Dựa theo hiểu biết của cô về An Sơ Hạ, Sơ Hạ là người có thể bởi vì một chú mèo lưu lạc mà khóc, cũng có khả năng nhìn đến một lão gia gia lẻ loi đi ở trên đường mà khóc, nhưng tuyệt đối sẽ không bị Hàn Thất Lục mắng khóc.
Cô ấy là ai? Hàn Thất Lục nếu mắng cô, cô chắc sẽ trả lời lại một cách mỉa mai, dù có khóc, cũng sẽ trốn ở một góc tối để người khác không biết mà vụng trộm chảy nước mắt.
Bất quá tin tức nếu đều đã truyền như vậy, có thể tin tưởng là, Hàn Thất Lục quả thật đem An Sơ Hạ ra mắng.
Nữ sinh truyền tin tức đến bên tai Mạc Hân Vi, nịnh nọt nói: "Như thế nào chị Hân Vi, chị nghĩ sao?"
"Nghĩ sao? Tôi có thể có ý kiến gì không?"
Mạc Hân Vi ngừng tay, quay đầu nhìn nữ sinh kia nói: "Cô nói xem, tôi cần phải nghĩ gì?"
Nữ sinh kia hạ giọng, nịnh nọt nói: " Chị không phải rất thích Thất Lục thiếu gia đó sao? Trước kia là vì An Sơ Hạ, cướp mất Thất Lục thiếu gia đi rồi, hiện tại Thất Lục thiếu gia như là đã đá An Sơ Hạ, chị vì cái gì không thử nắm chắc Thất Lục thiếu gia lần nữa?"
Nữ sinh này thuần túy chỉ là nghĩ muốn nịnh bợ Mạc Hân Vi, Hoàn Tử hôm nay trong nhà có người kết hôn, cho nên xin phép nghỉ một ngày cô ta nghĩ là đang muốn thay thế thân phận của Hoàn Tử, trở thành tiểu người hầu bên cạnh Mạc Hân Vi.
Phải biết rằng, nhà Mạc Hân Vi mở mấy trăm cái thẩm mỹ viện, nếu là cùng Mạc Hân Vi có quan hệ tốt, về sau khi nào muốn đi làm đẹp chăm sóc da gì gì đó, liền được chăm sóc miễn phí hoặc ít nhất cũng được ưu đãi lớn. Hoàn Tử cũng vì có quan hệ tốt với Mạc Hân Vi, nên bây giờ toàn được đi đến các thẩm mỹ viện nhà Mạc Hân Vi dùng miễn phí sao?
Nhưng là một người đối với người khác đột nhiên thay đổi thái độ, chắc chắn là có ý đồ, người sáng suốt liếc mắt một cái có thể nhìn ra tới.
Mạc hân Vi giảo hoạt nháy hạ ánh mắt nói: "Thất Lục thiếu gia không phải cùng mối tình đầu đang hòa hảo sao?"
"Ai nha!" Nữ sinh vỗ một cái đùi khuyên: "Đàn ông thích mối tình đầu, thích liền là cái loại cảm giác yêu say đắm. Hướng Mạn Quỳ là ai chứ? Chuyên diễn trò trong showbiz. Showbiz là nơi nào chứ? Có tí nào sạch sẽ chứ. Dựa theo phỏng đoán của em, Thất Lục thiếu gia rất nhanh sẽ phát hiện Hướng Mạn Quỳ không phải loại hình yêu thích của mình, đến lúc đó..."
Đối với nữ sinh đang thao thao bất tuyệt trước mặt, Mạc Hân Vi thật sự là không có thể tiếp tục kiên nhẫn nghe nữa, bất quá có nói mấy câu cô nghe là lọt được.
Hàn Thất lục rất nhanh liền sẽ minh bạch Hướng Mạn Quỳ cũng không phải sở thích của mình, như thế đến lúc đó, An Sơ Hạ có thể thừa dịp tiếp cận, thuận lợi đá Hướng Mạn Quỳ! Tốt lắm...
