ED: Ngọc Châu, Búp NguyễnBeta: Sammie0496Cũng không biết có phải hay không cô thừa nhận năng lực tâm lý bởi vì từng có não chấn động mà trở nên mạnh mẽ, lại vẫn vì Manh Tiểu Nam vào buổi tối thường đánh bất ngờ, nói lòng người chút phấn chấn, hiện tại hỏi Hàn Thất Lục như thế nào không cùng Hướng Mạn Quỳ ở một chỗ vui chơi, trong lòng cô cư nhiên không có một tia gợn sóng.
Người thừa nhận năng lực là do luyện ra, luyện viết càng mạnh.
Có thể là An Sơ Hạ hỏi vấn đề này có chút ra ngoài dự kiến Hàn Thất Lục, Hàn Thất Lục sửng sốt một phen mới hồi đáp: "Mấy ngày nay cô ấy ở thành phố B, quê cô ấy ở thành phố B."
"Thì ra là như vậy." An Sơ Hạ nói như vậy, cũng không nói thêm gì, lên xe hai người cũng không có nói chuyện. Mãi khi sắp đến siêu thị, An Sơ Hạ mới mở miệng hỏi: "Lát nữa anh ở trên xe hay cùng tôi đi siêu thị?"
"Dĩ nhiên tôi phải đi để hít thở không khí, cô không lẽ cho tôi ngồi ngốc ở trong xe chờ cô?" Hàn Thất Lục liếc mắt nhìn An Sơ Hạ nói: "Lần này ra ngoài không mang ví tiền, một hồi trong siêu thị cô theo sát tôi."
An Sơ Hạ nhớ lại, có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô biết Hàn Thất Lục là có ý tốt mới nói như vậy, áp chế trong lòng mà nói: "Được."
Xe rất nhanh chạy tới trước siêu thị rồi dừng lại, bởi vì trước siêu thị là một quảng trường, cho nên phải chen chúc đám đông, xe căn bản không có khả năng ngừng ở ven đường, cho nên lái xe chỉ có thể chờ kề bên này tản bộ loanh quanh, chờ bọn họ mua xong liền lái xe đi tới đây đón người.
Xuống xe, tuấn nam mỹ nhân phối hợp nhau hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, An Sơ Hạ đi theo Hàn Thất Lục vào siêu thị rất không dễ dàng, ánh mắt nhìn bọn họ mới ít đi một chút.
"Cô muốn mua cái gì sao?" An Sơ Hạ vào siêu thị đẩy một chiếc xe đẩy rồi hướng khu rau củ tươi đi tới, vào buổi sáng hay lúc chiều gần tối, ở siêu thị sẽ có rau dưa tươi mới, không tươi mới dù một chút sẽ bị xử lý, trước kia An Sơ Hạ đã đi từng mua đồ ăn không tươi, bởi vì gia cảnh nghèo khó, nhưng hiện tại cô không dám mua đồ ăn không tươi về làm cho Khương Viên Viên ăn.
"Anh muốn nếm thử cái này không?" An Sơ Hạ đi ngang qua khu hoa quả, nhìn đến có bán cà chua nhỏ, vì thế cầm một cái ở trên tay xoa xoa rồi đưa cho Hàn Thất Lục.
Loại thực phẩm này, không phải nên là dùng nước rửa, rồi dụng nước ấm ngâm mềm mới có thể ăn sao? Sao có thể lấy rồi đặt trên tay xoa xoa là có thể ăn, không trúng độc a?
Trong đầu Hàn Thất Lục hiện lên một tia do dự, nhưng anh vẫn lại là mở miệng ăn cà chua nhỏ mà An Sơ Hạ đưa qua.
"Ăn ngon không?" An Sơ Hạ cười hỏi.
"Ngon." Hàn Thất Lục liên tiếp nuốt vào trái cà chua nhỏ, nhưng vẫn sợ không dám ăn tiếp.
Thấy anh như vậy, An Sơ Hạ tiện tay cầm cái túi lớn, Hàn Thất Lục nhìn An Sơ Hạ thành thạo cầm một cái túi đựng cà chua nhỏ đến chỗ cân, nghĩ thầm,rằng, chính mình trước kia có phải hay không cũng như vậy đi theo An Sơ Hạ tới siêu thị mua sắm, sau đó An Sơ Hạ đem hoa quả ở trong tay xoa xát vài cái rồi đưa cho mình ăn?
"Đi nào." Theo An Sơ Hạ kêu một tiếng, Hàn Thất Lục mới lấy lại tinh thần nhấc chân theo sau.
Nhớ rõ anh trước kia cùng Hướng Mạn Quỳ vào thời điểm quen nhau, đi đều là nhà ăn sa hoa, còn những nơi này chưa từng đi tới. Không biết chính mình lúc ấy là có tâm trạng gì cùng An Sơ Hạ quen nhau, là vì muốn quên Hướng Mạn Quỳ hay chỉ là vì cô là người mới.
Anh đột nhiên muốn nhớ lại.
