Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 467: Lưu Đông Vũ



Ed: Bí, Búp Nguyễn

Beta: Ngọc Duyên

Lưu Đông Vũ nói vài câu tùy hứng, nhưng Manh Tiểu Nam nghe là đi vào trong lòng.

Cô thấy ánh mắt Lưu Đông Vũ lườm Sơ Hạ, ánh mắt không hề sợ hãi An Sơ Hạ, trong lòng có hơi chút tự trách. Trước đây cũng thường xuyên vì cô mà An Sơ Hạ mới bị trêu chọc và gặp rất nhiều phiền toái, cô và Sơ Hạ cũng giống nhau, cũng là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha, nhưng An Sơ Hạ vẫn lấy thân phận là chị hai để bảo vệ mình.

Nghĩ tới đây, Manh Tiểu Nam trong lòng càng thêm tự trách. Cô cắn cắn môi dưới nói: "Bọn họ nhiều người lắm, Sơ Hạ, cậu vẫn chưa khỏe, một lát trực tiếp trở lại phòng bệnh khóa cửa lại!"

"Các người muốn làm gì?" An Sơ Hạ cau chặt mi: "Nói mau đi chuyện gì, đây là bệnh viện, để tôi xem bọn anh tính làm gì?"

Nhiều người như vậy đột nhiên từ đâu tới, đã sớm bị các y tá chú ý, các cô vội vàng chạy vào phòng bác sĩ báo, một bác sĩ liền đi tới phía bên này.

"Ngoan ngoãn theo chúng tôi đi, nếu không cô và em gái của cô, chúng tôi không dám đảm bảo an toàn đâu!" Lưu Đông Vũ đưa mắt nhìn các bác sĩ, anh cũng chỉ là học sinh, chỉ là bình thường có chút hiểu biết, không hề nghĩ muốn làm lớn chuyện, chỉ nghĩ muốn chỉnh Manh Tiểu Nam một chút. Nói ra, đây là lần đầu tiên Lưu Đông Vũ nhìn thấy chuyện thú vị như vậy.. Thể lực nữ sinh.

Các người nếu dám làm bậy tôi sẽ báo cảnh sát!" An Sơ Hạ nói bằng giọng uy hiếp, kéo Manh Tiểu Nam qua, hạ giọng nói: "Không được theo bọn họ đi, để tớ xem bọn họ dám làm thế nào!"

"Này - - các người là ai?" Không khí đột nhiên im lặng, các bác sĩ đã đi tới, phía sau rất nhiều vệ sĩ đi theo.

Lưu Đông Vũ lập tức có chút hoảng sợ, anh thật sự cũng không nghĩ muốn làm lớn chuyện, chỉ nghĩ muốn cùng Manh Tiểu Nam nói chuyện.

"Anh Đông Vũ, hiện tại làm sao a?" Các anh em của cậu ta cũng có chút hoảng, sự việc này nếu không làm lớn thì cũng xong rồi, bọn họ trốn học nhiều lần cũng chẳng nhằm nhò gì, chẳng qua không ai dám làm gì họ, nếu là bị các bác sĩ tóm được, đúng là sẽ bị đưa đến cục cảnh sát. Nếu là vào cục cảnh sát, ba của cậu ta nhất định đánh chết anh.

"Nghe tôi." Lưu Đông Vũ nói: "Đem cô ta qua bên kia cầu thang đi, hiện tại bảo vệ và đám nguời kia đang đến nên chúng ta không thể làm gì được, động tác nhanh một chút. Nhanh lên!"

Nghe Lưu Đông Vũ ra lệnh một tiếng, bảy tám người liền dắt Manh Tiểu Nam cùng An Sơ Hạ đi qua bên kia. Vừa đúng lúc, Hàn quản gia đưa Khương Viên Viên từ trong thang máy đi ra, An Sơ Hạ lúc đó là đưa lưng về phía của ông, nhưng ông liếc mắt một cái liền nhận ra đó là An Sơ Hạ, mà đối diện cô là mấy cậu thanh niên trông rất lạ mặt.