"Ngừng!" Mạc Hân Vi ra hiệu im lặng: "Bản tiểu thư muốn tiếp tục vẽ móng tay, cô đã phân tích thấu tình đạt lý như vậy, sao cô không bằng đi theo Thất Lục phân tích!."
Nói một hồi lâu, nhưng không chiếm được lợi ích nào, nữ sinh kia có phần nóng nảy, kéo Mạc Hân Vi về mình nói: Chị Hân Vi, chị không muốn quay lại với Thất Lục thiếu gia hay sao?"
"Buông tay!" Mạc Hân Vi thu hồi tay mình nói: "Bản tiểu thư hiện tại cùng bạn trai quan hệ tốt đẹp, cô đừng có nói năng lung tung, ảnh hưởng tình cảm của tôi, nếu không có chuyện gì, thì cô ngồi riêng một bên đi. Tôi ghét nhất đang vẽ móng bị người khác quấy rầy mình!"
Nữ sinh kia nghe xong, đành phải ngượng ngùng quay đi.
Xem ra cô ta tính sai lầm rồi, Mạc Hân Vi đối với Hàn Thất lục đã không có hứng thú rồi.
Bất quá... Nữ sinh kia đi ra cửa phòng học, vén một bên tóc lên suy nghĩ, theo tin tức, Hướng Mạn Quỳ rất nhanh liền muốn tớ Tư Đế Lan đi học, Mạc Hân Vi cũng không cho cô lợi ích gì, vậy thì đi nịnh nọt Hướng Mạn Quỳ cũng được.
Nhớ lại biểu tình cùng ngữ khí của Mạc Hân Vi lúc nãy, cô hiện tại liền toàn thân không thoải mái. Đến lúc đó cô lại lại chạy theo nịnh nọt Hướng Mạn Quỳ. Hướng Mạn Quỳ và Hàn Thất Lục bên nhau, cô đi theo cũng được chút lợi lọc, đến lúc đó Mạc Hân Vi cũng phải cuối đầu trước cô rồi!
"Lão Đại, cậu ăn chưa? Tớ thấy cậu gần đây gầy không ít." Manh Tiểu Nam lôi kéo An Sơ Hạ hướng cửa đi căn tin.
"Tớ rõ ràng béo lên không thấy sao? Tớ sẽ không ăn, mẹ cho tớ trứng luộc trong nước trà, tớ một hồi về lớp học ăn, đến giữa trưa liền đều không đói bụng."
Hai người mới vừa đi vào cửa căn tin, lập tức liền thấy Hàn Thất Lục cùng Tiêu Minh Lạc ngồi ở trong góc khuất. Cũng không phải bọn họ là vị trí trung gian, mà là những người khác đề đã đi sang chỗ khác, chỉ có bọn họ, bên người không một ai khác đang ngồi.
Đồng tử của An Sơ Hạ co rút nhanh, bước chân cũng không tự chủ được lui về phía sau một bước: "Hay là tớ đi về lớp thôi."
Biết rõ, Manh Tiểu Nam muốn cô ăn cơm cùng, nhưng người không biết, còn tưởng rằng cô mặt dày theo Hàn Thất Lục đến căn tin.
"Đi cái gì đi? Cậu sợ cái gì?" Manh Tiểu nam kéo An Sơ Hạ lại, trầm giọng nói: "Tớ biết cậu sợ cái gì, cậu sợ anh ấy hiểu lầm cậu đeo theo anh ấy chứ gì, chỉ cần chúng ta cách bọn họ xa một chút, liền đều không thể hiểu lầm sao?"
Không đợi An Sơ Hạ có chỗ đáp lại, Manh Tiểu Nam đã tự kéo cô đến quầy cơm.
"Xin hỏi cần dùng gì?" người phục vụ vẻ mặt ôn hòa cười, nơi này người phục vụ đều cũng là trải qua huấn luyện đặc biệt, không giống với các bác gái ở căn tin trường học bình thường.
