: "Con vì sao lại khóc?"

Nhìn phản ứng của anh, đó chắc chắn là không có nhớ lại được sự việc trước kia.

Khương Viên Viên nói nhỏ một tiếng: "Đáng chết! Mẹ còn tưởng rằng con đã khôi phục được trí nhớ!"

"Tóm lại." Hàn Thất Lục cầm ipad trả lại cho Khương Viên Viên nói: "Người yêu của con hiện tại là Hướng Mạn Quỳ, An Sơ Hạ chỉ là quá khứ, mặc dù là trước kia có yêu cô ấy, nhưng dù sao cũng là trước kia rồi."

"Con nói cái gì?!" Khương Viên Viên giận dữ, cầm ipad trong tay ném thẳng vào người Hàn Thất Lục

Hàn Thất Lục cũng không tránh đi, ipad trực tiếp đáp vào trước ngực anh, anh kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ là vẫn như cũ không chịu thua: "Con sau này sẽ đối tốt với An Sơ Hạ, nhưng cô ấy vĩnh viễn chỉ có thể là em gái của con."

"Chờ con khôi phục trí nhớ, con sẽ ̃biết chính mình đã nói bao nhiêu chuyện hoang đường!" Khương Viên Viên tức giận, gằn giọng nói: "Hướng Mạn Quỳ đời này đừng có mơ tưởng tiến vào cánh cửa nhà này một bước!"

Một bên nhóm người hầu của Hàn gia xem mẹ con hai người này như vậy nên rất căng thẳng, thì thầm nghĩ muốn đi lên khuyên, đúng là mọi người cứ đùn đẩy cho nhau, cứ thế không ai dám đi tới chọc giận thêm. Dù sao này hai người này đều không phải dễ chọc, nếu không cẩn thận thì bát cơm của họ cũng coi như mất trắng.

Ở phía sau, điện thoại ở phòng khách đột nhiên vang lên, người hầu ở bên cạnh vội vàng bắt máy, sau khi nghe xong, đi đến trước mặt Hàn Thất Lục và Khương Viên Viên, nói bằng giọng rất nhỏ: "Phu nhân, lão gia hỏi người làm như thế nào mà bây giờ không có ở bệnh viện, người khác đã đến bệnh viện rồi."

Sau khi Khương Viên Viên biết An Sơ Hạ nằm viện, Hàn Lục Hải cũng nhận được tin tức, nhưng trong tập đoàn có việc, ông nhất thời không đến kịp, nên bảo Khương Viên Viên đi đến bệnh viện trước, ông xong việc lại đi, kết quả Khương Viên Viên hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Hàn Lục Hải.

"Cô nói với ông ấy, tôi lập tức đi đến bệnh viện." Khương Viên Viên nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái nói: "Tính tình của Hướng Mạn Quỳ, con dường như là nên tìm hiểu rõ ràng trước khi muốn thu hồi lời nói vừa rồi. Mẹ hiện tại phải tới bệnh viện, Sơ Hạ không chừng cũng không muốn nhìn đến con, con muốn làm sao thì làm đi. Không nói nhiều nữa, tuần sau bắt đầu, cùng Sơ Hạ đến trường Tư Đế Lan."

Khương Viên Viên tức giận lên vẫn lại là rất có uy nghiêm, Hàn Thất Lục cũng không có tranh luận, chỉ là im lặng rồi bước lên cầu thang. Anh lấy di động ra, mật mã điện thoại của anh tất vẫn đều đã dùng đồng nhất một cái, cho nên không có quên.

Sau khi mở khóa điện thoại, đích thị có điều làm anh sửng sốt, màn hình điện thoại di động là hình tự chụp của An Sơ Hạ. Trên màn hình là một người vui vẻ đầy sức sống, giờ phút này lại nằm ở trên giường bệnh, đều là do Hàn Thất Lục gây nên. Anh khẽ cắn môi, vẫn im lặng quay lưng bước lên lầu.

