Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 481: Phim ảnh đều là gạt người. . (1)



Edit: Bí, Nhi Nguyễn

Beta: Sam Sam

Hàn Thất lục lấy nước nóng gội đầu, nước rất nhanh từ trong vòi chảy ra, chảy thành vòng tròn trong bồn.

Anh đưa tay qua, tiếp lấy nước ấm, nhanh chóng cúi đầu vùi mặt vào trong lòng bàn tay, cảm xúc lạnh lẽo làm cả người anh run lên. Ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, nhìn lướt qua như vậy mà có vẻ mê hoặc?

Anh lắc lắc đầu, đại khái phải có một chút cảm tình mới có thể cảm thấy được sự mê hoặc, người bình thường nhất định hiểu sai đi. Hàn Thất Lục rất nhanh lại tắm tiếp, son môi không thấm nước tính năng quá tốt, cứ thế không xóa bỏ được, sau cùng anh lại có chỉ số thông minh không tồi, đi tìm một lọ nước tẩy trang chuyên dụng.

Đáng thương cho chai nước tẩy trang kia mấy trăm đồng một lọ, liền như vậy bị coi làm hệ thống cung cấp nước uống. Thứ đó thật không tồi, sau khi dùng nước tẩy trôi sạch sẽ, Hàn Thất Lục vẫn lại là Hàn Thất Lục, không có biến thành người mù.

Hàn Thất Lục đi ra khỏi nhà vệ sinh, trực tiếp đi đến trước mặt Hướng Mạn Quỳ, anh theo bản năng vỗ vào đầu Hướng Mạn Quỳ, nhưng ngược lại Hướng Mạn Quỳ có vóc dáng cao, so với anh cũng không thấp hơn bao nhiêu, lấy tay vỗ đầu cô, nhìn dường như là không được hay cho lắm.

Anh nghi ngờ đây là một thói quen của chính mình, nghĩ lại vấn đề, anh đổi thành nhéo mũi Hướng Mạn Quỳ.

"Anh đi đây, em nhớ nghỉ ngơi sớm một chút." Hàn Thất Lục cười nhạt một cái, anh rất ít cười, nụ cười tươi tắn xem ra cũng có chút không tự nhiên.

"Hay em đưa anh đi xuống lầu." Hướng Mạn Quỳ chủ động đề xuất muốn đưa anh đi ra ngoài.

Nhưng Hàn Thất Lục khoát tay: "Vốn là muốn để em đi lên phòng, em lại đưa anh xuống thật bất tiện, thôi được rồi em nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."

Sau khi nói một tiếng ngủ ngon, anh lập tức đi đến cửa, sau khi mang giày xong nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài. Sau lưng vang lên âm thanh đóng cửa, anh đứng dựa vào vách tường xuất thần một hồi lâu. Cũng nói là xuất thần, chẳng bằng nói là chạy xe không có vẻ tập trung.

Bởi vì mỗi cửa nhà cách âm rất hiệu quả, cho nên trên lầu cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến dường như là nghe được tim của mình đập. Vừa rồi có thể trong nháy mắt anh mất đi hứng thú với Hướng Mạn Quỳ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nơi kia của anh đã rục rịch mà chịu thu về. Thứ kia vẫn như cũ tại kêu gào, anh chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng rát.

Hàn Thất Lục hít sâu một hơi, thần tốc đi xuống lầu dưới. Bên ngoài vẫn y như cũ, ngẫu nhiên đi ngang qua mấy người mới từ công viên đi chơi trở về, cũng vội vội vàng vàng về nhà, không ai buổi tối nóng nực như vậy đứng ở bên ngoài cho muỗi đốt.

Xe rất nhanh biến mất ở trong bóng tối, Hướng Mạn Quỳ thu hồi tầm mắt, kéo bức màn cửa rồi đi trở về phòng ngủ. Đại khái là bây giờ cô vẫn chưa có đủ lý do để trói buộc anh, nếu không một người bình thường, đối với người đàn ông huyết khí mạnh mẽ như vậy, không thể nào trở thành củi khô, mang theo bao nhiêu cháy bỏng kiên quyết rời đi như vậy (Sam: cháy bỏng ở đây là nói về vấn đề đó đó =.😊.

Cô rõ ràng đã cảm giác được Hàn Thất Lục phía dưới đã rục rịch. Có lẽ là Khương Viên Viên đã uy hiếp anh? Cô không tìm được đáp án, nhưng cô âm thầm hạ quyết tâm, lần sau bất luận như thế nào cũng sẽ không để cho anh đi.

Sau cùng là bà nội cho cô thời gian là một tháng, trong một tháng, tốt nhất là có thể mang thai.

Nghĩ đến đứa con, Hướng Mạn Quỳ co rút đôi mắt sắc bén, thực ra là cô có đánh một chút phấn lên mặt, giờ phút này sắc mặt có vẻ càng thêm xanh xao, điều này khiến thoạt nhìn cô cực kì tiều tụy, như là bà già 60 tuổi. Cô hít sâu một hơi, bỏ đi bộ quần áo trên người, liền đi đến phòng tắm.