Hàn quản gia giương giọng hô: "Lưu Đông Vũ, tiểu tử kia các người lúc này không đi học ở trong này làm cái gì?!"

Lưu Đông Vũ mới vừa hạ lệnh, đột nhiên nghe được âm thanh quen thuộc, thân thể run lên, giang hai cánh tay chặn các anh em xông lên.

Quả nhiên, đối với Lưu Đông Vũ âm thanh kia tuy không phải quen thuộc, nhưng cũng không quên được. Không phải Hàn quản gia còn có thể là ai? Hàn quản gia đi lên phía trước, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Đông Vũ liếc mắt một cái, Ngay sau đó đi đến bên người An Sơ Hạ, thân thiết hỏi han: "Tiểu thư, người đã khỏe chưa mà đã ra ngoài rồi hả? Túi nước đều đã treo xong rồi?"

Vừa nghe Hàn quản gia hỏi như vậy, Manh Tiểu Nam lập tức nhìn về phía An Sơ Hạ, thấy trên người cô đang chảy máu, nhất định là An Sơ Hạ đã bị bọn họ làm cho chảy máu.

"Vệ sĩ, nhanh lên qua đưa Sơ Hạ về cầm máu!" Manh Tiểu Nam lập tức có chút hoảng, Lưu Đông Vũ đã chẳng quan tâm đến, lôi kéo An Sơ Hạ đi ra phía sau phòng bệnh.

Có vệ sĩ đi cùng Hàn quản gia cũng yên tâm một chút, Ngay sau đó liền quay qua nhìn Lưu Đông Vũ. Cậu ta thật là không nghĩ tới chính đã đụng đến người của Hàn gia, phải biết rằng nơi này, đánh chết cậu ta cũng sẽ không đi theo nói chuyện với Manh Tiểu Nam!

Uổng công chạy đến đây, lại còn bị An Sơ Hạ đối phó, còn chưa tính, bị Hàn quản gia phát hiện cậu trốn học rồi! Chuyện lần này căng rồi! Nghĩ như vậy, cậu không quên để cho các anh em đi trước, bởi vì Hàn quản gia không thích cậu qua lại với những người này, cảm thấy được bọn họ là bạn bè xấu.

Hàn quản gia nhìn bên bọn họ rời đi, đang muốn đi lên dạy dỗ một trận, trong phòng bệnh An Sơ Hạ đột nhiên kêu ông: "Hàn quản gia, bác để cho cậu ấy đi vào đây."

An Sơ Hạ mà nói Hàn quản gia từ trước đến nay là nói gì nghe nấy, trên mặt ông hiện lên vẻ do dự, nhưng vẫn lại là lạnh mặt đối với Lưu Đông Vũ nói: "Theo tôi đi vào."

Hai nữ sinh này nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, Lưu Đông Vũ ở trong lòng kêu rên một tiếng, tự nhận xui xẻo theo sát Hàn quản gia đi vào phòng bệnh. Trong phòng bệnh mùi nước sát trùng so với mùi bên ngoài hành lang bệnh viện có nhạt đi rất nhiều, lại nghe phất phới mùi của hoa, Lưu Đông Vũ liếc mắt một cái, thấy trong phòng bệnh đã rất nhiều bó hoa tươi.

Anh lập tức ý thức được cô gái vừa rồi thân phận nhất định không tầm thường.

"Anh là Lưu Đông Vũ?" An Sơ Hạ ngồi ở trên giường, bác sĩ đã giúp cô cầm máu, cô hỏi lại một lần nữa, Manh Tiểu Nam đang đứng bên cạnh An Sơ Hạ, dùng ánh mắt tò mò nhìn Lưu Đông Vũ.

"Ừm." Lưu Đông Vũ gật đầu, nghiêng đầu một bên nhìn về phía Hàn quản gia.

"Hàn quản gia, bác làm sao có thể biết cậu ta? Nếu bác không xuất hiện, không biết chừng người này sẽ làm gì với bọn con!" Manh Tiểu Nam nói với Hàn quản gia có ý muốn trả thù, cô đắc chí nhìn Lưu Đông Vũ rụt rụt bả vai, dường như là rất sợ Hàn quản gia.