"Anh muốn ăn gì?" An Sơ Hạ quay mặt nhìn về phía Hàn Thất Lục nói: "Tới chỗ này đi!".
Hàn Thất Lục suy nghĩ nói: "Coca chân gà."
"Còn có nước canh cà chua nữa?" An Sơ Hạ dương cổ lên nhìn một chỗ cách đó không xa, mặt trên bày ra cà chua đỏ thẫm, tiện dặn Hàn Thất Lục kéo xe đẩy, còn cô đi qua chọn lựa cà chua.
"Tiểu tử, cậu có phải hay không là minh tinh a?" Một bác gái tới mua đồ ăn nhiệt tình hỏi han: "Bác thấy cậu giống một người trên tivi."
Hàn Thất Lục không kiên nhẫn nhìn người xa lạ, hơn nữa còn là một người phụ nữ lớn tuổi, anh nghiêng đầu, xoay người rời đi, coi như không nghe thấy gì.
"Ôi chao, ai, ôi! Tôi nói chuyện với cậu sao không phản ứng gì hết vậy?" người phụ nữ trung niên kia đi tới, âm thanh so với trước cũng trở nên lớn hơn nữa, điều này làm cho Hàn Thất Lục nhăn mày biến thành một cái chữ "Xuyên".
(Sam: trong tiếng Trung, chữ xuyên viết giống như 3 cái sọc kẻ xuống "川 ", khi nhíu mày thì mi tâm sẽ nhăn lại.)
Nghe được âm thanh An Sơ Hạ vội vàng chạy tới giải vây: "Thật xấu hổ quá bác gái, cổ họng của anh trai cháu mới vừa làm phẫu thuật, không thể nói chuyện."
Bác gái bày ra một bộ dạng bừng tỉnh, một lần nữa đánh giá Hàn Thất Lục nói: "Nha! Khó trách không trả lời bác. Đây là anh cháu sao? Hai ngươi như thế nào lại không giống nhau?"
An Sơ Hạ xấu hổ cười, bác gái cảm thấy lời nói không đúng, mang theo trong tay một túi quả đậu rời khỏi.
Tuy biết An Sơ Hạ là vì muốn giải vây cho mình mới nói dối rằng anh vì phẫu thuật không thể nói chuyện, nhưng Hàn Thất Lục vẫn hờn giận nói: "Tôi khi nào thì phẫu thuật cổ họng hả? Bản thân tôi như thế nào sao tôi lại không biết?"
"Không phải vì anh không chịu nói chuyện với người đó sao? Lần sau người khác hỏi thì anh phải trả lời, không nên có bộ dáng Thiên Địa Duy Ngã Độc Tôn, chỉ thiệt mình thôi." An Sơ Hạ lúc đó giống như người lớn dạy bảo dỗ trẻ con, khiến cho Hàn Thất Lục hơi chút không thoải mái.
Nhưng An Sơ Hạ nói sai một điểm là, Hàn Thất Lục tính vẫn như vậy, không chịu bỏ Duy Ngã Độc Tôn, cũng sẽ không chịu sự thua thiệt, dù sao anh là người có thân phận có địa vị.
Mà Hàn Thất Lục cũng không biết là, sự tức giận của anh, thật sự không phải bởi vì An Sơ Hạ nói anh không thể nói chuyện, mà là bởi vì An Sơ Hạ đã nói anh là anh trai của cô. An Sơ Hạ một mực thao thao bất tuyệt nói cho anh có người hỏi thì anh phải lễ phép đáp lại.
"Đồ ăn đều đã chọn?" Hàn Thất Lục hơi chút không kiên nhẫn nói: "Cô không mua đồ ăn, đợi lát nữa về đến nhà ba mẹ tôi cũng đã ở đó."
"Nha! Đúng nha!" Cô phải cho Khương Viên Viên một sự ngạc nhiên!
Nhìn bộ dáng An Sơ Hạ vội vội vàng vàng đi lại chọn đồ ăn, Hàn Thất Lục không sợ hãi mà cảm thấy buồn cười. An Sơ Hạ ở trước mặt anh, tựa hồ chưa bao giờ câu nệ cái gì, cũng không bộ dạng quan tâm, cùng ở với cô, bản thân cực kỳ thả lỏng.
Chỉ là, Mạn Quỳ trở lại bên cạnh anh, anh đã có Mạn Quỳ rồi.
Chọn được đồ ăn muốn mua, An Sơ Hạ đem đồ ăn đặt trong xe đẩy, giương mắt nhìn thấy Hàn Thất Lục vẻ mặt tâm sự nặng nề, sinh lòng nghi hoặc: "Anh làm sao vậy? Còn đang giận tôi a? Anh có muốn tôi đi tìm bác gái kia, sau đó nói cho bác kì thật anh có thể nói, nhưng chính là không muốn trả lời bác?"
Hàn Thất Lục lườm cô một cái, xoay người rời đi.
