Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 464: Đi đến nhà Tiêu thiếu gia



Ed: Lina Thùy

Beta: Na

Nếu Hàn Thất lục không thích Hướng Mạn Quỳ, Hướng Mạn Quỳ kia thật sự không cần tiếp tục ở lại học viện Tư Đế Lan. Nghe xong lời Manh Tiểu Nam nói, Mạc Hân Vi lâm vào trầm tư.

Kỳ thật cô đối với cái danh hiệu hoa khôi thật sự không để ý, tuy nhiên vẫn lại là có như thế nhất điểm để ý Hướng Mạn Quỳ sẽ cướp đi phong độ của chính mình. Nhưng là cái nên cướp đoạt thì đã sớm bị An Sơ Hạ cướp đoạt rồi, trong khoảng thời gian này cùng Manh Tiểu Nam tướng chỗ, còn có nghe cố sự trước kia của An Sơ Hạ, cô trái lại không còn chán ghét An Sơ Hạ, giúp An Sơ Hạ vãn hồi trái tim của Hàn Thất Lục, này hành động nghe qua giống như cũng không đúng.

Ít nhất chỉ là không làm cho cô cảm thấy nhàm chán!

Nghĩ tới đây, Mạc Hân Vi nhìn về phía Manh Tiểu Nam hỏi: "Chúng tôi đây làm như thế nào?"

"Bước đầu tiên, binh pháp Tôn Tử có nói, biết người biết tôi trăm trận trăm thắng! Chúng tôi cần phải tìm hiểu về Hướng Mạn Quỳ một phen!" Manh Tiểu Nam híp mắt nói.

"Tôi cùng cô ta trước kia có biết rõ, không cần điều tra." Đừng Mạc Hân Vi nói xong nở nụ cười: "Cô nha, giờ này còn đọc binh pháp gì?!"

Manh Tiểu Nam nhịn không được khóe miệng giật giật: "Đây là thưởng thức văn học? Cô có thể biết thì sao tôi có thể không biết, như vậy, chúng ta hiện tại liền đi cửa trường học."

"Giống cô như vậy bên người khẳng định hội mang bảo tiêu lại vẫn là cái gì, cô đi đổ cô không phải đáng đánh đòn sao?" Hoàn Tử lắc đầu phát, đắc ý nói: "Tôi có cách, đi theo tôi!"

Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ không khí dần dần cao lên. Big Ben phía trước nhóm bồ câu đang thong thả tản bộ, hưởng thụ chỗ đất lành chim đậu. Đột nhiên có ba người tới gần, bồ câu vốn cũng không sợ người, nhưng vẫn lại là những cái bóng lén lút cách xa ba người. Hiện tại đúng là có đưa tin nói có người yêu quái ngược đãi bồ câu, chúng nó cũng không nghĩ muốn bị ngược đãi.

"Thiếu chút nữa đụng phải giáo viên chủ nhiệm rồi!" Đi qua mảnh đất nguy hiểm, ba người đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

"Các cô hai cái bọn tôi nhận thức, liền đến kia căn lầu mặt sau nhìn, tôi ngược lại là muốn nhìn bản nhân có hay không trên tivi đẹp." Manh Tiểu Nam bố trí vị trí hậu, trạm ở một chỗ cổng trường nhìn bên này không tới chỗ rẽ, vị trí này thật tốt, tham xuất điểm điểm đầu là có thể nhìn đến cổng trường bên kia đích tình huống, mà bên kia không dễ dàng phát hiện nơi này.

Nguyên tưởng rằng Hướng Mạn Quỳ rất nhanh sẽ đến cửa trường học, không nghĩ tới đợi hồi lâu cửa trường học trừ bỏ tiến vào quá mấy cái tới đi học Lão sư cùng mấy cái bị trễ đệ tử chi ngoại, căn bản không có Hướng Mạn Quỳ bóng dáng. Cứ việc nơi này ở vào chỗ tối tăm, nhưng càng ngày càng cao nhiệt độ không khí để cho manh Tiểu Nam bắt đầu phiền táo khởi lai.