Tuy nhiên Manh Tiểu Nam cùng Hàn quản gia không phải quá thân thiết, nhưng vì cô hay thường xuyên đi cùng Sơ Hạ, nên Hàn quản gia vẫn nhận ra cô. Nghe Manh Tiểu Nam hỏi như vậy, Hàn quản gia đem quan hệ của ông cùng Lưu Đông Vũ giải thích rõ ràng. Chuyện là, Hàn quản gia trước kia mất vợ, vợ của Hàn quản gia là người vợ thứ hai, Lưu Đông Vũ là con của vợ Hàn quản gia cùng người chồng trước.

Đúng là về sau vợ của Hàn quản gia không thể sinh con, dường như là sức khỏe không đủ tốt, không thể sinh con đầy đủ như phụ nữ bình thường khác, vì thế liền không muốn có con.

Hàn quản gia luôn luôn đối với Hàn gia trung thành và tận tâm, nhưng ông chưa bao giờ lạm dụng tư quyền, chính mình rất ít trở lại hương khói cho vợ cũ, cũng không có đem vợ lên thành phố A sinh sống, quan hệ với con trai ông cũng cực kỳ cứng ngắc. Sau khi vợ của ông do ốm mà chết, Hàn quản gia một tay mình đem Lưu Đông Vũ lên học ở thành phố A.

Nhưng người Hàn gia căn bản không biết sự tồn tại của Lưu Đông Vũ, tự nhiên Lưu Đông Vũ liền vào học được ở học viện Tư Đế Lan, muốn học ở Tư Đế Lan cũng chỉ có thể nhờ một người có chức vụ sắp xếp cho Lưu Đông Vũ đi học.

Bởi vì rất ít khi nhìn tới Lưu Đông Vũ, chỉ là từng tháng hối ông gửi tiền cho cậu ta, Lưu Đông Vũ từ đó có rất nhiều thói quen xấu, thành tích học tập càng ngày càng sa sút, sai việc nhỏ thì thành một việc lớn, nhưng cũng không có làm cái gì thành chuyện quá lớn.

Lưu Đông Vũ biết Hàn quản gia kỳ thật rất thương cậu ta, chỉ là hai người ít nói chuyện với nhau, Hàn quản gia cũng không phải là một người dễ ăn nói, cho nên quan hệ của hai người rất nhiều năm không có chuyển biến tốt đẹp, đương nhiên cũng không tính là ác liệt. Dù sao nếu là người khác, cũng sẽ không quản chuyện sống chết của con riêng.

Hiện giờ Lưu Đông Vũ trốn học bị Hàn quản gia bắt tại trận, trong lòng vẫn lại là tương đối sợ.

Hàn quản gia kể lại cực kỳ ngắn gọn, nhưng An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam cũng hiểu được Lưu Đông Vũ, thiếu thốn tình thân, chuyện mà các cô đều đã trải qua, trong lòng lập tức đối với Lưu Đông Vũ này có vài phần đồng cảm, trước kia có chán ghét anh thì bây giờ nháy mắt cũng tan thành mây khói.

"Tóm lại là bây giờ chuyện trước kia đều bỏ qua đi, Đông Vũ, về sau nhàm chán hãy tới tìm tôi và Tiểu Nam. Chúng tôi thường đọc sách tại Tư Đế Lan." An Sơ Hạ tươi cười, ngầm kéo tay áo Manh Tiểu Nam.

Nghe An Sơ Hạ nói như vậy, Manh Tiểu Nam cũng vội vàng sửa lời nói: "Con vừa nãy cùng Đông Vũ đùa giỡn thôi, Hàn quản gia, vừa rồi lời nói của con bác đừng xem là thật. Đúng không Đông Vũ?"

Manh Tiểu Nam nói xong lại hướng về phía Lưu Đông Vũ chớp chớp mắt ra hiệu, Lưu Đông Vũ vội vàng gật đầu.