Sau khi Khương Viên Viên đi gọi điện thoại, An Sơ Hạ một mình tản bộ cũng thấy nhàm chán, tiện cũng đi về. Sau khi trở lại phòng, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, đúng là không xem không biết, vừa thấy đã giật mình, màn hình điện thoại di động hiện lên có hai mươi mấy tin cô chưa đọc.

Nhiều tin nhắn như vậy chắn chắn không có khả năng là tin nhắn rác, người gửi tin nhắn nhiều như vậy cho cô là ai? Mang theo nghi ngờ, cô nhanh chóng mở tin nhắn, trừ bỏ tin nhắn nhất quảng cáo của 10086, tất cả đều là đến từ số điện thoại của Manh Tiểu Nam.

Phản ứng đầu tiên của cô là lo sợ Manh Tiểu Nam không phải là bị bắt cóc đấy chứ?

Sau khi xem tin nhắn, trên đó viết là Hàn Thất Lục đêm nay dẫn theo Hướng Mạn Quỳ đi cùng Tiêu Minh Lạc ăn cơm. Mà Tiêu Minh Lạc dẫn theo Manh Tiểu Nam, sau khi Manh Tiểu Nam nhìn thấy Hướng Mạn Quỳ cũng đến đây liền gửi tin nhắn cho An Sơ Hạ, hỏi cô nên làm như thế nào.

Thậm chí không cần hỏi cô, muốn hay không cô cứ thừa dịp Hướng Mạn Quỳ đi toilet tranh thủ xử cô ta đi...

Trong đầu óc cô lập tức hiện ra hình ảnh Hướng Mạn Quỳ nằm trên vũng máu, máu chảy ra rất nhiều, mà Manh Tiểu Nam hai tay ôm ngực vẻ mặt cười gian. An Sơ Hạ lắc đầu, liền bỏ qua những suy nghĩ này, trực tiếp bấm số điện thoại của Manh Tiểu Nam.

Lúc đó Manh Tiểu Nam đã được Tiêu Minh Lạc đưa trở về nhà, hai người còn có hiềm khích giữa cha mẹ 2 bên, cho nên Tiêu Minh Lạc dừng cách nhà họ Giang một đoạn liền thả cô xuống.

Sau khi Manh Tiểu Nam nhận được điện thoại, lập tức làm rớt kem đánh răng trong miệng, đôi tay ướt nhẹp cầm lấy điện thoại, An Sơ Hạ bị la cho một trận long trời lở đất: "Cậu có biết tớ lo lắng như thế nào khi cậu không trả lời tin nhắn của tớ, tớ còn đang suy nghĩ cậu có phải bị người ta bắt cóc rồi không? Tớ gửi tin nhắn cậu đã xem chưa? Tớ hôm nay đúng là thiếu chút nữa bị Thất Lục đại thiếu gia xé nát rồi!"

"Cậu có sao không? Thật đúng là cậu đi theo cô ta vào buồng vệ sinh? Làm sao vậy? Hàn Thất Lục làm gì với cậu rồi hả? Cả người cậu có bi thương ở đâu không?" An Sơ Hạ cầm di động đi đến ban công, vừa đi vừa trêu ghẹo nói.

Manh Tiểu Nam này chỉ cần còn sức lực mắng cô đã nói lên sinh mệnh của cô ấy vẫn còn nguyên vẹn.

"Tớ chỉ là cùng Hướng Man Quy nói chuyện, thiếu gia Thất Lục trực tiếp xông tới xốc tớ lên, bộ dạng giống như xách một con gà sau đó vứt trên mặt đất! Làm hại tớ hôn đất rồi sợ Minh Lạc chê tớ bẩn... Không không không, điều quan trong không phải cái này! Trọng điểm là, Hàn Thất Lục hiện tại đã cùng Hướng Mạn Quỳ đi gặp bạn bè, cậu có biết điều này có nghĩa là sao không?" Manh Tiểu Nam nói xong, cô liền đưa vào miệng một ngum nước để súc miệng, vừa rồi cô đánh răng đã sạch sẽ, hiện tại cảm giác miệng đều là hương vị của kem đánh răng.

Cô cũng không phải đồ ngốc, làm sao có thể không biết điều này ý nghĩa là gì, điều này có nghĩa là Hàn Thất Lục muốn công khai với bạn bè về quan hệ của anh và Hướng Mạn Quỳ.

Tuy nhiên Hàn Thất Luc dường như là không có ý chia tay cô, nhưng trước câu nói "Thực xin lỗi" và "Chúng ta chia tay đi" nghe cũng y như nhau.

An Sơ Hạ cầm di động nắm thật chặt, nói: " Trước tiên cậu nên nói xem cậu có bị làm sao không."

Từ sau khi cùng Tiêu Minh Lạc, Manh Tiểu Nam cũng biết việc này không có gì đáng tự hào, nghĩ ngợi một lát. Sau cùng, cô có chút hối hận nói: "Trên tivi đều là gạt người, đều nói cái gì kích thích một người mất trí nhớ, người mất trí nhớ sẽ đem trí nhớ đã quên hồi tưởng lại."