Rốt cục, cô không kiên nhẫn địa theo kia chỗ rẽ đi ra, đi đến Big Ben tiền vọng hướng một chỗ khác đừng Mạc Hân Vi cùng Hoàn Tử, hô lớn: "Của các cô tin tức tới cùng có đúng hay không xác thực, nói người tốt a? Hiện tại liên nhân ảnh đều đã nhìn không tới!"

Đừng Mạc Hân Vi cùng Hoàn Tử cũng đợi được có chút không kiên nhẫn, đang muốn theo kia căn lầu mặt sau đi tới, bỗng nhiên lnhìn thấy từ cửa trường học một chiếc xe.

trực giác của con gái để cho các cô cảm thấy được trên xe kia tiếp xuống phải là các cô phải đợi nhân. Quả nhiên, xa cúi xuống đến một cái mặc váy ngắn, trên thân mặc lộ vai T-shirt cô gái, cô gái kia đúng là các cô chờ đợi đã lâu Hướng Mạn Quỳ.

"Uy - - cô đi, trở về! Trở về!" Thấy rõ người tới phía sau, Mạc Hân Vi lập tức đè thấp giọng nói với Manh Tiểu Nam.

Ở phía xa Manh Tiểu Nam tự nhiên là không nghe được Mạc Hân Vi đang nói cái gì, nhưng cô trời sinh thị lực rất tốt, khoảng cách này cũng không tính quá xa. Chỉ thấy ánh mắt, hình dáng của miệng Mạc Hân Vi khi phát âm.

"Đi, về?" Cô đối với hình dáng của miệng khi phát âm chính mình đọc một lần, trong đầu đột nhiên "ĐOÀNG" một tiếng, cô lập tức quay đầu, nhìn thấy Hướng Mạn Quỳ đi tới phía bên này.

Cô muốn ngẫu nhiên gặp anh! Hiện tại cô như vậy đứng ở chỗ này, Hướng Mạn Quỳ nhất định sẽ nghi ngờ!

Sự tình này ngoài dự kiến của cô, đi theo sau Hướng Mạn Quỳ là một người phụ nữ trung niên, thản nhiên đi về phía cô, sau đó... Sau đó liền tránh. Cũng không thèm liếc Mạnh Tiểu Nam một cái.

Trốn ở phía xa, Mạc Hân Vi cùng Tử Hoàn thấy Hướng Mạn Quỳ đi xa, vội vàng chạy tới chỗ của Mạnh Tiểu Nam.

"Cô vì sao không dựa theo kế hoạch mà kí tên?" Vẻ mặt Tử Hoàn vô cùng đau đớn nói: "Chúng tôi đứng ở chỗ đó phơi nắng, không phải vì muốn ở gần xem cô sao? Không dám kí tên? Tôi đúng là một con ngốc đứng chỗ này nhìn cô. Phơi nắng lâu như vậy không biết phải đắp mặt nạ mấy ngày mới có thể trắng trở lại!"

Mạnh Tiểu Nam ủy khuất: "Cô từ đầu cũng chưa từng nhìn tôi một cái! Thiệt tình tôi còn tưởng rằng cô hỏi tôi vì sao đã đến thời gian lên lớp nhưng vẫn đứng ở bên ngoài."

"Người ở đây chủ động đến gần cô mới là lạ!" Mạc Hân Vi nói xong, quyến rũ vén sợi tóc nhếch miệng nói: "Cũng là chúng tôi bình dị gần gũi mới có thể nói chuyện với cô."

"Tôi hiện tại không có tâm trạng đấu võ mồm với cô." Mạnh Tiểu Nam nghĩ lại vừa rồi cô xem bộ dạng Hướng Mạn Quỳ sau khi trang điểm xuất hiện trên ti vi thanh thuần rất nhiều, nguyên bản cô còn muốn xem người đẹp trên tivi kia thật lâu nữa, nghĩ lại trong đời thực cô ta cũng rất xinh đẹp, không nghĩ tới cô đã sai lầm rồi, sai cực kỳ triệt để!

"Tuy không có "Gần gũi" xem cô, nhưng tốt xấu cô cũng nhìn rất chân thật, nói một chút đi, bước tiếp theo chúng tôi nên làm cái gì?" Mạc Hân Vi rất có hứng hỏi.