Đại thiếu gia trở mặt so với lật sách còn nhanh, An Sơ Hạ vội vàng phụ giúp đẩy xe theo sau. May mà Thất Lục đại thiếu gia đúng là vẫn còn ở quầy thu ngân chờ cô, nếu không nhiều đồ như vậy, cô vẫn không biết xách như thế nào.
Đi ra siêu thị, lại là rất nhiều ánh mắt nhìn hai người. Người nào để bên ngoài khu siêu thị mua sắm là suối phun quảng trường a, hội tụ rất nhiều thanh niên, nhóm người thanh niên đối với Hàn Thất Lục thì biết rõ hơn so với bác gái kia, cơ hồ tất cả đều biết vị này chính là Đại công tử của tập đoàn Hàn thị.
"Nếu không tôi giúp anh cầm đồ đi..." Nhìn Hàn Thất Lục cầm đồ lỉnh kỉnh, chỉ còn thiếu dùng miệng ngậm một cái túi, trong lòng cực kì băn khoăn.
Anh không nói hai lời liền đi lên cầm tất cả đồ đó, đem di động của anh cho cô cầm, cầm hai điện thoại cô thật sự là khó xử a... Vừa cảm thấy được có phần xấu hổ, thứ hai cảm thấy cảm động. Từ khi Hàn Thất Lục mất trí nhớ, cô tựa hồ càng ngày càng dễ dàng cảm động.
Đây là bệnh a, phải trị!
"Gọi điện thoại để cho lái xe lái tới đây." Hàn Thất Lục không có để cho An Sơ Hạ giúp đỡ, chỉ là một bên tránh đi tầm mắt mọi người một bên hướng ven đường đi. Anh thật sự là không thích loại cảm giác bị vây xem, mà anh còn có một loại dự cảm, ngày mai mỗi trang đầu của tờ báo tin tức đều có khả năng chính là chính mình cùng An Sơ Hạ.
Nếu anh độc thân mà nói, tin tình cảm bị đưa lên, không có gì đáng ngại. Nhưng khả năng Hướng Mạn Quỳ nhìn thấy, có thể sẽ giận.
Bất quá không tồi, nhân vật Nhà họ Hàn vang lên rất mạnh, nhóm người truyền thông ra tin tức đều là ý muốn nói Nhà họ Hàn, không dám tự tiện tuyên bố, đến lúc đó Hàn Lục Hải nhất định đem mọi tin tức cản lại.
Lái xe rất nhanh lái đi, nhận trong tay Hàn Thất Lục gì đó rồi đem đồ đặt ở sau xe, thấy hai người đều đã lên xe, lúc này mới ngồi ở ghế lái khởi động xe. Xe đi mất, nhưng vẫn có người ở ven đường nhìn xe sớm đi xa.
"Rất đẹp trai a..., nói như cậu thế nào không có thể giống như người ta vừa đẹp trai vừa có tiền?" Một người nữ sinh nói bị bạn trai bạn trai mình liếc mắt một cái.
Bạn trai của nữ sinh hờn giận, nhưng nói chuyện vẫn có sự sâu sắc: "Kẻ có tiền khẳng định sẽ có người yêu giống họ, sinh con đương nhiên cũng đẹp mắt, một thế hệ tiếp theo của một thế hệ, con của kẻ có tiền đương nhiên có bộ dáng càng ngày càng đẹp."
Cũng có học sinh Tư Đế Lan ghé tai nhai nói: "Không phải nghe nói Thất Lục thiếu gia mất trí nhớ, đã quên An Sơ Hạ sao? Lần này hai người như thế nào lại vẫn cùng đi dạo siêu thị a? Cậu xem Thất Lục thiếu gia dẫn cô ta đi kìa!"
"Hai người cùng đi dạo siêu thị không thể chứng minh cái gì? Tớ đúng là nghe nói Hướng Mạn Quỳ vì Thất Lục thiếu gia, đến Tư Đế Lan để đi học."
"Tin đồn là giả đúng không? Tớ lại không thấy được cô ta tới trường học?"
"Tớ cũng không biết tin tức là thật hay giả, yên lặng xem xét đi, cảm thấy có thể sau này trưởng học rất thú vị đó!"
Trên xe cuối cùng buông lỏng ra, hai người lúc đó đều có tâm tư riêng, một người là nghĩ muốn mình rốt cuộc phải nên làm như thế nào, người còn lại là có lý về việc quan hệ của mình cùng An Sơ Hạ.
Đột nhiên chuông điện thoại di động của Hàn Thất Lục vang lên, vừa rồi Hàn Thất Lục giao điện thoại cho An Sơ Hạ cầm, về sau An Sơ Hạ quên trả lại cho anh, cho nên An Sơ Hạ cúi đầu liền thấy được màn hình trên điện thoại di động rõ ràng viết hai chữ "Mạn Quỳ".
Tuy hai chữ này cực kỳ chướng mắt, nhưng dù sao không có viết nick name thân mật, điều này làm cho trong lòng An Sơ Hạ có chút dễ chịu.
" Điện thoại của anh." An Sơ Hạ đem di động đưa tới, tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ xe hai bên đường cảnh vật nhanh lui về phía sau.