Từ từ! Kích thích... Có đôi khi cũng không phải chỉ trên tinh thần bị kích thích, cũng sở dĩ là trên thân thể cũng bi kích thích, nói thí dụ như, lấy một cây gậy gỗ vào đầu Hàn Thất Lục, sau khi thức dậy liền có khả năng đem toàn bộ sự việc đã quên mà nhớ lại.

Nhưng mà, không chừng cô còn chưa kịp lấy gậy, cũng đã bị Hàn Thất Lục ám sát rồi... Manh Tiểu Nam lắc đầu, lập tức bỏ qua kế hoạch này.

"Cậu đó, làm gì cũng quá lỗ mãng, về sau làm chuyện gì cũng nên suy nghĩ trước một chút, cái loại người này nếu đe dọa được, tớ còn muốn cậu làm sao?" Vừa nói xong, An Sơ Hạ đột nhiên thoáng nhìn vào cửa sắt lớn, chỗ có một chiếc xe đang ở từ từ đi vào trong nhà, cả người cô đều nhảy dựng, vội vàng nói: "Ngày mai tớ sẽ đi học trở lại, bây giờ không nghe cậu nói nữa, tớ cúp máy đây!"

Sau khi cúp điện thoại, cô vội vội vàng vàng đi đến gương nhìn xem trên có thể mình có cái gì chướng tai gai mắt không. Sau khi chỉnh lại quần áo, nhanh chóng đi xuống lầu dưới, mới vừa bước đến bậc thang tiếp theo, chân của cô liền dừng lại.

"Tôi ở đây làm gì nhỉ? Tôi đây nhất định không muốn nhìn thấy anh!" Cô cắn chặt răng, xoay người đi về.

Nhắc tới mới nhớ, vừa đúng lúc này, Khương Viên Viên ở dưới lầu kêu cô xuống ăn trái cây. Cũng không phải là chính cô muốn xuống lầu đâu, cô chỉ là xuống lầu ăn trái cây, khuyên bảo chính mình như vậy, cô nhanh nhẹn đi xuống lầu.

Ở đại sảnh, trên bàn bày đặt một cái đĩa lớn có nho, xoài, táo còn có cả vải. Nho và vải là hai loại quả mà Khương Viên Viên thích nhất, An Sơ Hạ đi qua vài bước, ngồi xuống bên cạnh Khương Viên Viên.

"Mẹ, người có thể cho con một bài mẫu đơn giản về tiểu thuyết không, con không biết viết mấy thứ này." Cô cố ý nói những lời này, nhưng ánh mắt lại liếc về phía đại sảnh, may mắn Khương Viên Viên nghe vậy liền hứng trí cùng cô nói đại khái phải chú ý vài điểm, không chú ý tới cô đang nhìn nơi nào.

Từ trên xe bước xuống, Hàn Thất Lục ném chìa khóa cho người hầu đứng đợi anh ở cửa.

Hàn Thất Lục đi đến cửa chống đạn bằng thủy tinh trước đại sảnh, hai bên nữ giúp việc vội vàng mở cửa. Không cần nhìn có thể biết Khương Viên Viên đang ở cùng An Sơ Hạ nói cái gì.

"Quan trọng nhất là nhân cách nhân vật, nhân vật của con dù trước mắt có tính cách rõ ràng, nhưng về sau vẫn không thể tiến xa hơn, vẫn là nhân cách đó." Khương Viên Viên nói xong, nghe được nữ giúp việc gọi "Thất Lục thiếu gia", đầu lập tức ngước lên.

Bà đưa mắt nhìn An Sơ Hạ bên cạnh, dường như cũng không có chuẩn bị nghe tiếp, Khương Viên Viên nói khẽ với An Sơ Hạ: "Tiểu Sơ Hạ, ban nãy mẹ lấy qua bồ đào bưng lên cho Lục Hải ăn, ông ấy ăn cơm tối là bắt đầu làm việc, để cho ông ấy nghỉ ngơi một chút."

"Dạ." An Sơ Hạ trả lời, cô biết Khương Viên Viên muốn để bà cùng Hàn Thất Lục tâm sự, nội dung cũng hẳn là muốn anh rời khỏi Hướng Mạn Quỳ.

Cũng được, cô cũng không muốn nghe đến ba chữ "Hướng Mạn Quỳ" kia nữa.

"Vất vả cho tiểu Sơ Hạ rồi, nhớ rõ nếu muốn vào phòng sách trước tiên phải gõ cửa, nếu không ông ta liền nổi trận lôi đình." Khương Viên Viên cười tít mắt nhìn theo An Sơ Hạ bưng nho lên lầu, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục, ánh mắt lành lạnh.

Hàn Thất Lục đang khó hiểu vì sao Khương Viên Viện lai để cho An Sơ Hạ lên lầu, hiện tại lập tức hiểu được Khương Viên Viến muốn cùng mình "Dùng trà"...

Lúc này, "Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách" ngoài phương pháp này ra thì không còn gì tốt hơn rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.