Mạnh Tiểu Nam lớn giọng nói: "Bước tiếp theo, là chờ Sơ Hạ đến trường!"

"Không phải là tuần sau hả?" Tử Hoàn vừa nói,liền lấy vở trong tay Mạnh Tiểu Nam, mượn cái này để che ánh nắng chiếu vào mặt. Bộ dạng của cô không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng cô tin tưởng vững chắc, không có con gái xấu, chỉ có con gái không biết tư chăm sóc chính mình!

Một nhóm người làm nhìn Mạnh Tiểu Nam khinh bỉ: "Cô có trốn trong nhà cả đời để tránh ánh mặt trời cũng không trắng, chị của tôi sinh ra đã trắng!"

Tử Hoàn đang muốn nói chuyện, liền thấy Tiêu Minh Lạc đi về phía bên này, hiển nhiên là vì Mạnh Tiểu Nam tới. Cô cùng Mạc Hân Vi liếc nhau một cái, cực có ăn ý đối với Manh Tiểu Nam làm một động tác "Cúi chào".

Hai người xảy ra hành động bất ngờ khiến cho Mạnh Tiểu Nam đoán được ý gì, xoay người xem, vừa hay nhìn thấy Tiêu Minh Lạc cầm trong tay một lọ uống vào một nửa coke đi về phía bên này. Lại nhìn Mạc Hân Vi cùng Tử Hoàn hai người sớm đã chạy xa.

Cô cùng Tiêu Minh Lạc không biết như thế nào liền cùng một chỗ, ở cùng một chỗ mấy ngày nay không tệ, về sau Tiêu Minh Lạc liền dần dần nắm trong tay quyền chủ động, mọi thứ cô làm theo, về sau cùng tiến vào Trường Đại Học.

Nhưng Mạnh Tiểu Nam khinh thường học tập kiểu này, cái gì thay đổi vận mệnh, đều là rắm chó, Mạnh Tiểu Nam cô chính là tin tưởng giá trị con người quyết định vận mệnh.

Tiêu Minh Lạc đi lên phía trước, đổ ập xuống liền mắng: "Lúc nãy tôi đi qua lớp nhưng lại không có ai."

"Uhm, bởi vì tôi ở trong này. Tôi lại không biết thuật phân thân." Manh Tiểu Nam mạnh miệng.

​"Được được." Tiêu Minh Lạc nhíu mày nói: "Vậy cậu giải thích cho tôi, vì sao chủ nhiệm lớp cậu nói, cậu xin phép tham gia lễ phục hôn của ba mẹ cậu."

​Sét đánh chết cô đi! Hướng Mạn Quỳ cùng Hoàn Tử kia, hai người đó cư nhiên dùng lý do này xin phép giúp cô! Cô còn tưởng rằng hai người chỉ là lừa cô!

​Mạnh Tiểu Nam không nói lời nào, Tiêu Minh Lạc hít sâu một hơi mở miệng nói: "Bình thường trông cậu cũng có đầu óc, thế nào mà xin phép lại không tìm lý do tốt hơn?"

​"Bởi vì tôi..." Manh Tiểu Nam đảo tròn mắt, giảo hoạt nắm lấy cánh tay Tiêu Minh Lạc lắc tới lắc lui: "Bởi vì tôi quên uống thuốc, cảm giác chính mình cũng hồ đồ rồi!"

​Xem bộ dáng khả ái này của Manh Tiểu Nam, Tiêu Minh Lạc thở dài: "Tôi sẽ nhờ thầy giáo buổi tối đến nhà cậu dạy lại cho cậu mấy môn lúc sáng."

​"Tôi bây giờ về đi học!" Manh Tiểu Nam mở to hai mắt nhìn, xung phong nhận việc nói, ý đồ thay đổi chú ý của Tiêu Minh Lạc. Buổi tối cô còn muốn đến bệnh viện đi thăm Sơ Hạ lão Đại!

​Tiêu Minh Lạc liền vuốt đầu nói: "Cậu nghe nhiều quá rồi, sáng nay về không được đâu."