"Tôi muốn hai chén cháo trứng muối, sau đó... cho tôi hai cái bánh ngọt, đúng rồi, lại cho ta hai khúc bánh quẩy. Manh Tiểu Nam phấn khởi chọn món ăn cho bữa sáng.
"Tớ không ăn đâu." An Sơ Hạ vội vàng nói: "Cậu cũng đừng giúp tớ gọi điểm tâm chứ."
"Gọi cũng đã gọi, ăn hay không do cậu." Manh Tiểu Nam nhận từ tay người phục vụ hai chén cháo trứng muối, đem trong đó một chén đưa cho An Sơ Hạ: "Cầm."
An Sơ Hạ không có cách gì, đành phải tiếp nhận bát cháo trứng muối. Nơi này cháo ngon không thể phủ nhận, cúi đầu liền ngưởi thấy mùi thơm, An Sơ Hạ vốn dĩ không đói bụng bây giờ bỗng nhiên cảm thấy được bao tử bắt đầu kêu gào rồi. "Được rồi, mỗi người lấy một khúc bánh quẩy."
Đưa cho An Sơ Hạ một khúc bánh quẩy xong, Manh Tiểu Nam quay đầu đối về người phục vụ nói: "Này hai cái bánh ngọt chúng tôi một hồi tới lấy."
Hai người một trước một sau, đi ngang qua bàn cái Hàn Thất Lục ăn cơm. Nhìn đến An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam, hai người đồng thời có vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Theo bản năng, Hàn Thất Lục liền nhìn về phía Tiêu Minh Lạc hỏi: "Không phải tiểu tử cậu nói cho bạn gái cậu chúng ta ở chỗ này đi?"
"Làm sao có thể, cậu xem tớ vừa rồi cũng không xài điện thoại, tôi lấy cái gì nói cho? Nói bằng suy nghĩ à?" Tiêu Minh Lạc nói xong dụng thìa nhẹ nhàng gõ một phen vào cái bát, thấp giọng nói: "Xem ra cũng không phải tới tìm cậu, liền xem như không biết đi."
Anh sợ là Hàn Thất Lục tiến lên đem An Sơ Hạ đuổi đi. Bất quá không tồi, Hàn Thất Lục không có làm ra cái gì khác người, chỉ là xem ra có một chút phiền toái.
"Nhanh lên ăn, ăn xong về lớp học." Hàn Thất Lục thúc giục, mặt mày tràn đầy không kiên nhẫn.
Vẫn lại là cảm thấy được An Sơ Hạ là theo anh đi tới căn tin. Vốn dĩ anh đối với An Sơ Hạ ấn tượng coi như không tệ, đúng là cái dạng này, anh liền thật sự có phần không thích rồi.
"A - -" Manh Tiểu Nam đặt bát xuống, không cẩn thận làm bát cháo bị đổ, gần một nửa cháo thịt nạc trứng bắc thảo rơi rớt ra ngoài, không ít cháo lại vẫn rơi vào tay Manh Tiểu Nam.
"Cậu không sao chứ, như thế nào lại không cẩn thận như vậy." An Sơ hạ vội vàng rút mấy tờ giấy ăn lau khô cho Manh Tiểu Nam: " Vậy để tớ giúp cậu đi lấy bánh ngọt."
"Tốt. Cậu đi đi, tớ không sao, không phải cực kỳ nóng." Manh Tiểu Nam gật gật đầu, chính mình lấy giấy ăn chà lau cháo trên tay, cũng may cháo thịt nạc này không phải cực kỳ nóng, nếu không sẽ đỏ bừng.
Nhìn thấy Manh Tiểu Nam quả thật không có trở ngại gì, An Sơ Hạ mới bước đi. Đi ngang qua phía sau bàn ăn của Hàn Thất Lục, cô âm thầm bước chân nhanh hơn, chỉ cảm thấy cùng Hàn Thất Lục "Gặp thoáng qua" lúc đó cảm thấy được có một cái chớp mắt buồn bực, cực kỳ chán ghét.