Vừa rồi Khương Viên Viên nói "Tính tình của Hướng Mạn Quỳ", đích thị có ý muốn nói Hướng Mạn Quỳ vì chính tiền đồ của mình dứt khoát kiên quyết bỏ rơi Hàn Thất Lục. Lúc ấy, tập đoàn Hàn thị còn chưa phát triển phồn thịnh như bây giờ, nên cơ hội ra nước ngoài du học cùng Hướng Mạn Quỳ là không có, xem ra cô bạn gái ham muốn tiền đồ sáng lạn hơn so với ở lại bên cạnh Hàn Thất Lục thì cô sẽ không có tương lai.

Khương Viên suy nghĩ Hướng Mạn Quỳ quay về với Hàn Thất Lục là có nguyên nhân khác. Nhưng mặc kệ nguyên nhân là tốt hay xấu, bọn họ nhất định sẽ không tiếp nhận Hướng Mạn Quỳ. Cô gái này lòng dạ so với độ sâu nước biển Thái Bình Dương vẫn còn thâm sâu hơn gấp vạn lần.

----------------------------------------------------------------

Cùng lúc đó trong phòng bệnh, An Sơ Hạ sau khi khóc một trận quyết định xuống giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Vừa ngồi dậy, cô đã cảm thấy đầu hơi choáng váng, đưa tay lên xoa xoa, cảm giác hình như cô sốt rồi. Cười khổ một chút, cô dạo gần đầy thấy mình thật yếu đuối, chỉ có thế mà đã bệnh rồi. Bước xuống giường, vừa đi được vài bước, cô bỗng thấy trước mắt tối sầm, không còn chút ý thức nữa. 

Vừa lúc này, Hàn quản gia mở cửa đi vào, thấy cô nằm dưới đất, hốt hoảng gọi: "Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, người làm sao vậy, bác sĩ, bác sĩ các người đâu hết rồi, có ai không mau gọi bác sĩ???"

Khôn Ni ở ngoài nghe được tiếng gọi, nhìn vào thấy cảnh tượng này cũng hốt hoảng không kém, nhưng một giây sau liền định thần chạy gọi bác sĩ. Hàn Lục Hải vừa cúp máy, liền nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, y tá bác sĩ liên tục chạy tới chạy lui hướng phòng bệnh của An Sơ Hạ.

Trong phòng bác sĩ chủ trị, Hàn Lục Hải cùng Khương Viên Viên, còn có Lăng lão thái gia cùng Hàn Vũ nghe Khôn Ni gọi báo cũng lập tức đến bệnh viện. Người nào cũng sát khí đằng đằng. Bác sĩ yết hầu gi chuyển, muốn mở miệng nói, Khương Viên Viên chịu không nổi lên tiếng: "Rốt cuộc là làm sao, không phải nói chỉ cần nghỉ ngơi là không sao mà, tại sao lại như vậy?"

"Có vẻ tình trạng nghiêm trọng hơn chúng tôi nghĩ, do cơ thể lúc trước bị thương chưa hoàn toàn hồi phục, cộng thêm thương tổn lần này, sẽ xuất hiện vài biến chứng...."

Lăng Hàn Vũ nghe đến đây, liền nổi điên, đi tới túi cổ áo vị bác sĩ lôi lên: "Không phải ông cam đoan không sao, tại sao giờ lại thành thế này? Ông chán  sống rồi đúng không? Ông có tin tôi lột da ông luôn không? Đúng là đồ lang băm"

"Hàn Vũ, đừng kích động, thế vậy biến chứng gì?" Lăng lão thái gia bình tĩnh nói

"Tạm thời cũng chưa xác định được. Phải đợi bệnh nhân tỉnh lại, kiểm tra thì mới biết được."

"Lang băm quả là lang băm", Lăng Hàn Vũ đứng một bên lằm bằm

"Được rồi. Tạm thời để ông ấy theo dõi đi, dù gì ông ấy cũng là bác sĩ giỏi nhất ở đây. Chúng tôi đến thăm con bé được chưa?"