​"Vậy cậu để tôi đi trốn đi?" Manh Tiểu Nam chau mày, ủ rũ nói: "Mẹ tôi mà biết tôi xin phép giả, thì sẽ đánh chết tôi! Ba tôi gần đây đặc biệt nghe lời mẹ tôi, nếu thấy mẹ đánh tôi ông cũng chỉ ở bên cạnh hô mẹ cố lên. Chẳng lẽ cậu trơ mắt nhìn tôi bị mẹ tôi đánh chết sao?"

​"Trước nhìn cậu bị mẹ cậu đánh gần chết, sau đó sẽ mang cậu đến bệnh viện." Tiêu Minh Lạc liếc manh Tiểu Nam một cái, đáy mắt tràn đầy sủng nịnh: "Nhớ kỹ chưa? Lần sau còn dám nói dối chủ nhiệm lớp nữa không?"

​"Không phải tôi nói dối... Là..." Manh Tiểu Nam còn muốn tranh thủ một phen, ai biết Tiêu Minh Lạc kéo tay cô hướng cửa trường học đi đến, căn bản không cho cô cơ hội giải thích.

​Hẳn thật là không dẫn cô về nhà cho mẹ cô đánh chết đi? Chuyện này không thể được! Đi ngang qua một bên đèn đường, Manh Tiểu Nam khẽ vươn tay, cả người liền gắt gao dán lấy cây cột đèn đường, đánh chết cũng không chịu đi về phía trước.

​Xem bộ dáng bối rối của Manh Tiểu Nam, Tiêu Minh Lạc ách nhiên thất tiếu: "Cậu đã xin phép rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, tới nhà tôi trước đi."

Trong tình huống bình thường, nếu một chàng trai mời manh Tiểu Nam đến nhà mình, manh Tiểu Nam tuyệt đối không nói hai lời liền cự tuyệt. Cô tuy nhiên làm ầm ĩ chút, nhưng cũng là cái tự tôn tự ái của một cô gái ngoan.

​Nhưng là, lấy việc ngoại lệ thôi!

​"Cậu không nói sớm! Thiếu chút nữa dọa chết tôi!" Manh Tiểu Nam vừa buông tay, theo cột đèn nhảy xuống, vỗ vỗ tay đi về phía Tiêu Minh Lạc trước mặt, rạo rực hỏi han: "Cậu muốn mang tôi đi gặp bố mẹ cậu?"

​Tiêu Minh Lạc nghe xong, liền gõ đầu manh Tiểu Nam một cái: "Trong đầu cậu cả ngày chỉ lo thiên hạ không loạn, mỗi lần không trở về Tiêu gia, tôi đều ở lại một căn phòng nhỏ ở gần Tư Đế Lan mà tôi mua."

​"Ây da!" Manh Tiểu Nam nháy mắt, đi theo Tiêu Minh Lạc, đi bộ như thế cũng vui rồi.

​Cô cũng biết Tiêu gia không phải tốt như vậy, cha cô tuy coi như có tiền, nhưng nếu so sánh với Tiêu gia thì quả thực là chín trâu so với một cây lông trâu. Mà Tiêu Minh Lạc sở dĩ để cho cô được học tập tốt, là vì Tiêu gia chú trọng thân phận. Nếu thân phận của manh Tiểu Nam không thể môn đăng hộ đối cùng Tiêu Minh Lạc xuất hiện trước mặt Tiêu gia trưởng bối, thì ít ra cô cũng xuất hiện với thân phận là tốt nghiệp đại học danh tiếng.

​Đây là Tiêu Minh Lạc nghĩ cách, manh Tiểu Nam tự nhiên cũng biết, nhưng cô cũng biết, mặc dù tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhưng khả năng các trưởng bối Tiêu gia tiếp nhận cô cũng không lớn, dù sao Tiêu Minh Lạc cũng là người đường đường chính chính thừa kế tập đoàn Tiêu thị, còn cô chỉ là một cô gái con nhà có ít tiền, mở một công ty bất động sản nhỏ.

​Nói trắng ra là con gái của nhà giàu mới nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.