Hàn quản gia tuy đã lớn tuổi nhưng ông vẫn đủ thông minh để biết Manh Tiểu Mam nói lời câu nào là thật câu nào là giả, nhưng nếu An Sơ Hạ và Manh Tiểu Nam nói tốt, ông cũng không cần phải xử tội Lưu Đông Vũ, đành phải gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Gặp cậu lần đầu cũng không có gì đãi cậu, cậu tới ăn dưa hấu đi, mới vừa lấy ra không lâu, nếu không giúp tớ ăn hết luôn nhé! Dù sao tớ cũng ăn không hết." An Sơ Hạ nói xong hướng về phía Lưu Đông Vũ vẫy vẫy tay, ý bảo cậu qua đi ăn dưa hấu.

Lưu Đông Vũ cũng không có qua, ngồi tại chỗ vẻ có chút lo lắng.

"Tiểu thư gọi con, con cứ qua đi, ta đi gọi xin phép thầy giáo giúp con." Hàn quản gia nói xong, An Sơ Hạ gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Hàn quản gia vừa đi ra ngoài, Lưu Đông Vũ có vẻ tự nhiên hơn, bước nhỏ đi đến bên giường An Sơ Hạ, xấu hổ nói: "Cảm ơn các cậu, vừa rồi nếu không có các cậu, tôi đã phải bị ba tôi mắng chết! Đương nhiên, tôi vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi với hai cậu."

"Có phải hay không vậy? Vừa rồi còn hung hăng với bọn tôi lắm mà anh Đông Vũ a?" Manh Tiểu Nam cố ý đùa Lưu Đông Vũ nói chuyện, chỉ thấy Lưu Đông Vũ không ngước mặt lên, trên mặt đỏ ửng.

"Thôi được rồi, cậu không nói không ai nói cậu câm đâu!" Xem Lưu Đông Vũ xấu hổ, An Sơ Hạ vội vàng giải nguy để cho Manh Tiểu Nam im miệng, dùng tay không truyền nước biển đưa cho Lưu Đông Vũ một miếng dưa hấu.

Chạy nhiều như vậy cũng thật sự là khát, dưa hấu đúng là thứ giải nhiệt giải khát tốt, Lưu Đông Vũ cũng không có mắc cỡ ngại ngùng, trực tiếp nhận dưa hấu nói một tiếng: "Cảm ơn."

Cùng lúc đó anh cũng nổi lên nghi ngờ, sau khi gặm xong một miếng dưa hấu, vài ba cái suy nghĩ nổi lên trong đầu cậu ta.

"Ba tôi anh vì sao gọi cô là tiểu thư vậy, cô không phải nói cô cũng còn đang học trung học à?" Học viện Tư Đế La là trung học dành cho quý tộc, điểm này Lưu Đông Vũ đương nhiên là biết đến. Sau khi hỏi, Lưu Đông Vũ nhớ được An Sơ Hạ đang ở bệnh viện, trong lòng còn đang suy nghĩ, hẳn không phải là con cái của Hàn gia, sau đó tới bệnh viện nạo thai đi?

Vừa đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, An Sơ Hạ còn tưởng rằng là Hàn quản gia, không nghĩ tới người đi vào là Hàn Thất Lục. Lúc đó bên ngoài nhiệt độ đã lên tới chừng ba mươi độ, Hàn Thất Lục trên trán chảy ra nhiều mồ hôi, cậu ta thấy Hàn quản gia ở hành lang bên kia gọi điện thoại, còn tưởng rằng trong phòng bệnh không có ai.

Thật không ngờ, vừa mở cửa ra, bên trong lại có ba người, mặt ai nhìn cũng lạ hoắc. Tuy nhiên cậu trước kia cũng có ấn tượng với Manh Tiểu Nam, nhưng mấy tháng nay trí nhớ của anh toàn bộ đều đã quên hết không chỉ một mình An Sơ Hạ, mấy tháng sau phát sinh thêm quá nhiều chuyện, khiến mọi người cũng đều đã quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.