"Tôi tới lấy bánh ngọt." Đi đến trước quầy, An Sơ Hạ nói với người phục vụ.
"Được, người lấy bánh thật là xinh đẹp." Người phục vụ mỉm cười, đem lên bàn hai bánh ngọt.
Bánh ngọt này đều là dùng chén đĩa trang trọng, căn tin sẽ thu hồi, cho nên an Sơ Hạ lấy bánh ngọt xong thật cẩn thận xoay người, chỉ sợ quăng ngã bánh hay làm vỡ đĩa mất.
Đúng là không thể nghĩ đến, cô thật cẩn thận địa xoay người, không nghĩ tới có người cố ý đi đến trước mặt đụng phải cô một cái, làm cho bánh ngọt hướng vào đồng phục của An Sơ Hạ. Đồng phục màu trắng liền bị bẩn một khối trên người.
"Ngại quá..." Đối phương mở miệng trước: "Mới vừa rồi không có nhìn đến cô."
Người ta đều đã giải thích như vậy cô còn có thể nói cái gì, chỉ có thể tự nhận xui xẻo. An Sơ Hạ ngẩng đầu nhìn về hướng người nữ sinh kia, đang chuẩn bị nói "Không sao", đúng là ngẩng đầu, nhìn đến làm đám người lúc trước ở WC chặn đường cô cùng Phỉ Lỵ Á lúc nãy.
Bên cạnh còn có vài người khác, đang đứng sau lưng họ, hứng thú nhìn cô.
Vâng thà bớt một chuyện hơn là thêm một chuyện, đso là nguyên tác của An Sơ Hạ, cô chỉ có thể đem khí nuốt xuống. Đúng là cô đang chuẩn bị xoay người tính toán đem chén đĩa đi khi đó, nữ sinh kia bỗng nhiên lấy tay dùng lực kéo cổ tay An Sơ Hạ một cái. Tay đang cầm chén đĩa, đột nhiên bị một cái lực lôi kéo, An Sơ Hạ không thể giữ lại chén đĩa.
Đĩa trắng tức khắc rơi xuống, cơ hồ là lập tức, trên mặt đất vang lên âm thanh thủy tinh bị nát.
Động tĩnh này làm không ít người chú ý, kể cả Hàn Thất lục cùng Tiêu Minh Lạc. Nhưng là Manh Tiểu Nam cảm thấy được dụng khăn tay xoa lau vẫn lại là cảm giác dinh dính, liền đi buồng vệ sinh bên cạnh căn tin để rửa, cho nên cô hiện tại không có ở đó chứng kiến mọi chuyện.
"Cô nhàm chán không có chuyện gì làm sao?"
An Sơ Hạ trong giọng nói đã dẫn theo một tia tức giận, hai tay gắt gao nắm thành nắm đấm.
Người này ban đầu vẫn lại là hơi có chút kiêng kị An Sơ Hạ, vì lúc đó cũng không biết thái độ hiện tại của Hàn Thất Lục là như thế nào, đúng là vừa biết được chuyện của cô cùng Hàn Thất Lục trong phòng lúc nãy, một điểm kiêng kị cũng không có.
"Nhàm chán?"Nữ sinh kia thanh âm bén nhọn nói: "Bánh ngọt của cô làm bẩn người tôi, cô không giải thích còn nói nhàm chán?"
An Sơ Hạ theo ngón tay nữ sinh kia nhìn lại, nữ sinh này căn bản chỉ là giầy dính chút bơ, không nhìn kỹ đều đã thấy không rõ lắm, cái này căn bản chính là cố tình gây sự!
Cố tình gây sự cũng không cần cố tình làm mấy chuyện này sao?!
"Là cô chính mình đụng vào tôi trước? Cô không thấy được trên người tôi tất cả đều là bơ sao?" An Sơ Hạ chỉ cảm thấy giận dễ sợ