"Vâng, tình hình đã ổn định, có thể vào gặp rồi"

Nói xong mọi lập tức đứng dậy rời khỏi, cửa vừa đóng lại, vị bác sĩ thở hắc ra một hơi.

Trong phòng bệnh, An Sơ Hạ đang yên tĩnh ngủ ngon lành, giống như không có chuyện gì. 

Lăng lão và Hàn Vũ đến xem tình hình một lát, rồi rời đi.

Hàn Lục Hải và Khương Viên Viên thở dài nhìn Sơ Hạ. Vừa định rời đi thì nghe tiếng An Sơ Hạ: "Chú, dì sao hai người ở đây? Sao lại... ơ... đây là đâu vậy? Là bệnh viện sao? Sao con lại ở đây?"

Khương Viên Viên vừa nhìn thấy An Sơ Hạ tỉnh lại, vui mừng chạy đến ôm cô òa khóc như một đứa trẻ: "Con thật là, làm mẹ lo chết đi được."

"Mẹ??? Dì  đang nói gì vậy???" An Sơ Hạ tỏ vẻ khó hiểu. "Sao con lại ở đây??? Sao dì lại xưng mẹ với con?"

Khương Viên Viên cũng vô cùng ngạc nhiên "Con sao vậy? Trước giờ đều gọi ta là mẹ? Sao hôm nay lại gọi dì? Thật là, nếu không phải đầu con bị thương, ta sẽ đánh cho con vài cái rồi. " phụng phịu nói. Hàn Lục Hải ở bên cạnh, dường như cảm nhận ra có gì đó bất thường, chỉ đứng đó im lạng quan sát.

An Sơ Hạ cũng không muốn làm bà giận ngoan ngoãn gọi: "Vâng... mẹ" Cảm giác cũng không khó khăn như cô nghĩ lắm, giống như đang thuận miệng gọi vậy. "Sao con lại ở đây vậy?Mà sao hai người cũng ở đây?" Đây là chuyện cô thắt mắc nãy giờ.

"không ở đây thì ở đâu, con bị chấn động não, bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi vài hôm? Con không nhớ sao? Con cũng không phải như tên tiểu tử thúi Thất Lục kia bị súng bắn đến mất trí nhớ rồi."

"Hàn Thất Lục bị súng bắn? Mất trí nhớ? Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Nghe thật khó hiểu? Con chẳng hiểu gì cả" An Sơ Hạ ngây ngốc chẳng hiểu chuyện gì, càng nói càng làm Khương Viên Viên lo lắng thêm. 

Bà định nói gì đó nữa nhưng bị Hàn Lục Hải ngăn lại, ông ngồi ở đầu giường trò chuyện cùng An Sơ Hạ: "Không có chuyện gì đâu, hiện tại con đang bị thương, cần ở lại bệnh vài ngày thôi. Thời gian này không đi học được. Con có muốn không, ngày mai ta đi tìm vài gia sư tới bệnh viện giúp con học được chứ?"

"Không cần, không cần đâu chú. Con thấy không sao mà. Con tự thấy mình rất khỏe, không cần phiền phức như vậy, bây giờ có thể xuất viện rồi, mai con đi học bình thường" 

"Không được, bác sĩ bảo phải theo dõi vài ngày, tạm thời con phải ở đây, gia sư mai sẽ đến." An Sơ Hạ chưa bao giờ thấy mặt Hàn Lục Hải nghiêm túc như vậy đành xuống nước. Cô liên tục khoát tay nói: "Làm như vậy sẽ rất phiền toái, con sẽ ở lại đây, nhưng không cần mời gia sư đâu, hôm nào để cho bạn của con đem sách giáo khoa tới cho con là được, bản thân con đọc sách xong sẽ tự hiểu, xem chỗ nào không hiểu, đi học con hỏi lại thầy giáo cũng được."

Ông cầm chén nhựa trong tay, mân mê hồi lâu, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Kỳ thật, Sơ Hạ, con cũng không cần ép bản thân quá. Bác sĩ nói loại bệnh này chỉ cần chuyên tâm tĩnh dưỡng thì sẽ tự nhiên khoẻ lại thôi, cho nên con đừng quá lo lắng."

Hàn Lục Hải nói như vậy là muốn để cho An Sơ Hạ yên tâm và bớt lo lắng, tâm ý này của ông, An Sơ Hạ đương nhiên hiểu rõ.

Cô gật đầu nói: "Con biết rồi, cám ơn chú. Không còn sớm nữa, hai người mau về nghỉ ngơi đi" 

"Mẹ muốn ở đây chăm sóc cho con". 

"Con không sao, mẹ cứ về nghỉ đi, mai đến thăm con là được. Chú à, người mau đưa mẹ về đi"

Thấy An Sơ Hạ như vậy, Khương Viên Viên lúc này không cam tâm nhưng vẫn đành đi về Hàn gia.

Khương Viên Viên đi rồi, trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh hẳn đi. Nhìn cửa sổ ngoài trời đêm, An Sơ Hạ thở dài, trong lòng có cảm giác rất đau nhưng không rõ vì sao mà đau.

"Lão đại, cậu nhớ Thất Lục thiếu gia sao?"Trong phòng bệnh đang yên tĩnh đột nhiên vang lên như vậy một câu, An Sơ Hạ hoảng sợ. Sau khi thấy rõ người nói chuyện với cô là Manh Tiểu Nam, cô lúc này mới bình tĩnh thở nhẹ ra một tiếng. Sau đó lại tức giận cầm cái gối vứt vào người Manh Tiểu Nam: "Cậu đến đây từ lúc nào, làm tớ sợ muốn chết! Mà cậu nói gì đó, tớ đây có ưa anh ta đâu mà nhớ với chả nhung"

Chiếc gối do lực ném của An Sơ Hạ còn yếu, Manh Tiểu Nam thoải mái tiếp lấy cái gối, cười hề hề đi lên phía trước nói: "Cậu nói không sai, tớ còn nghĩ mình thiệt thòi còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện lớn gì, sau khi tan học tớ liền cầu xin ba tớ cho tớ đến bệnh viện thăm cậu. Thật là phí công quá rồi."

"Cầu xin?" An Sơ Hạ đảo tròn mắt hỏi: "Quan hệ cậu với ba cậu đã làm lành rồi sao!"

"Đương nhiên, ông ấy là ba tớ mà!" Manh Tiểu Nam không chút khách khí đặt cái mông ngồi xuống mép giường, tùy tiện nói: "Ba tớ đưa mẹ tớ trở về rồi, hôm nào liền đi lấy giấy chứng nhận kết hôn một lần nữa, sao vậy?!"

"Cậu nên nhắn một tin mừng báo cho tớ biết mới đúng chứ!" Cùng Manh Tiểu Nam trêu đùa như vậy, An Sơ Hạ thoải mái rất nhiều, cảm thấy trở lại là chính mình trước kia.

---------------------------

Trong phòng bác sĩ, gần đây phòng ông không còn yên tĩnh như trước nữa.

"Thế nào bác sĩ, con bé thế nào? Không sao đúng không? Như lúc trước ông nói nghỉ ngơi vài hôm là bình phục??" Lời nói của Lăng lão tuy nhẹ nhàng nhưng khiến cho ông lạnh hết sóng lưng.

"Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là...?"

"Chỉ là cái gì?" Khương Viên Viên không kiên nhẫn hỏi lại

"Em yên lặng nghe hết đã." Hàn Lục Hải ở bên cạnh can ngăn

"Chỉ là, do có một phần máu tụ chèn ép lên dây thần kinh, mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng mà não bộ con người ta rất đặt biệt, khi gặp những chuyện không vui muốn xóa bỏ một phần nhỏ, cái này nói đơn giản là mất ký ức có chọn lọc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.